• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhóm Điền Miêu Miêu vẫn đang bố trí trò chơi cuối cùng thì đoàn nhà trai đã đến.

“Mấy người Lão Chu đến rồi.” Diêu Trân nghe thấy tiếng động, bèn chạy vào phòng ngủ nói với Phạm Hinh Dư và Điền Miêu Miêu: “Đang ở ngoài gõ cửa rồi.”

Phạm Hinh Dư có chút căng thẳng, cô ấy nhìn Điền Miêu Miêu và Diêu Trân, nói: “Hai người mau ra chặn cửa đi, phải đưa lì xì mới cho họ mở cửa.”

“Được luôn!” Diêu Trân kéo Điền Miêu Miêu xông ra ngoài, mấy người thân họ hàng của Phạm Hinh Dư cũng đã chặn ở cửa rồi.

Lăng Sấm bên ngoài liếc nhìn cửa khóa vân tay, hỏi Chu Khải Tinh: “Cậu có biết mật khẩu không?”

Chu Khải Tinh đáp: “Trước đây tôi có ghi lại dấu vân tay, nhưng chắc chắn Phạm Hinh Dư đã xóa đi rồi.”

Lăng Sấm nói: “Cậu thử xem, nói không chừng cô ấy quên rồi thì sao.”

Chu Khải Tinh ôm lòng muốn thử, đưa ngón tay cái ra ấn một cái, khóa vân tay “tạch” một tiếng, cứ thế mở ra. Cánh cửa được mở ra ngay lập tức, khiến cả Điền Miêu Miêu và Diêu Trân trong nhà đều chết lặng. Bọn họ còn chưa đòi được chiếc lì xì nào, mà cửa đã bị mở rồi?

“Đi thôi Miêu Miêu, chặn cửa trước đã.” Diêu Trân kéo Điền Miêu Miêu lao về phòng ngủ, nhanh chóng khóa cửa phòng ngủ lại.

Phạm Hinh Dư không ngờ nhanh như vậy bọn họ đã quay về, nên có chút kỳ lạ: “Hai người cho họ vào nhanh thế à?”

Diêu Trân tức giận nhìn cô ấy một cái: “Cô còn hỏi được nữa hả, Lão Chu cứ thế ấn vân tay mở khóa, đẩy cửa vào trong rồi.”

“…” Phạm Hinh Dư sầu não vỗ vỗ lên đầu mình: “Đệt, tôi quên mất.”

“Bỏ đi, cánh của này không thể để bọn họ vào dễ dàng như vậy nữa.” Điền Miêu Miêu đặt bàn tay trên cửa, nói với mọi người bên ngoài: “Các anh gõ cửa liên tục cũng vô dụng thôi, nhét lì xì vào đi, cảm ơn.”

Chu Khải Tinh ở bên ngoài nói: “Cánh cửa này đâu có khe, không có chỗ nhét.”

“Chẳng phải dưới cánh cửa có khe sao, đừng có làm bộ không nhìn thấy.”

Lăng Sấm cúi người nhét vài chiếc lì xì vào: “Khe cửa này hẹp quá, lì xì dày không nhét qua được.”

Điền Miêu Miêu nhìn lì xì nhét vào qua khe cửa, bèn nhanh chóng nhặt lên: “Không sao, bọn tôi có kiên nhẫn, một lần nhét không hết thì các anh có thể chia thành nhiều lần.”

Lăng Sấm cười một tiếng, lại nhét thêm cho cô một tập lì xì vào trong, dù sao thì cũng là tiền của Chu Khải Tinh, anh chẳng xót.

“Đủ chưa, đủ chưa?” Chu Khải Tinh thấy Lăng Sấm lại nhét một chiếc lì xì to vào trong, bèn đứng ngoài hét với người bên trong: “Đừng làm trễ giờ lành đấy.”

Điền Miêu Miêu và Diêu Trân nhìn đống lì xì trong tay, cuối cùng cũng mở cửa cho họ.

“Đừng chen, đừng chen.” Diêu Trân đứng đầu tiên, cố gắng kiểm soát khoảng trống: “Trông thấy đống đồ uống kia không, các anh đi đường tới đây cũng vất vả rồi, hay là uống trước chút đồ uống đi.”

Chu Khải Tinh nhìn thấy mười mấy cốc đồ uống, sắc mặt lộ vẻ khó coi: “Không cần đâu, bọn tôi cũng không quá khát.”

“Không khát cũng phải khát.” Diêu Trân không thể cứ thế bỏ qua cho họ: “Bên dưới mỗi cốc có một quân bài Poker, uống hết mới được lật lá bài lên, tìm thấy hai quân joker đại vương và tiểu vương thì trò chơi kết thúc.”

Chu Khải Tinh nhìn nhóm người sau lưng, cuối cùng anh mắt rơi trên người Lăng Sấm: “Hay là Lăng Sấm lên làm mẫu cho tụi tôi đi.”

“…” Lăng Sấm im lặng liếc bọn họ một cái, rồi tiến lên trên.

Điền Miêu Miêu đứng canh trước đống đồ uống, mỉm cười với anh: “Anh đẹp trai muốn chọn cốc nào?”

Lăng Sấm lập tức đưa thẳng chiếc phong bì thật to qua: “Hay là cô chọn giúp tôi nhé.”

Chu Khải Tinh: “…”

Anh ta nói làm mẫu nhưng không phải làm mẫu kiểu này mà.

Điền Miêu Miêu nhận lì xì của Lăng Sấm, nhưng cũng không chọn giúp anh: “Chiếc lì xì này của anh vẫn chưa đủ.”

Lăng Sấm lại đưa thêm một chiếc qua,

Chu Khải Tinh không kìm được, đứng phía sau cướp lời: “Lăng Sấm, không được phá của thế đâu!”

Lăng Sấm ngoái đầu lại nhìn anh ta: “Vậy không thì cậu tự uống nhé.”

“…” Chu Khải Tinh đẩy Chu Nhất Minh ra: “Nhất Minh, em lên đi.”

Chu Nhất Minh: “…”

Anh đúng là anh trai của em mà!

Lăng Sấm tiếp tục đưa thêm cho Điền Miêu Miêu một bao lì xì, cuối cùng Điền Miêu Miêu cũng chịu buông, nói anh có thể tùy chọn một cốc, và chỉ cần uống một ngụm.

Lăng Sấm nhìn một lúc, rồi chọn cốc có màu sắc bình thường nhất, cốc này ngửi thì có mùi Sprite, nhưng bên trong bỏ thêm muối và mì chính, có thể nói là khó mà nuốt nổi, Lăng Sấm uống một ngụm thì lập tức cau mày.

“Được chưa?” Anh đặt cốc đã uống sang một bên, rồi lật quân bài poker dưới cốc nước lên, là một lá joker tiểu vương.

Nhóm Chu Khải Tinh trông thấy Lăng Sấm vừa lên đã tìm được joker, bèn lần lượt cổ vũ: “Được à nha Lăng Sấm, không hổ là cậu.”

“Mở màn đã thắng, không bằng lá bài tiếp theo cậu tiếp tục bốc đi, nói không chừng chúng ta có thể kết thúc luôn trò chơi này đó.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Lúc này, Diêu Trân chỉ cảm thấy may mắn vì Điền Miêu Miêu phòng ngừa chu đáo, cũng may là bọn họ đã không bỏ cây joker đại vương vào.

Lăng Sấm vừa uống Sprite pha muối và bột ngọt, cần phải nghỉ một lúc: “Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, tiếp theo đến lượt mấy cậu.”

Chu Khải Tinh chỉ đành đẩy Chu Nhất Minh lên, Chu Nhất Minh cũng học theo dáng vẻ của Lăng Sấm, liên tiếp đưa lì xì, hy vọng rằng chỉ phải uống một ngụm.

Chu Khải Tinh giật giật khóe miệng, đúng là Lăng Sấm đã làm tấm gương sáng cho cả nhà!

Lì xì chưa đưa của vòng một, đến đây lại đưa gấp đôi, đoàn nhà trai đã uống một lượt đồ uống trước mặt Điền Miêu Miêu, nhưng vẫn không lật được ra quân joker đại vương, mới kinh ngạc phát hiện bị lừa.

“Được lắm, hóa ra không hề có quân joker đại vương.” Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn Điền Miêu Miêu, như cười như không, lên tiếng.

Điền Miêu Miêu khẽ ho, rồi long trọng giới thiệu với cả nhà: “Joker đại vương của chúng ta chính là Phạm Hinh Dư.”

“Đúng, nói đúng lắm.” Diêu Trân đứng bên cạnh giúp cô tạo bầu không khí: “Sau đây sẽ tiến hành mục tiếp theo.”

Lăng Sấm đứng bên cạnh cong môi, không lên tiếng nhìn Điền Miêu Miêu.

Trò chơi tiếp theo là tìm mèo, Phạm Hinh Dư có nuôi một chú mèo mướp màu cam, cô đã lên mạng tìm rất nhiều ảnh của mèo mướp cam rồi trộn lẫn với ảnh mèo của nhà mình, để đoàn nhà trai tìm ra.

“Ít nhất phải tìm ra được năm tấm ảnh nha.”

Chu Khải Tinh nghi ngờ nhìn bọn họ: “Đừng nói tổng cộng không có đủ năm tấm ảnh đấy nhé.”

Diêu Trân nói: “Anh phải tự chọn, đừng nói đến cả mèo nhà mình mà anh cũng chẳng nhận ra đó chứ?”

“Được rồi.” Người quen thuộc nhất với chú mèo mướp cam nhà Phạm Hinh Dư là anh ta, Chu Khải Tinh chỉ đành tự tìm trong cả đống ảnh: “Tấm này chắc chắn đúng.”

Điền Miêu Miêu: “Không phải.”

Lăng Sấm nhìn về phía cô: “Cô nhận ra sao?”

Điền Miêu Miêu nhướng mày, nhìn anh, đáp: “Tôi nói phải là phải, không phải là không phải.”

Lăng Sấm rũ mi mỉm cười, Chu Khải Tinh đưa bao lì xì qua: “Bây giờ chắc đúng rồi chứ?”

Điền Miêu Miêu nhận lì xì, rồi nhìn về phía Diêu Trân: “Diêu Trân, có đúng không?”

“…” Chu Khải Tinh lại đưa thêm bao lì xì cho Diêu Trân, nở nụ cười nịnh nọt: “Bây giờ đã đúng chưa?”

Diêu Trân nắn nắn bao lì xì trong tay, miễn cưỡng nói: “Tạm coi là đúng.”

Chu Khải Tinh vẫn ở bên đó chọn ảnh, còn Chu Nhất Minh thì đến bên cạnh Lăng Sấm, nói với anh: “Toi đời anh rồi, anh xem bà chủ Điền tàn nhẫn thế kia, đến khi anh kết hôn, sẽ không có chuyện không đón được vợ về đấy chứ?”

“Việc này không cần cậu phải lo lắng.”

Chu Nhất Minh ngạc nhiên nhìn anh: “Anh còn không thèm phủ nhận kìa, quả nhiên là anh có ý đồ với bà chủ Điền.”

Lăng Sấm không đáp lại, Chu Khải Minh bên kia đã đưa hết sạch lì xì trong tay, nên bảo Chu Nhất Minh mang ít lì xì lại cho anh ta.

Trong tay Diêu Trân và Điền Miêu Miêu đều đang cầm một xấp dày lì xì, còn nhét một ít vào trong túi xách nữa. Sau khi trò chơi kết thúc, cuối cùng cũng đến tiết mục tìm giày cưới,

Diêu Trân và Điền Miêu Miêu đã dành không ít công sức để giấy thật kỹ, lúc này đã bảy, tám phút rồi mà Chu Khải Tinh vẫn chưa tìm ra.

“Lăng Sấm, cậu nói xem ở đâu nào?”

Lăng Sấm nhìn quanh phòng một vòng, vẫn cảm thấy chăn cưới là đáng nghi nhất: “Đã tìm trong chăn cưới chưa?”

“Vừa nãy tìm rồi, bên trong không có.”

Lăng Sấm mang chiếc chăn cưới đặt ở đầu giường ra, chăn cưới được để trong túi, chưa bóc, anh đưa tay ấn ấn, rồi cứ thế mở túi ra, tìm chiếc giày cưới được nhét ở giữa.

“Cậu tìm cái gì thế hả?” Lăng Sấm cầm giày cưới trong tay hỏi anh ta.

“…” Vừa rồi, Chu Khải Tinh chỉ đưa tay ấn, không cảm nhận được bên trong có giày, nên không mở ra: “Còn một chiếc nữa, cậu tiếp tục tìm đi.”

“Tự đi mà tìm.” Lăng Sấm đưa giày cho anh ta, còn mình thì đứng bên cạnh Điền Miêu Miêu. Điền Miêu Miêu nhìn nhóm Chu Khải Tinh lục hòm lật tủ trong phòng, rồi ngước mắt hỏi Lăng Sấm: “Anh không giúp họ tìm sao?”

“Để Chu Khải Tinh tự tìm, dù sao thì cũng là cậu ta kết hôn, vẫn nên có chút cảm giác tham gia, đúng không?”

Điền Miêu Miêu cười một tiếng, không đáp lại, Lăng Sấm cúi đầu nhìn xuống chiếc váy dài bồng bềnh của cô, khẽ chớp mắt: “Không phải giày giấu trong váy của cô đó chứ?”

“Không đến mức vậy đâu!” Điền Miêu Miêu mỉm cười với anh: “Có giấu thì cũng là giấu trong váy của cô dâu chứ.”

“Khi nãy Lão Chu đã tìm trong váy của cô dâu rồi, không có.” Lăng Sấm vẫn đang nhìn chiếc váy của cô: “Cô có phiền nếu tôi khẽ chạm vào một chút không?”

Điền Miêu Miêu im lặng, rồi nhìn anh, hỏi: “Anh muốn chạm vào đâu?”

Lăng Sấm: “…”

Vốn dĩ anh chưa định chạm vào đâu, nhưng Điền Miêu Miêu vừa hỏi, anh lại rũ mi khẽ ho một tiếng, nói: “Lớp voan ở váy.”

“Ồ.” Điền Miêu Miêu liếc nhìn anh, thấy sắc mặt của anh không được tự nhiên như vừa rồi, thì bản thân lại trở nên thoải mái hơn: “Vậy anh chạm vào đi.”

Lăng Sấm lại ho một tiếng nữa, mới vươn tay khẽ chạm vào lớp voan trên váy của Điền Miêu Miêu. Lực của anh rất có chừng mực, tay cũng tránh những chỗ nhạy cảm, nên cho dù trong váy của Điền Miêu Miêu thực sự giấu thứ gì đó, thì anh làm vậy cũng chẳng thể tìm ra.

“Lăng Sấm, anh đang làm gì vậy?” Diêu Trân phía đối diện thấy Lăng Sấm đang chạm vào váy của Điền Miêu Miêu, bèn vội vàng lớn tiếng: “Nam nữ thọ thọ bất thân, anh sờ váy của Miêu Miêu nhà chúng tôi làm gì?”

“…” Lăng Sấm rụt tay về, hiếm khi lộ vẻ gò bó: “Tôi chỉ nghi ngờ mấy cô giấu giày trong váy thôi.”

“Vậy có muốn tìm thì cũng không phải là anh tìm mà, đâu phải trong đoàn của Lão Chu không có con gái.”

Diêu Trân vừa nói, thì một cô bé đã tự nguyện dũng cảm giơ tay: “Để em, để em tìm.”

Cô bé sờ sờ váy của Diêu Trân trước, sau đó lại chạy đến sờ váy của Điền Miêu Miêu, cô bé ra tay mạnh bạo hơn Lăng Sấm nhiều, thực sự ấn làn váy xuống, tuy nhiên cuối cùng vẫn không tìm thấy gì cả: “Không có giày.”

Diêu Trân chép miệng một tiếng, nhìn Lăng Sấm, nói: “Tại sao chúng tôi lại giấu giày vào trong váy được chứ, tôi thấy là anh muốn sờ vào váy của Miêu Miêu thì có.”

Lăng Sấm: “…”

Là anh nghĩ nhiều quá rồi.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.” Chu Khải Tinh ở một bên một lòng một dạ tìm giày đến mức còn chẳng buồn hóng chuyện, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc giày còn lại: “Mấy cô ấy dán giày lên khung cửa sổ, đúng là kỳ công thực sự.”

Lăng Sấm nhân cơ hội sự chú ý của mọi người đang bị phân tán, bèn vội vàng nói: “Vậy thì mau xỏ giày vào cho cô dâu đi.”

Điền Miêu Miêu nghiêng đầu liếc nhìn anh, thấy vành tai anh hơi ửng đỏ, khóe miệng kìm không được phải cong lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK