Điền Miêu Miêu thò đầu từ phía sau người Điền Đậu Đậu, mỉm cười ngượng ngùng về phía Tôn Húc Xuyên: “Hôm nay, tâm trạng của em trai tôi không tốt, anh đừng chấp em ấy.”
Tôn Húc Xuyên nhìn thấy cô thì khóe miệng lại cong lên: “Không sao, không sao, con người tôi rất độ lượng.”
Điền Đậu Đậu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Điền Miêu Miêu lại đưa cơm chiên trong tay cho cậu ấy: “Suất cơm chiên trị giá mười tám tệ của em, ăn đi nhân lúc còn đang nóng.”
Cơm chiên mới ra lò hương thơm bay tứ phía, màu sắc cũng khiến người nhìn cảm thấy rất ngon miệng, giữa bực tức Tôn Húc Xuyên và ăn cơm, Điền Đậu Đậu đã chọn ăn cơm.
Cậu ấy ngồi xuống bàn, cầm thìa lên nếm thử một miếng, ánh mắt đột nhiên sáng hơn khi nãy rất nhiều: “Anh Sấm, tay nghề của anh thực sự rất tốt, anh học ai thế?”
Lăng Sấm đang chiên cơm dưa muối của Điền Miêu Miêu, anh đáp lại một câu: “Tự mày mò thôi.”
“Tự mày mò mà ngon như vậy á?” Sự tôn thờ của Điền Đậu Đậu với anh lại tăng thêm vài phần: “Lạp xưởng này của anh là tự làm phải không? Mua ở bên ngoài không có hương vị như vậy.”
Lăng Sấm gật đầu: “Học lỏm công thức chỗ mẹ tôi, sau đó tôi điều chỉnh thêm một chút.”
“Chẳng trách, lạp xưởng kết hợp với dưa chuột tươi mát, hương vị đúng là tuyệt vời.” Suất cơm chiên này, ngoài lạp xưởng Lăng Sấm tự làm ra, còn có trứng gà, dưa chuột, đậu nành và cà rốt, rau củ ăn kèm cùng với lạp xưởng hòa quyện rất hợp. Hơn nữa, màu sắc cũng vô cùng tươi sáng, trực quan và vị giác đều khiến người ta thực sự hưởng thụ: “Mười tám tệ mà ăn được suất cơm chiên thế này, hơn nữa còn được làm bởi người đẹp trai như anh, thì làm gì có ai là không rung động chứ?”
Tôn Húc Xuyên nghe cậu ấy đang khen ngợi Lăng Sấm thì khịt mũi hai tiếng: “Nếu không thì sao lại nói anh Sấm là ông thần của chợ đêm cổng Bắc chúng ta được chứ!”
Lăng Sấm: “…”
“Anh còn có biệt hiệu này cơ à?” Điền Miêu Miêu phấn khích nhìn Lăng Sấm: “Đúng là thất kính, thất kính rồi.”
“… Bọn họ bị bệnh cấp độ hai rồi!” [1] Lăng Sấm cho cơm mới chiên xong vào bát, đưa cho Điền Miêu Miêu: “Của cô cũng xong rồi.”
“Cảm ơn.” Điền Miêu Miêu bê cơm chiên rồi cũng ngồi xuống bàn. Cơm chiên lần trước mà cô mang về đã nguội, vì vậy hôm nay mới cố ý gọi một suất giống như vậy, muốn thử xem mới ra lò thì hương vị sẽ ra sao.
Cô cầm thìa nếm thử một miếng, quả thực vừa mới chiên xong ngon hơn nhiều so với bị nguội, hơn nữa hình như rau củ đi kèm hôm nay còn phong phú hơn so với lần trước mua. Vì lần trước cô mua quá muộn, nên chỉ còn lại những thứ đó sao? Điền Miêu Miêu cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lý, nên không nghĩ nhiều nữa.
Lúc này, chưa có nhiều người xếp hàng trước xe đồ ăn của Lăng Sấm, chủ quầy b án nước ép ở đầu đường xách theo hai cốc vừa ép, đi đến trước mặt anh: “Ông chủ Lăng, hai cốc nước ép anh gọi có rồi đây.”
“Cảm ơn, cứ để đây giúp tôi.” Lăng Sấm đang chiên cơm cho khách, cũng không ra lấy đồ. Chủ quầy nước ép để nước lên xe đồ ăn của anh, rồi lại quay về tiếp tục làm việc.
Lăng Sấm chiên xong cơm trong chảo và đưa cho khách đang đợi phía trước, khách hàng nói một câu cảm ơn anh, sau đó không ở lại đây ăn mà xách cơm rời đi.
Lăng Sấm xuống xe đồ ăn, cầm hai cốc nước ép vừa rồi đặt xuống bàn Điền Miêu Miêu đang ngồi. Điền Miêu Miêu hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đây là?”
Lăng Sấm nói: “Chút đồ động viên, an ủi Điền Đậu Đậu thất tình.”
Điền Đậu Đậu đang ngồi ăn đối diện Điền Miêu Miêu, nhất thời cảm động: “Cảm ơn anh Sấm, anh thật tốt với em!”
Điền Miêu Miêu: “…”
Khoa trương quá rồi đó nha em trai.
Mặc dù trong lòng cô thì đang chửi bới, nhưng vẫn có chút xấu hổ nhìn Lăng Sấm: “Lần trước anh phục vụ khách hàng giúp tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh, sao có thể để anh tốn kém vậy được chứ?”
Lăng Sấm không mấy để ý, nói: “Không sao, chỉ là hai cốc nước ép thôi mà, hơn nữa trước đây cô cũng tặng thịt nướng và đồ uống cho tôi còn gì!”
Nói đến đây, anh lại có khách đến mua cơm chiên, bèn quay người vào trong xe. Điền Miêu Miêu nhìn cốc nước ép trước mặt, im lặng cắm ống hút và uống.
Còn phải nói, cốc nước ép chanh dưa hấu này thật là ngon, cô uống hết một nửa cốc nước ép, rồi cầm điện thoại lên xem. Vài người trong nhóm đồ nướng cô lập vẫn đang hỏi hôm nay cô có mở hàng hay không, Điền Miêu Miêu lại trả lời lại từng người một.
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Xin lỗi nhé, hôm nay không mở hàng! Tôi thấy trong nhóm mình đã có bảy mươi tám người rồi, đợi đến khi nào số người đạt đến một trăm thì tôi sẽ gửi lì xì vào nhóm. Ai có vận may tốt nhất sẽ được tặng đồ nướng miễn phí, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.” *Biểu cảm đáng yêu*
Cô vừa mới nói, trong nhóm đột nhiên trở nên sôi nổi, vì được ăn đồ nướng miễn phí, mọi người đều bắt đầu mời người khác vào nhóm, chẳng mấy chốc đã đạt mốc chín mươi.
Dì Trần: “Mau, mau, còn thiếu một người nữa thôi! Ai còn bạn bè thích ăn đồ nướng thì thêm vào nhóm đi!”
Phỉ Phỉ: “Tôi còn lôi cả bạn trai ở phía Bắc thành phố vào đây luôn rồi!” *Biểu cảm che mặt*
Mặt trăng không sáng: “Tôi còn thêm cả tài khoản phụ của mình vào rồi.” *Biểu cảm che mặt*
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Hehehe, không sao! Tôi sẽ thêm người cuối cùng vào, mọi người chỉ việc chờ giành lì xì thôi nha!”
Điền Miêu Miêu vừa nói, vừa nhìn Lăng Sấm vừa hay ngớt việc, cô mở mã QR ra rồi đi đến bên cạnh anh: “Ông chủ Lăng, nhóm của tôi chỉ còn thiếu đúng một người nữa là đủ điều kiện phát lì xì, anh giúp tôi nhé!”
Lăng Sấm rũ mi nhìn mã QR trong điện thoại trên tay cô, đồng thời lên tiếng hỏi: “Cô lập nhóm đồ nướng à?”
“Ừm, đại đa số đều là những người hàng xóm sống quanh đây.” Điền Miêu Miêu mỉm cười với anh: “Hiện tại trong nhóm đã có chín mươi chín người rồi, thêm anh nữa vừa hay đủ một trăm, tôi định phát phúc lợi tròn một trăm người.”
Lăng Sấm khẽ gật đầu, rồi lấy điện thoại của mình ra: “Được.”
Anh quét mã QR, thuận lợi vào nhóm đồ nướng của Điền Miêu Miêu.
Phỉ Phỉ: “Hay quá, một trăm người rồi!”
Anh Vương: “Khi nào thì phát lì xì thế?”
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Bây giờ phát liền! Người may mắn nhất sẽ được tặng năm xiên thịt bò!”
Cô dứt lời bèn gửi luôn lì xì, chỉ hai giây đã bị cướp luôn. Điền Miêu Miêu chụp ảnh màn hình người may mắn nhất, dặn người may mắn nhất lần tới cầm theo ảnh màn hình đến quầy đổi thưởng.
AAA Đồ nướng Miêu Miêu: “Phát tổng cộng mười lần, vẫn còn chín cơ hội nữa, cả nhà cố lên!”
Điền Miêu Miêu gửi vào nhóm tổng cộng mười bao lì xì, mỗi một lần lại tặng những món khác nhau, sau mười vòng, lễ kỷ niệm một trăm người trong nhóm đã kết thúc thành công.
Điền Miêu Miêu lưu hết ảnh chụp màn hình, nhân tiện xem xem những người may mắn trúng thưởng là ai, có một ảnh đại diện là hình cơm chiên trứng được xếp bằng khối xếp hình trông vô cùng bắt mắt: “Ông chủ Lăng, đây không phải là anh đấy chứ?”
Lăng Sấm cúi xuống nhìn, rồi gật đầu, nói: “Là tôi.”
“Đây là Lego Merlot phải không, còn ra cả series cơm chiên sao?” Điền Miêu Miêu không chơi cái này, nhưng cô cũng từng nhìn thấy, không ngờ còn có cả hình cơm chiên trứng.
Lăng Sấm nói: “Khối xếp hình này có thể xếp tự do, hình cơm chiên trứng trên ảnh đại diện của tôi là tôi tự xếp thành.”
“… Vậy sao, xem ra anh đúng là làm nghề nào yêu nghề đó nhỉ!”
Khóe miệng Lăng Sấm khẽ nhoẻn, anh nhìn cô nói: “Chẳng phải tên Wechat của cô cũng là AAA Đồ nướng Miêu Miêu sao? Cô còn yêu nghề hơn đó.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Không sai, đúng là yêu nghề kính nghiệp!
Cô cất điện thoại đi, đang muốn quay lại tiếp tục ăn cơm thì nhìn thấy cô gái bên quầy phở chua cay đối diện lại đến. Cô bé vẫn bày quầy hàng đỡ mẹ như mọi ngày, Điền Miêu Miêu nhất thời tò mò, hỏi: “Cô bé lần trước anh giảng bài hộ, ngày nào cũng đến giúp mẹ bán hàng à?”
Lăng Sấm ừm một tiếng, anh nhìn về phía Lương Tinh Tinh: “Một mình mẹ con bé làm không xuể.”
Điền Miêu Miêu nói: “Vậy ba con bé đâu? Tôi đến chợ đêm cổng Bắc lâu vậy rồi, nhưng hình như chưa từng nhìn thấy ba em ấy.”
Lăng Sấm im lặng một chút mới lên tiếng: “Ba con bé bỏ trốn rồi.”
“Há?” Điền Miêu Miêu choáng váng, khẽ nhíu mày nhìn anh: “Bỏ trốn? Trốn nợ sao?”
“Không phải.” Lăng Sấm trầm giọng lên tiếng: “Tinh Tinh vẫn còn một cậu em trai, mắc bệnh máu trắng, tốn rất nhiều tiền điều trị, ba em ấy biết vậy thì bỏ trốn, không muốn bỏ chi phí y tế.”
Điền Miêu Miêu đã bị sốc đến mức một lúc sau mới hoàn hồn trở lại: “Không phải chứ, như vậy thì đúng là quá vô trách nhiệm rồi! Vậy đứa trẻ đó sao rồi?”
“Hiện tại, chị Trương một mình làm hai việc, ban ngày giao hàng, buổi tối đến bày quầy tại chợ đêm cổng Bắc. Tinh Tinh biết mẹ mình khổ, nên sau khi tan học sẽ đến đây đỡ việc mẹ.”
Trước đây, Điền Miêu Miêu từng xem những tình tiết như vậy trên Tivi, nào ngờ chuyện như vậy lại thực sự xảy ra bên cạnh mình: “Đến một đứa trẻ cũng có trách nhiệm hơn người làm ba này, tình huống như vậy có thể báo cảnh sát tìm người về không?”
Lăng Sấm gật đầu, nói: “Chị Trương báo cảnh sát từ lâu rồi, mà cảnh sát cũng đã tìm ra ông ta, tuy nhiên vô dụng, ông ta cứ mặc kệ thì cảnh sát cũng chẳng làm gì nổi.”
Điền Miêu Miêu nghe đến mức siết chặt nắm đấm: “Vậy có thể kiện ông ta không? Ông ta là bố bọn trẻ, chắc chắn phải có nghĩa vụ nuôi nấng.”
“Tôi đã hỏi Luật sư, kiện thì có thể kiện, tuy nhiên hiện tại ông bà nội của bọn trẻ vẫn đang đỡ đần chăm sóc, bọn họ cũng bỏ ra chút tiền, nếu thực sự kiện con trai họ ra tòa, thì chị Trương sợ rằng ông bà sẽ không quan tâm nữa.”
Điền Miêu Miêu không lên tiếng nữa, trước giờ cô thấy Lương Tinh Tinh hoạt bát dễ thương, không ngờ tình hình gia đình cô bé lại như vậy: “Chẳng phải bây giờ có thể gây quỹ trên mạng sao? Phía chị Trương đã thử chưa?”
“Ừm, đợi được khoản tiền từ thiện thì bọn tôi cũng quyên góp cho chị ấy một ít.”
Chỉ có điều chữa bệnh là cái hố không đáy, hơn nữa căn bệnh này còn có khả năng tái phát.
Điền Miêu Miêu nhìn bóng dáng bé nhỏ đang bận rộn ở chợ đêm, rồi nghiêng đầu hỏi Điền Đậu Đậu một câu: “Đậu Đậu, em còn muốn ăn phở chua cay không? Để chị qua mua.”
“Há? Chị vẫn ăn được nữa à?” Điền Đậu Đậu có chút ngạc nhiên nhìn cô, bọn họ đã ăn sò, hàu sống, cơm chiên và cả một cốc nước ép nữa, vậy mà chị gái cậu vẫn còn bụng để ăn phở chua cay?
Điền Miêu Miêu nói: “Nếu em không ăn thì chị chỉ mua phần của chị thôi nhé.”
“Vậy thì em phải ăn!” Hiếm hoi lắm chị gái cậu mới đãi một bữa, không thể bỏ qua được.
Điền Miêu Miêu lấy điện thoại ra, đi qua đường bên phía đối diện, nói với bà chủ: “Xin chào, cho em hai bát phở chua cay.”
Lương Tinh Tinh nghe thấy giọng cô, bèn ngẩng đầu lên, sau khi thấy rằng đó thực sự là cô thì lập tức mỉm cười: “Chị Miêu Miêu, là chị à! Hôm nay chị đẹp thật đó!”
Điền Miêu Miêu mỉm cười, xoa xoa cái đầu nhỏ xinh của cô bé: “Miệng của Tinh Tinh cũng ngọt lắm nè.”
Lương Tinh Tinh nhìn cô cười khúc khích, chị Trương đang bận việc nhận ra cô nên cũng tươi cười: “Em là Miêu Miêu bán đồ nướng à? Hôm nay không mở hàng sao?”
“Dạ không, hôm nay em nghỉ.”
“Vậy em chờ chút nhé, chị nhúng phở cho em ngay.” Chị Trương vừa làm vừa nói với cô: “Tinh Tinh nhà chị thích chiếc xe đồ ăn của em lắm, ngày nào cũng nói màu hồng dễ thương.”
Điền Miêu Miêu khẽ cười, Lương Tinh Tinh lại nói với cô: “Chị Miêu Miêu, sau này nếu có bài tập không hiểu, em có thể qua hỏi chị không? Nhiều khi anh Lăng Sấm bận lắm, không có thời gian giảng bài cho em.”
Chị Trương nói: “Quầy đồ nướng của chị Miêu Miêu cũng rất bận, nào có rảnh hơn anh Lăng Sấm của con đâu. ”
Lương Tinh Tinh bĩu môi, Điền Miêu Miêu xoa đầu cô bé, nói: “Tinh Tinh có để qua tìm chị nha, tuy nhiên thế mạnh của chị là tiếng Anh, em hỏi chị tiếng Anh còn được, chứ Toán thì…”
Xin lỗi, cô cũng không nắm chắc về môn Toán tiểu học! Các bài tập Toán của học sinh tiểu học bây giờ quá phức tạp!
Lương Tinh Tinh nghe cô nói vậy, thì chớp chớp mắt: “Chị Miêu Miêu cũng giỏi tiếng Anh ạ? Anh Lăng Sấm cũng giỏi tiếng Anh lắm!”
“Vậy sao?”
Lần này người trả lời cô là chị Trương: “Hình như trước đây ông chủ Lăng đi du học nước ngoài, nói tiếng Anh siêu lắm, còn dạy cho bọn chị một chút.”
Lương Tinh Tinh ở bên cạnh gật đầu như bổ củi: “Bây giờ mẹ em có thể bán hàng cho khách ngoại quốc rồi đó!”
Công viên Ánh Sao có khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới, và không ít người có cảm hứng với ẩm thực tại chợ đêm cổng Bắc. Điền Miêu Miêu cũng đã gặp vài khách hàng người nước ngoài đến ăn đồ nướng, chỉ có điều cô không ngờ rằng, Lăng Sấm lại dạy cả tiếng Anh cho mọi người, chẳng trách Tôn Húc Xuyên lại nói anh là ông thần của chợ đêm cổng Bắc. Tuy nhiên, nghe chị Trương nói thì anh từng đi du học ở nước ngoài… Chẳng lẽ anh thực sự là sói già Phố Wall?
“Phở chua cay của em xong rồi, có loại rau nào em không muốn ăn không?” Câu hỏi của chị Trương đã kéo suy nghĩ của cô lại, Điền Miêu Miêu lắc đầu, rồi quét mã QR thanh toán trên quầy hàng.
[1] Bệnh cấp độ hai: Ám chỉ những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng của thanh thiếu niên.