“…” Điền Miêu Miêu đặt điện thoại xuống, bắt đầu sơ chế nguyên liệu: “Chị biết, em theo đuổi Chúc Tinh lâu như vậy rồi, nói chuyện cùng cô ấy năm phút là quá sức, nên tương đối không nhìn được người khác nói chuyện.”
“…” Làm người đi chị hai.
Hôm qua Lăng Sấm nghỉ một ngày, hôm nay lại đúng giờ xuất hiện tại chợ đêm cổng Bắc, Lương Tinh Tinh nhìn thấy anh đến, bèn chạy qua đưa quà cho anh: “Anh Lăng Sấm, đây là quà sinh nhật em tặng anh, tuy rằng muộn mất một ngày, nhưng vẫn chúc anh sinh nhật vui vẻ nha!”
Lăng Sấm nhìn món quà mà cô bé đưa tới, có chút bất ngờ: “Em còn chuẩn bị quà cho anh nữa à?”
“Vâng ạ.” Nói đến việc này, Lương Tinh Tinh còn có chút không vui: “Anh Lăng Sấm, sinh nhật anh mà anh lại không nói với em, không thì em đã chuẩn bị quà cho anh từ trước rồi. Nếu không phải chị Miêu Miêu nói với em, thì em còn chẳng biết nữa.”
Hôm qua, Lăng Sâm không bày quầy bán hàng, nhóm chị Trương tưởng rằng anh có việc gì, nên chạy tới hỏi Điền Miêu Miêu. Điền Miêu Miêu cũng không hiểu tại sao tất cả mọi người đều đến hỏi mình, như thể ngầm mặc định rằng cô biết tất cả mọi chuyện về Lăng Sấm vậy.
Lăng Sấm nhận lấy món quà trong tay Lương Tinh Tinh, và mỉm cười với cô bé: “Vậy cảm ơn Tinh Tinh nha.”
“Không có gì ạ.” Lương Tinh Tinh nói xong, lại thần thần bí bí nói: “Nhưng phải về thì anh mới được bóc nhé.”
“Được.” Lăng Sấm cất món quà vào trong xe, Lương Tinh Tinh cũng về đỡ việc ở quầy hàng của mẹ.
Lăng Sấm cất quà xong, lại nhìn về phía quầy đồ nướng của Điền Miêu Miêu, lúc này, đã có vài người khách ngồi trước xe đồ ăn. Điền Miêu Miêu đang tính tiền, Lăng Sấm do dự một chút, cuối cùng không qua đó làm phiền cô, mà bày đồ của mình ra trước.
Tôn Húc Xuyên thấy anh đến, cũng mang vài xiên mực đi tới: “Anh Sấm, hôm qua sinh nhật anh mà không nói với tụi em, đúng là chẳng biết ý gì cả.”
Lăng Sấm không lên tiếng, Tôn Húc Xuyên lại tự thân vận động ngồi xuống, nói: “Tuy nhiên anh muốn ở riêng thế giới của hai người với chị Miêu Miêu là điều mà em có thể hiểu được.”
“…” Lăng Sấm ngước lên nhìn anh ta, như đang nhìn tên ngốc: “Chẳng phải tối qua Miêu Miêu bày quầy bán hàng sao?”
Tôn Húc Xuyên giật giật hàng lông mày: “còn muốn lừa em nữa, em đã nghe ngóng chỗ Điền Đậu Đậu rồi, hôm qua anh cố ý chạy đến nhà chị Miêu Miêu, để giúp người ta xiên que nướng còn gì!”
Lăng Sấm: “…”
Điền Đậu Đậu có hơi lắm lời nhỉ!
“Trời ạ, việc đó thì có gì mà phải xấu hổ?” Tôn Húc Xuyên đưa mực nướng trong tay qua: “Cái này là em nướng dành cho anh, để đây cho anh nhá.”
Anh ta đặt mực xuống, rồi lại về quầy hàng của mình, Lăng Sấm còn chưa kịp ăn thì trước quầy có khách đến, mùa Hè ngày dài, tuy trời vẫn chưa tối, nhưng chợ đêm cũng đã bắt đầu bận rộn. Mùi thơm của đủ loại đồ ăn vặt hòa quyện vào nhau, hấp dẫn khiến người ngang qua không kìm được phải rẽ vào dạo quanh.
Khi có người mặc vest đi giày da xuất hiện, đã lập tức đánh động sự cảnh giác của các chủ quầy hàng trong chợ đêm. Sau vụ việc của Trần Bách Thái và Hầu tổng, hiện tại mọi người cứ hễ nhìn thấy những người mặc đồ Tây đi dạo chợ đêm đều sẽ có chút kích ứng.
Kể từ sau khi Hầu tổng bị chửi bới lên tận tìm kiếm nóng, chợ đêm cổng Bắc đã được ngừng nghỉ một khoảng thời gian, không ngờ đến cuối hè lại có một ông chủ nữa đến.
Nhóm chat của chợ đêm lập tức trở nên sôi nổi, cả nhà lần lượt đoán xem danh tính của ông chủ này ra sao. ông chủ lần này, về tuổi tác thì không chênh lệch nhiều so với hai ông chủ trước đó, tuy nhiên trên gương mặt luôn nở nụ cười, bên cạnh cũng chỉ có một trợ lý khiêm tốn đi cùng. Có lẽ do nhận được bài học lần trước của Hầu tổng, nên không muốn bị Cảnh sát giải cứu ra khỏi chợ đêm.
A Bang: “Báo cáo, ông chủ này họ Phùng, mọi người đều gọi anh ta là Phùng tổng.”
A Bang: “Nhìn người có vẻ khá dễ gần, vừa rồi còn hỏi tôi bày quầy bán hàng có gặp phải phiền phức gì không, tôi rất muốn nói rằng phiền phức lớn nhất chính là mấy ông chủ muốn đến khai thác phát triển các anh.”
Tôn Húc Xuyên: “Hahahaha.”
A Bang: “Bây giờ lại đến chào hỏi anh Phan rồi, tóm lại là thái độ tốt hơn nhiều so với cái ông Hầu tổng trước đó.”
Tôn Húc Xuyên: “Chắc là diễn thôi, chẳng phải là muốn cố gắng lấy được chợ đêm cổng Bắc sao, anh Giang, anh Sấm hai anh hiểu biết sâu rộng, vậy có biết ông chủ họ Phùng kia không?”
Giang Thận: “Không biết.”
Lăng Sấm: “+1.”
Tôn Húc Xuyên: “Vậy anh nói xem liệu anh ta có như Trần Bách Thái không, công ty có vấn đề, nếu công ty của anh ta cũng có vấn đề, thì không phải lại thất bại nữa sao?”
Lăng Sấm: “Lần trước thầy Lưu đã nói rồi, đây đều là hành động tự phát của bọn họ, điều đó không có nghĩa là quyết định để họ đến khai thác phát triển.”
A Bang: “Lại đến nói chuyện với chị Miêu Miêu rồi.”
Tôn Húc Xuyên: “Rõ ràng là anh lớn hơn người ta, sao cũng gọi người ta là chị thế?”
A Bang: “Đây là cách xưng hô tôn kính.”
Lúc này, Điền Miêu Miêu đang nói chuyện với ông chủ Phùng, ông chủ Phùng cũng hỏi cô bày quầy bán hàng có gặp khó khăn gì không, còn hỏi nếu chợ đêm cải tạo, thì cô mong muốn sẽ sửa đổi như thế nào?
Qua sự việc của hai ông chủ trước đó, Điền Miêu Miêu cũng có chút rối loạn căng thẳng rồi, tuy nhiên ông chủ này nói chuyện chu đáo về mọi mặt, còn đặc biệt hỏi han ý kiến của bọn họ, có vẻ như thực sự muốn làm tốt dự án này.
Vấn đề cải chính chợ đêm cổng Bắc là việc đã chắc như đinh đóng cột, nhưng ít ra cũng cần chọn cho nó một ông chủ đáng tin cậy nhất. Điền Miêu Miêu cũng không hiểu tại sao, rõ ràng mọi hành động của ông chủ Phùng này đều rất thân thiện, nhưng cô lại có cảm giác gương mặt của anh ta đáng ghét một cách khó hiểu.
Tuy nhiên, vì làm việc đã lâu trong khách sạn, dẫn đến bất kể trong bụng cô nghĩ ra sao, thì trên gương mặt vẫn có thể lộ ra nụ cười, vì vậy cả quá trình nói chuyện với đối phương, đều có vẻ rất vui vẻ hòa thuận. Sau khi giao tiếp xong với Điền Miêu Miêu, không ngoài dự đoán, ông chủ Phùng lại dừng lại trước quầy cơm chiên của Lăng Sấm.
“Ông chủ Lăng, tôi đã sớm nghe đến tên tuổi của anh rồi.” Phùng Chính Bân lấy danh thiếp của mình ra, đưa cho anh: “Không biết có được cơ hội mời ông chủ Lăng uống chén trà hay không?”
Khi Phùng Chính Bân tới, anh ta đã điều tra rất rõ tình hình của chợ đêm cổng Bắc, người tên Lăng Sấm này, bề ngoài chỉ là một người bán cơm chiên, nhưng trước đây từng làm việc tại Phố Wall, nhất định không phải nhân vật bình thường. Hơn nữa, người luôn liên lạc với thầy Lưu cũng là anh, tất cả chủ quầy trong chợ đêm đều vô cùng tín nhiệm anh, chỉ cần nắm được anh, thì coi như đã nắm được cả chợ đêm cổng Bắc.
Lăng Sấm nhận lấy danh thiếp của anh ta, liếc nhìn một cái, rồi nói: “Ông chủ Phùng trăm công nghìn việc, tôi không trì hoãn thời gian của anh nữa, anh có gì muốn nói, có thể nói luôn với tôi ở đây.”
Phùng Chính Bân khẽ mỉm cười, nhìn anh, không lên tiếng. Anh ta muốn nói chuyện riêng với Lăng Sấm, đương nhiên sẽ nói một số điều người khác không thể nghe, anh ta không tin rằng đến cả chút ý tứ này mà Lăng Sấm lại không nghe ra.
“Hiện tại công việc quan trọng nhất trong tay tôi, chính là giúp chính phủ thúc đẩy việc cải chính chợ đêm cổng Bắc, ông chủ Lăng với tư cách là đại diện cho các chủ quầy tại chợ, nên đương nhiên tôi phải lắng nghe ý kiến của anh rồi.”
“Ý kiến của một mình tôi chẳng có gì quan trọng, nếu ông chủ Phùng có thời gian, thì hãy cố gắng lắng nghe ý kiến của mọi người đi.”
Phùng Chính Bân lộ ra nụ cười, rồi gật đầu với anh: “Được, vậy ông chủ Lăng bận việc đi nhé, tôi không làm phiền nữa.”
Phùng Chính Bân đưa trợ lý rời đi, với kiểu người như Lăng Sấm, anh ta cũng không muốn tóm gọn chỉ trong một lần, sau này vẫn còn cơ hội.
Điền Miêu Miêu thấy anh ta rời đi, bèn chạy sang trước quầy cơm chiên của Lăng Sấm để tìm anh: “Ông chủ Phùng nói gì với anh thế?”
Lăng Sấm nhìn cô, hỏi ngược lại: “Còn em thì sao?”
“Hỏi mấy câu tương tự như A Bang, còn hỏi tôi có kiến nghị gì đối với vấn đề cải chính hay không?” Nói đến đây, Điền Miêu Miêu hơi dừng lại rồi mới lên tiếng: “Tôi hỏi anh ta rằng sau khi cải chính vẫn sẽ bày quầy như hiện tại, hay sửa thành cửa hàng, anh ta nói bản thân có khuynh hướng muốn xây một ít cửa hàng, như vậy có thể cung cấp thêm lựa chọn cho những chủ quầy có nhu cầu khác nhau.”
“Ừm.” Lăng Sấm gật đầu: “Như quầy đồ nướng của em, thì có thể mở rộng thành một cửa hàng.”
“Thực ra tôi đã nghĩ kỹ về điều đó, một cửa hàng thì không đủ.” Điền Miêu Miêu nói: “Tôi cũng không hỏi anh ta diện tích gian hàng rộng bao nhiêu, nhưng chắc chắn không thể quá rộng, có lẽ chỉ đủ cho bọn tôi để bếp nướng và tủ, tôi vẫn cần một gian hàng khác để khách hàng ngồi.”
“Ừm, dù sao thì với chiếc bếp nướng dài ba mét thì một mặt gian hàng quả thực không đủ.”
“Đúng thế, tuy nhiên hiện tại còn một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.” Điền Miêu Miêu mỉm cười: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Nếu chợ đêm cải chính, cô thực sự muốn thuê gian hàng, nhưng một lúc thuê hai gian, thì chi phí quá nặng nề, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể thuê tạm trước một gian hàng là ổn thỏa nhất. Chỉ có điều sau khi đặt chiếc bếp nướng tăng độ dài của cô vào, thì có thể chẳng còn mấy chỗ trống cho khách ngồi nữa.
Lăng Sấm nghe cô nói vậy, thì hơi im lặng, rồi nhìn cô chằm chằm với ánh mắt mang theo ý cười: “Không, em có tiền.”