• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hầu hết ánh mắt mọi người đều chú ý đến sự xuất hiện bất ngờ của chiếc xe đồ ăn màu hồng này, ngoài biển hiệu đèn trên nóc xe ra, thì thân xe cũng được vẽ rất nhiều hình xiên nướng dễ thương, còn thiết kế riêng một logo cho mấy chữ “Thịt nướng Miêu Miêu” nữa.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chiếc xe màu hồng từ tốn lái đến gần quầy cơm của Lăng Sấm rồi dừng lại.  

Mặc dù chợ đêm cổng Bắc là khu chợ nguyên bản, nhưng mỗi ngày bán hàng, các chủ quầy đều đứng ở một vị trí cố định, để tiện cho khách hàng cũ tìm lại mình. Chiếc xe đồ ăn của Lăng Sấm cũng luôn đứng ở đúng một chỗ, hôm đến đây, Điền Miêu Miêu đã phát hiện bên cạnh xe của anh vẫn còn một vị trí trống.

Cô cố ý đậu xe của mình cạnh anh, không vì lý do nào khác, chỉ vì muốn “hưởng ké” chút lượng khách đến nườm nượp của anh.

Trước giờ, Điền Đậu Đậu luôn đỡ việc trong nhà bếp của nhà trọ, và chưa từng bày quầy bán hàng tại khu chợ đêm thế này, thấy mọi người đều đang nhìn hai người họ, trong lòng nhất thời có chút bối rối: “Sao mọi người đều nhìn tụi mình thế? Có phải còn cần đi chào hỏi bọn họ không?”

“Chắc là không cần đâu.” Khu chợ đêm này chưa được phát triển chính thức, đến đây bày quầy bán hàng không cần nộp phí, vì vậy muốn đến là có thể đến.

“Vậy chị đỗ xe ở đây không sao chứ?” Điền Đậu Đậu vẫn chưa hoàn toàn yên tâm: “Liệu chỗ này đã có người chưa?”

Điền Miêu Miêu nói: “Hôm đến đây khảo sát, chị không thấy chỗ này có người, nếu lát nữa thực sự có người đến thì chị dịch ra một ô là được rồi.”  

“Ừm.” Điền Đậu Đậu vừa gật đầu thì trông thấy chiếc xe đồ ăn đối diện đột nhiên mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống.

“Có người đến kìa!” Điền Đậu Đậu túm lấy Điền Miêu Miêu đang ở bên cạnh.

Điền Miêu Miêu ngẩng đầu lên nhìn, thì trông thấy anh đẹp trai mình gặp tối đó, hôm nay anh mặc chiếc áo phông rộng màu đen bình thường, tóc hơi xoăn, mang theo vẻ lười biếng của phong cách bến cảng. Tối đó, anh đứng bên trong xe đồ ăn, nên Điền Miêu Miêu chưa cảm nhận được, nhưng lúc này khi anh bước xuống khỏi xe, thì đôi chân dài kia quả thực là khiến người ta chẳng tài nào bỏ qua.

Điền Miêu Miêu nhìn anh đi tới, trong đầu tự động kết hợp nhạc nền cho anh, là bài “Mối tình đầu” gần đây nhất mà Cố Tín cover.

“Mẹ kiếp, người anh em này đẹp trai quá rồi đó.” Điền Đậu Đậu ở bên cạnh không kìm được phải nhìn anh thêm vài lần: “Đều là áo phông quần jeans vậy mà sao khoác lên người anh ấy lại như đang trên sàn catwalk vậy!”

“… Có lẽ là do giá trị nhan sắc, khí chất vóc dáng đó!”

Điền Đậu Đậu trầm mặc một lúc, rồi lại cảnh giác: “Không phải chứ, anh ấy đi về phía chúng ta kìa! Có phải chúng ta đã chiếm mất địa bàn của anh ấy rồi không?”

“… Đây là địa bàn của nhà nước.”

“… Vậy, không phải anh ấy đến thu phí bảo kê đó chứ?” Điền Đậu Đậu nuốt nước miếng, tuy rằng cậu ấy chưa từng bày quầy hàng tại chợ đêm, nhưng cũng đã xem rất nhiều trên tivi, thông thường thì những nơi thế này đều có “rắn cầm đầu”!

Điền Miêu Miêu thấy cậu ấy nói vậy thì có chút không chắc chắn: “Trông anh ấy có vẻ rất có học thứ, chắc là không phải đâu.”  

“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong!” Điền Đậu Đậu nhỏ giọng nhấn mạnh: “Chẳng phải nhìn chị cũng xinh xắn đáng yêu sao, ai mà biết được ở trong thôn mình chị có thể một chấp mười chứ?”

Điền Miêu Miêu: “…”  

Thấy anh đẹp trai đối diện ngày một đến gần, Điền Đậu Đậu lại càng đứng nép vào Điền Miêu Miêu: “Nếu bây giờ mà đánh nhau, thì chị nhớ phải bảo vệ em thật tốt nhé.”  

Điền Miêu Miêu: “…”  

Cô có người em trai này để làm gì vậy!

Trong lúc hai người nói chuyện, thì Lăng Sấm đã đi đến trước chiếc xe đồ ăn, anh nhìn Điền Miêu Miêu, dường như khóe miệng khẽ cong lên một chút: “Hóa ra là cô à?”

Điền Miêu Miêu ngẩn người, nhìn anh không chắc chắn: “Anh… Nhớ tôi hả?”

Lần này, quả thực là Lăng Sấm đã cong môi, anh nhìn cô, nói: “Hóa ra sức hấp dẫn của chợ đêm cổng Bắc lớn hơn hẳn so với giới giải trí nhỉ?”

Điền Miêu Miêu: “…”  

Hôm nay cô đã thay đồ, còn búi tròn mái tóc dài lên, vậy mà anh vẫn nhận ra cô, trí nhớ này cũng thật khiến người ta kinh ngạc.  

“Đừng có nói là khách hàng nào anh cũng nhớ mặt đấy nhé?”

“Cái này thì không.” Lăng Sấm nói: “Là vì cô gái xinh đẹp như cô sẽ tương đối dễ nhớ.”

“…” Anh không những nhớ cô mà còn nhớ luôn cả lời cô đã nói.

“Hahaha.” Điền Miêu Miêu xấu hổ, lại bật cười lịch sự, định cho qua việc này: “Tôi là Điền Miêu Miêu, hôm nay cũng bắt đầu đến đây bày quầy bán hàng.”

Lăng Sấm nhìn cô bày các loại xiên nướng khác nhau trong tủ mát, thì khẽ gật đầu: “Bán đồ nướng à, trông có vẻ được đấy.”

“Cơm chiên của anh cũng ngon nữa.” Điền Miêu Miêu buột miệng thốt ra câu này, xong lại có chút hối hận.

Lăng Sấm ngước mắt nhìn cô, khẽ mỉm cười, lên tiếng: “Tôi tên Lăng Sấm, sau này nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi.”  

“À, cảm ơn.” Điền Miêu Miêu có chút ngạc nhiên khi anh nói vậy, trên người anh trời sinh đã có cảm giác xa cách, hoàn toàn không giống người nhiệt tình tốt bụng như vậy. Sau khi cảm ơn Lăng Sấm, cô lại tò mò hỏi một câu: “Là hai chữ nào thế?”

“Từ Lăng trong chí khí ngút trời, còn từ Sấm trong xông pha Nam Bắc.” [1]

Sau khi Lăng Sấm rời đi, Điền Miêu Miêu vẫn còn đang dư âm về cái tên của anh: “Lăng Sấm… Đặt tên hay thật nhỉ!”

“Đúng thế.” Điền Đậu Đậu ngưỡng mộ lên tiếng: “Không như em, còn không dám giới thiệu tên mình với người khác.”   

Điền Miêu Miêu mỉm cười, nhìn cậu ấy, nói: “Đậu Đậu thì làm sao, dễ thương vậy mà.”  

“…” Trong dễ thương có chút bình thường.

Ở bên kia, Tôn Húc Xuyên nhìn thấy Lăng Sấm quay lại, bèn lập tức tiến lại, nghe ngóng: “Anh Sấm, hai người mới đến là ai?”  

“Họ bán thịt nướng.” Lăng Sấm lấy khẩu trang ra, chuẩn bị mở hàng.

Tôn Húc xuyên im lặng một chút, anh ta cũng nhìn ra là bán thịt nướng, vì dù sao thì đến cả nóc xe cũng viết mấy chữ to đùng đó. Nghĩ đến đây, anh ta lại nhìn về phía chiếc xe đồ nướng màu hồng bên kia: “Xe của cô ấy còn lãng mạn hơn cả của anh, sau này anh không còn là “cậu nhóc” đẹp nhất chợ đêm cửa Bắc nữa rồi.”

Lăng Sấm không ngừng động tác, anh phớt lờ anh ta, Tôn Húc Xuyên để mái tóc vàng hoe, lại áp tới: “Cô gái đó xinh thật, người đàn ông kia có phải bạn trai của cô ấy không?”   

“Không hỏi.”

“…” Tôn Húc Xuyên không hài lòng như kỳ vọng, nhìn anh: “Việc quan trọng như thế, sao anh lại không hỏi chứ?”

Lăng Sấm ngước mắt liếc anh ta một cái, rồi đeo khẩu trang trong suốt lên mặt: “Nếu cậu tò mò thì tự đi mà hỏi, đừng có cản trở tôi buôn bán.”

Tôn Húc Xuyên: “…”

Nếu anh ta dám hỏi thì còn nhờ Lăng Sấm làm gì? Anh ta quay lại với quầy cơm mực đ ĩa sắt của mình, nhưng ánh mắt vẫn đang cố gắng nhìn về phía Điền Miêu Miêu.  

Điền Miêu Miêu cũng chuẩn bị khẩu trang giống Lăng Sấm, cô đưa một cái cho Điền Đậu Đậu: “Đeo cái này vào đi.”  

Điền Đậu Đậu đón lấy chiếc khẩu trang, đang chuẩn bị đeo lên, thì kinh ngạc nói: “Chị, chị nhìn bên kia kìa! Anh trai xăm hoa kia cũng đến bày quầy bán hàng hả?”

Điền Miêu Miêu thuận theo ánh mắt cậu ấy, quả thực nhìn thấy một anh trai xăm tay với thân hình rắn chắc, đang bày quầy ở phía bên kia bọn họ: “Ồ, lần trước đến đây chị đã thấy anh ta, anh ta bán chè thạch và mochi lạnh.” [2]

Anh trai xăm hoa cũng phát hiện ra hôm nay có thêm một chiếc xe đồ ăn màu hồng phấn, bèn nhìn một cái rồi đi về phía họ.  

Điền Đậu Đậu lại bắt đầu căng thẳng: “Xong rồi, xong rồi, không phải anh ta mới chính là lão đại ở đây đấy chứ?”  

“…” Điền Miêu Miêu chẳng muốn lên tiếng.

Anh trai xăm hoa đi đến trước xe đồ ăn, nhìn họ, hỏi: “Xe này của hai người sao?”

“Đúng thế.” Điền Miêu Miêu mỉm cười với đối phương: “Bọn tôi mới đến hôm nay.”

Anh xăm hoa lấy điện thoại ra, nghiêm túc hỏi: “Xe của cô đáng yêu thật đó, tôi có thể chụp ảnh với em nó được không?” 

“… Được chứ.”

Sau đó, dưới cái nhìn mắt chữ a mồm chữ o của Điền Đậu Đậu, anh trai xăm hoa giơ điện thoại lên làm tư thế bắn tim vào ống kính, nụ cười trên gương mặt còn ngọt ngào hơn cả thiếu nữ.

“Ở chợ đêm này lắm nhân tài ghê.” Sau khi anh xăm hoa rời đi, Điền Đậu Đậu kìm không được phải cảm thán một câu.

Điền Miêu Miêu phớt lờ cậu ấy, lúc này cô đang bận quảng cáo quầy đồ nướng của mình trong nhóm chủ căn hộ.

Điền Miêu Miêu tòa 18: “Xin làm phiền các vị hàng xóm, hôm nay tôi khai trương quầy đồ nướng rồi, ở chợ đêm cửa Bắc, hoan nghênh mọi người đến nếm thử ạ. Hàng xóm hôm nay đến đều sẽ được giảm 12% đấy ạ!” *Biểu cảm dễ thương*

Sau khi gửi tin nhắn, cô còn gửi một bao lì xì lớn vào nhóm, có lì xì, mọi người đã lần lượt xuất hiện, Điền Miêu Miêu lại chụp vài tấm ảnh gửi vào nhóm, nhẹ nhàng tuyên truyền.

Chị Trần tòa 18: “Cuối cùng Miêu Miêu cũng khai trương rồi à? Tôi đã nếm thử món đồ nướng này thay mọi người rồi, hương vị rất ngon.” *Biểu cảm khẽ cười*

Điền Miêu Miêu tòa 18: “Hoan nghênh dì Trần đến ăn ạ! *Biểu cảm đáng yêu*. Hàng xóm nào muốn ăn thì có thể gửi tin nhắn nhóm riêng nhé ạ, không nói chuyện trong nhóm chung nữa~”

Cô gửi một mã QR vào đoạn chat, sau đó các vị hàng xóm đã lần lượt tham gia nhóm. Để tiện cho mọi người tìm mình, cô đã cố ý đổi tên trên Wechat thành “AAA Thịt nướng Miêu Miêu.”

Dì Trần: “Miêu Miêu nướng trước cho dì mười xiên mỡ bò và mười xiên khoai tây, dì sẽ đến ngay.” *Biểu cảm khẽ cười*

AAA Thịt nướng Miêu Miêu: “Được ạ, để con bảo em trai nướng ngay cho dì.”  

Anh Vương tòa 21: “Bà chủ, có bảng giá không?” 

Điền Miêu Miêu gửi bảng giá vào nhóm, cô đặt giá không cao, đắt nhất là thịt bò có giá năm tệ một xiên, những loại rau củ như khoai tây, ngô chỉ một tệ một xiên. 

Anh Vương tòa 21: “Nướng cho tôi mười xiên thịt bò với mười xiên ba rọi, tôi cũng đến luôn.”   

Phỉ Phỉ: “Bà chủ, có giao hàng không?” *Biểu cảm đáng thương*

AAA Thịt nướng Miêu Miêu: “Tạm thời chưa có trên phần mềm giao hàng, tôi thấy phần mềm giao hàng thu phí, chỉ đành tăng giá, mà tôi lại không muốn tăng.” 

Anh Vương tòa 21: “Giá cả hiện tại rất phải chăng, đến tận nơi ăn đi, đồ nướng phải ăn ngay lúc nướng xong mới ngon.”

AAA Thịt nướng Miêu Miêu: “Đúng thế, vừa nướng xong còn hơi bốc khói dầu, hương vị cũng ngon nhất!”  

Điền Miêu Miêu vừa trả lời tin nhắn trong nhóm, vừa nói với Điền Đậu Đậu: “Mỡ bò, khoai tây, thịt bò, ba rọi, mỗi loại mười xiên, nướng trước đi.”  

“Tới luôn!” Điền Đậu Đậu đã sẵn sàng, Điền Miêu Miêu vừa giao việc, cậu ấy bèn bắt đầu làm việc.

Tin nhắn liên tục nhảy lên trên điện thoại, vì chợ đêm có khách tới hỏi, nên tạm thời Điền Miêu Miêu chưa thể trả lời. Đợi chào hỏi khách hàng xong, cô cầm điện thoại lên nhìn, vậy là mẹ cô đã nhắn tin cho cô: “Miêu Miêu, con đi bán đồ nướng đấy hả?”

“…” Điền Miêu Miêu không ngờ mẹ lại phát hiện ra việc mình đổi tên nhanh đến thế, bèn vội vàng trả lời: “Không phải, đây là trò đùa thôi ạ! Vì dụ như, AAA chuyên đục lỗ ngó sen, AAA rắc vừng cho dâu tây, con đang hùa theo nghịch thôi ý mà.”

Mẹ Điền gửi đến một hàng dài dấu ba chấm: “Mấy người ở thành phố đùa hay thật đó, mẹ thay ngó sen và dâu tây cảm ơn mọi người.”  

Miêu Miêu: “Hahaha, mẹ cũng đổi tên đi là được mà.” *Biểu cảm mặt cún*  

Mẹ: “Đã đổi rồi.” 

Miêu Miêu:  “Vâng ạ.”

Khi lừa được mẹ, Điền Miêu Miêu đã có thể thở phào một hơi, sau này nếu đăng tin đồ nướng trên trang cá nhân, thì nhất định phải chặn xem mọi người trong nhà.  

Sau khi dì Trần và anh Vương tới, Điền Miêu Miêu chuyển bàn và ghế nhỏ trên xe xuống, mấy món đồ này đều có thể gập lại, không chiếm nhiều diện tích, lại dễ dàng cất dọn.  

Cô đang bận bịu, thì một tiếng “sấm” kinh hoàng đột ngột vang lên trong chợ đêm.

“Ông chủ Lăng, em thích anh! Anh có thể làm bạn trai của em không!”
[1] Nam chính đang giải thích tên của mình là chữ nào.

[2] Ảnh minh họa 2 món anh Xăm hoa bán (冰粉 và 凉糕, chả biết là món mẹ gì luôn, Thiên đặt tên món theo mắt nhìn và trí tưởng tượng nhá, bạn nào biết thì mách Thiên nha:v)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK