• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Sấm nghe thấy Lương Tinh Tinh nói thì hơi sững sờ, Tôn Húc Xuyên cũng bất ngờ, đứng bên cạnh ầm ầm ĩ ĩ: “Tinh Tinh, em mới học lớp ba mà đã biết đẩy thuyền CP rồi à! Internet gây ảnh hưởng không ít đến con người nhỉ!”

Lương Tinh Tinh nhìn anh ta một cái, rồi lên tiếng: “Cái gì cũng “cắn” sẽ giúp em cân bằng dinh dưỡng, em là học sinh cấp một, đang cần nhất chính là dinh dưỡng.” [1]

Tôn Húc Xuyên: “…”

“Không nói chuyện với anh nữa, em phải qua bên kia tặng chú chim nhỏ này cho chị Miêu Miêu đây!” Lương Tinh Tinh nói rồi chạy về phía xe đồ nướng của Điền Miêu Miêu, còn luôn miệng gọi chị Miêu Miêu nữa.

Điền Miêu Miêu nghe thấy giọng của cô bé, bèn ngẩng đầu nhìn về phía đó: “Tinh Tinh, có bài tập nào em không biết làm sao?”  

Lương Tinh Tinh: “…”

Tại sao phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy cô bé, đều là có bài tập không biết làm thế!  

“Đây là bài tập em làm trong tiết thủ công, em tự nặn chú chim nhỏ bằng đất, tặng cho chị này!” Lương Tinh Tinh nhón chân đưa chú chim trong tay mình cho Điền Miêu Miêu.

Điền Miêu Miêu không ngờ cô bé chạy đến tìm mình là để tặng quà, nên hơi bất ngờ một chút, rồi mới vui vẻ nhìn chú chim nhỏ mà cô bé làm: “Đây là Tinh Tinh tự làm sao? Dễ thương quá!”

“Hehe.” Lương Tinh Tinh mỉm cười hạnh phúc, cô nhóc nghiêng đầu nhìn Điền Miêu Miêu: “Con còn lại em tặng cho anh Lăng Sấm rồi, đợi sau này hai anh chị hẹn hò thì có thể bày chúng cạnh nhau!”

Điền Miêu Miêu: “…”  

Câu phía sau này có chút hơi vô lý rồi.

“Vậy em không làm phiền chị nữa, bai bai nhé, chị Miêu Miêu!” Lương Tinh Tinh vẫy tay với cô, rồi lại chạy về bên chỗ mẹ mình. Điền Miêu Miêu cầm chú chim nhỏ cô bé tặng trong tay, lơ đãng liếc nhìn sang xe đồ ăn bên cạnh của Lăng Sấm.

Ừm, cô không hề nghĩ chuyện kỳ quái gì đâu!  

Điền Miêu Miêu cất suy nghĩ của mình sang một bên rồi tiếp tục quay trở lại với công việc.   

Liên tiếp vài ngày, đều có xe cảnh sát đậu gần chợ đêm cổng Bắc, mang lại cho mọi người không ít cảm giác an toàn. Hôm nay, Điền Miêu Miêu vẫn ở nhà xiên thịt như thường lệ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng loảng xoảng trong phòng bếp truyền đến, tiếp đến là tiếng kêu thảm thiết của Điền Đậu Đậu.

Điền Miêu Miêu giật thót, vội vàng bỏ việc trong tay xuống, chạy vào bếp xem xét: “Sao thế, sao thế?”  

“Dao thái rơi xuống, cắt vào chân em rồi.” Điền Đậu Đậu dựa vào tường, ôm bàn chân bị thương, máu đang không ngừng chảy ra từ các kẽ ngón chân cậu: “Chị, có phải em sắp chết rồi không?”

“Không đâu, không đâu, chị gọi xe cấp cứu cho em ngay!” Điền Miêu Miêu vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy cậu ấy bị chảy nhiều máu như vậy, bèn vội vàng đi tìm điện thoại, gọi 120.

“Chị đã gọi xe cứu thương rồi, em cứ ôm chặt đã nhé!” Điền Miêu Miêu đỡ Điền Đậu Đậu ra ngồi bên ngoài, đồng thời an ủi cậu ấy: “Bệnh viện gần nhất chỉ cách chỗ chúng ta vài phút đi xe, cố gắng lên!”

“…” Điền Đậu Đậu lại càng cảm thấy mình sắp không ổn rồi.

Điền Miêu Miêu không lừa cậu, quả thực là xe cứu thương đã có mặt trong vòng chưa đầy mười phút, vì Điền Đậu Đậu bị thương ở chân, không tiện đi lại, nên nhân viên y tế đã dùng cáng khiêng cậu xuống dưới.

Bình thường trong khu nhà rất hiếm khi nhìn thấy xe cứu thương ra vào, hôm nay lại thấy khiêng một người đi ra, nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Hai thím đang ngồi nói chuyện phiếm trông thấy Điền Đậu Đậu được khiêng lên xe cứu thương, trên áo còn có máu, bèn lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế này?”

Điền Miêu Miêu nói: “Thái thịt không cẩn thận bị cứa vào chân ạ.” 

Cô nói vội một câu, rồi ngồi theo lên xe cứu thương, chiếc xe cũng hú còi lái ra khỏi khu nhà.

Một ông chủ đang dắt chó đi dạo bên ngoài về, đúng lúc nhìn thấy xe cứu thương lao ra, thì hiếu kỳ vào trong hỏi hai bà thím: “Sao thế? Thế nào mà lại có cả xe cứu thương vào đây thế kia?”

Bà thím đáp: “Cặp đôi đánh nhau, không cẩn thận cứa dao thái thịt vào chân, trên người toàn máu là máu.”  

“Tàn nhẫn vậy sao?” Ông chú dắt chó thổn thức một câu, rồi dắt chó của mình về nhà. Về đến nhà, ông ta vừa thay giày, vừa nói với vợ: “Tòa nhà bên cạnh nhà chúng ta, mới xảy ra vụ án mạng vì tình!”

“Cái gì, án mạng vì tình?”

“Đúng thế, vừa nãy xe cứu thương kéo người đi rồi, trên người bê bết máu!”   

“Nghiêm trọng thế cơ à? Người đó vẫn ổn chứ?”

“Cái này thì tôi không biết.”

Điền Miêu Miêu hoàn toàn không hay, mới trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà sự tình lại bị đồn thổi thành ra thế này. Nhân viên y tế trên xe kiểm tra viết thương cho Điền Đậu Đậu, vết thương tương đối sâu, cần phải khâu, tuy nhiên không hề nguy hiểm đến tính mạng. Nghe thấy không nguy hiểm đến tính mạng, cả Điền Đậu Đậu và Điền Miêu Miêu đều thở phào nhẹ nhõm.  

Điền Đậu Đậu bị thương, nên tối nay chắc chắn không thể bán hàng, Điền Miêu Miêu lấy điện thoại ra gửi thông báo vào nhóm đồ nướng của mình.

AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “@mọi người, thật xin lỗi, bị dao thái cắt vào chân, nên hôm nay không mở hàng được ạ.” *Biểu cảm che mặt*

Sau khi gửi tin nhắn, cô cất điện thoại đi. Rất nhanh, xe cứu thương đã tới bệnh viện, Điền Đậu Đậu được đẩy đi xử lý vết thương, còn Điền Miêu Miêu thì bận lo đủ loại thủ tục và thanh toán khác nhau.

Vốn dĩ Lăng Sấm đang ở nhà chuẩn bị nguyên liệu buổi tối cho quầy hàng, nghe thấy âm báo tin nhắn bèn cầm điện thoại lên. Anh nhìn thấy tin nhắn Điền Miêu Miêu gửi vào nhóm thì lập tức cau mày. 

Trong nhóm đã có không ít người hỏi Điền Miêu Miêu về tình hình vết thương ra sao, tuy nhiên cô đều không trả lời. Hàng lông mày của Lăng Sấm lại càng nhíu chặt thêm vài phần, anh nhấp vào trang cá nhân của Điền Miêu Miêu, rồi gửi yêu cầu kết bạn.

Sau khi xong xuôi mọi việc, Điền Miêu Miêu mới ngồi xuống hành lang bệnh viện, cô thở một hơi, cuối cùng cũng có thời gian rảnh để kiểm tra tin nhắn. Yêu cầu kết bạn của Lăng Sấm vẫn ở đó, Điền Miêu Miêu nhất thời ngẩn người, sau đó vội vàng đồng ý, cô còn đang gõ chữ ở khung chat, thì cuộc gọi Wechat của Lăng Sấm đã gọi thẳng đến.

Điền Miêu Miêu vừa mới nhấc máy, đã nghe thấy giọng nói của Lăng Sấm truyền tới: “Bây giờ cô sao rồi? Gửi vị trí cho tôi.”

Điền Miêu Miêu choáng váng, lên tiếng: “Tôi vẫn ổn, bây giờ vẫn đang ở bệnh viện.”  

“Có phải bệnh viện số Năm không?” Bệnh viện ở gần họ nhất là bệnh viện số Năm, Lăng Sấm đoán, chắc hẳn là bọn cô đã đến đó.

“Ừm ừm.”

“Bây giờ tôi qua đó tìm cô, đợi tôi một chút.” Lăng Sấm nói xong bèn cúp máy. Điền Miêu Miêu cầm điện thoại, lấy lại bình tĩnh rồi gửi định vị chỗ mình qua cho anh, Lăng Sấm nhìn định vị rồi lái thẳng xe trong gara ra ngoài.

Chỉ trong vài phút, anh đã đậu xe tại bãi đậu của bệnh viện số Năm, dựa theo vị trí mà Điền Miêu Miêu gửi, anh thuận lợi tìm thấy cô đang ngồi trong hành lang. Lăng Sấm còn chạy nhanh hơn khi nãy, cứ thế chạy thẳng về phía Điền Miêu Miêu: “Điền Miêu Miêu!”

Điền Miêu Miêu nghe thấy giọng của anh bèn vô thức nhìn qua, cô còn chưa kịp đáp lại thì Lăng Sấm đã chạy đến, ngồi xổm xuống trước mặt cô: “

“Bị thương ở đâu?” Anh có chút lo lắng nhấc một chân của Điền Miêu Miêu lên, rồi kiểm tra kỹ càng, nhưng không phát hiện vết thương nên lại đổi sang chân còn lại.

Điền Miêu Miêu nhất thời choáng váng, lúc này mới phản ứng ra rằng Lăng Sấm đã hiểu lầm rồi: “… Không phải, là Điền Đậu Đậu bị dao cứa vào chân, không phải tôi.”

Điền Miêu Miêu vừa dứt lời, thì Điền Đậu Đậu được đỡ ra từ căn phòng sau lưng cô, Lăng Sấm vô thức nhìn về phía bàn chân phải đã được băng bó của cậu, nét mặt rõ ràng được thả lỏng rất nhiều: “Hóa ra là cậu à?”

“…” Lông mày của Điền Đậu Đậu lập tức giật giật: “Không phải chứ, dáng vẻ nhẹ nhõm của anh là sao đây? Người bị thương là em nên không quan trọng đúng không!”

“…” Quả thực là không quan trọng lắm!

Lăng Sấm buông chân Điền Miêu Miêu ra, đứng dậy khỏi mặt đất: “Vết thương của cậu thế nào?”

Y tá đang đỡ cậu ấy nói: “Vết thương không có vấn đề gì lớn, chỉ cần đến thay thuốc đúng giờ, mười ngày sau cắt chỉ, khoảng thời gian này chú ý không được dùng lực, hạn chế dính nước.”

“Vâng, cảm ơn.” Lăng Sấm nói lời cảm ơn với y tá, rồi đỡ Điền Đậu Đậu: “Đi được không?”

Điền Miêu Miêu nhìn chân của Điền Đậu Đậu bị băng bó thành ra thế này, thì đứng dậy, nói: “Để tôi đi mượn cho em ấy chiếc xe lăn, hai người đứng đây đợi tôi.”

Khi nãy Điền Miêu Miêu nhìn thấy chỗ cho thuê xe lăn, bèn chạy vội tới đó thuê một chiếc, rồi đẩy về: “Tới đây, tới đây.”

Cô muốn đỡ Điền Đậu Đậu, nhưng Lăng Sấm đã đỡ cậu ấy trước một bước: “Để tôi.”

Anh dìu Điền Đậu Đậu ngồi lên xe đẩy, mới nghiêng đầu nói với Điền Miêu Miêu: “Đi thôi.”

“Ừm.” Điền Miêu Miêu gật đầu, cùng anh đẩy Điền Đậu Đậu ra ngoài. Điền Đậu Đậu ngoái đầu liếc nhìn hai người một cái, đồng thời hỏi Lăng Sấm: “Anh Sấm, sao anh lại đến đây thế?”

Lăng Sấm vẫn không biến sắc: “Thấy chị gái cậu gửi tin nhắn trong nhóm, lo lắng cho cậu nên mới tới.”

Điền Đậu Đậu: “…”

Đồ dối trá! Vừa rồi là ai đã thở phào nhẹ nhõm vậy!

Điền Miêu Miêu bật cười hai tiếng, nói với Lăng Sấm: “Làm phiền anh quá rồi, để anh phải chạy đi chạy lại một chuyến.”

“Không phiền.” Dứt lời, anh lại nhìn Điền Đậu Đậu đang ngồi trên xe lăn: “Tuy nhiên, cậu quá bất cẩn rồi, dao thái thì phải đặt phía trước, không được đặt cạnh tay, đây chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Cậu không có ý thức an toàn, lần sau nhỡ làm chị gái cậu bị thương thì phải làm thế nào?”

Điền Đậu Đậu: “…”

Thấy chưa, cậu biết thừa từ đầu đến cuối người mà anh lo lắng không phải là cậu ấy mà! 

Điền Miêu Miêu đi bên cạnh cũng gật đầu, phối hợp với Lăng Sấm: “Ông chủ Lăng nói không sai, quả thực là em quá không có ý thức an toàn, sau này nên chú ý một chút.”  

“… Biết rồi ạ.” Cuối cùng, thì cậu cũng biết thế nào được gọi là người hát kẻ múa phụ họa.

Lăng Sấm đẩy Điền Đậu Đậu đến trước một chiếc xe sáng màu trong bãi đậu xe thì dừng lại, Điền Đậu Đậu nhìn chiếc xe trước mặt, ngạc nhiên mở to mắt: “Anh Sấm, đây là xe của anh sao?”

“Ừm.” Lăng Sấm đáp một tiếng, rồi lấy chìa khóa ra mở xe.

Đầu óc Điền Đậu Đậu có chút lộn xộn: “Bán cơm chiên ở chợ đêm cổng Bắc mà mua được xe xịn thế này á?”  

Có phải cậu ấy và chị gái đã thực sự không đủ cố gắng rồi không!  

Lăng Sấm không lên tiếng, chỉ giơ tay mở cửa xe: “Tôi đỡ cậu lên.”

Điền Miêu Miêu ở bên cạnh đợi Điền Đậu Đậu ngồi vào mới nói: “Vậy để tôi trả xe lăn lại đã, hai người đợi chút nhé.”  

“Được.” Lăng Sấm nhìn cô, khẽ gật đầu: “Không cần vội, cô cứ đi từ từ thôi.”

“Ừm.” Điền Miêu Miêu mỉm cười đáp lại rồi đẩy xe rời đi.

Lăng Sấm đứng bên ngoài đợi cô, Điền Đậu Đậu ngồi trong xe tò mò nhìn Đông ngó Tây, sau đó thò cổ ra ngoài hỏi Lăng Sấm: “Anh Sấm, em có thể chụp vài tấm ảnh tự sướng trong xe anh không!”

“… Được.”

Có sự cho phép của Lăng Sấm, Điền Đậu Đậu mạnh dạn lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh. Khi Điền Miêu Miêu quay lại, thì cậu ấy đang chụp ảnh tự sướng một cách vô cùng thích thú.

Điền Miêu Miêu nhếch khóe miệng, nhìn cậu ấy, nói: “Xem ra em chẳng đau đớn chút nào nhỉ?”

“…” Điền Đậu Đậu im lặng một lúc, mới ngước lên nhìn cô: “Chị đừng có nhắc, khó khăn lắm em mới quên được nỗi đau của vết thương kìa.”

Điền Miêu Miêu cười một tiếng, rồi cúi người định ngồi vào ghế sau xe, nhưng Lăng Sấm lại ngăn động tác của cô lại: “Cô ngồi phía trước đi, Đậu Đậu đang bị thương, để cậu ấy ngồi một mình ở ghế sau sẽ rộng rãi hơn.”  

Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ, thấy anh nói cũng có lý, bèn gật đầu với anh: “Được.”

Cô đóng cửa xe lại giúp Điền Đậu Đậu, còn mình thì ngồi lên ghế phụ lái. Lăng Sấm thấy cô đã yên vị, cũng cúi người ngồi vào trong xe.
[1] 嗑CP: Đẩy thuyền CP, chèo thuyền CP, mà từ 嗑 cũng có nghĩa là cắn, ngậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK