• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư viện ngồi đầy người, lại không ầm ĩ, chỉ nghe thấy tiếng lật sách.

Thẩm Thanh vừa nhìn sách thật dày trong tay, vừa cẩn thận ghi chép, cô trông rất xinh đẹp, mặc dù mặc váy trắng mộc mạc cũng không che giấu được bề ngoài xuất trần.

Trong một tuần cô có ba ngày học tập ở thư viện, cho nên rất nhiều nam sinh ái mộ cô sẽ đến thử vận may.

Thẩm Thanh nhìn thời gian, đã là 1 giờ rưỡi chiều, lát nữa cô còn phải đi làm thêm, lông mi mảnh dài của cô rũ xuống một chút đứng lên thu dọn mọi thứ rồi đi về phía cửa.

Mới ra khỏi cửa đã bị một nam sinh ngăn lại, sắc mặt nam sinh kia ửng đỏ nói: “Đàn chị Thẩm, em thích chị.”

Thẩm Thanh hơi hơi mỉm cười, cô có một gương mặt mối tình đầu được công nhận, khí chất cả người lại trong sáng như trăng, lúc này cười rộ lên thật sự làm người ta động lòng không ngừng.

“Xin lỗi.” Mặc dù môi đỏ phiếm ánh sáng nhạt nhẽo phun ra từ ngữ lạnh nhạt cũng sẽ không làm người ta nhẫn tâm trách cứ cô.

“Không, không sao.” Nam sinh kia đỏ mặt trả lời.

Lúc Thẩm Thanh đến tiệm bánh ngọt, cô thay quần áo đi đến trước quầy.

Tiệm bánh ngọt có tên là “Thời gian”, là ở bên cạnh hoa viên của biệt thự Phượng Ngọc nổi tiếng ở thành phố A, tới tới lui lui thậm chí có thể nhìn thấy rất nhiều người từng thấy trên TV.

Tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, vào cửa là một ông lão nhìn qua ước chừng 60 tuổi.

“Chào buổi chiều, ông Tống.” Thẩm Thanh cười tủm tỉm đi qua.

“Chào buổi chiều, nhóc Thẩm.” Tiếng nói già nua vẫn rất có lực lượng truyền đến.

“Đã bọc lại cho ngài rồi.” Thẩm Thanh cười xoay người lấy túi bánh donut qua.

Ông Tống nhận lấy đang muốn nói hai câu để nhanh chóng về ăn, lại bị tướng mạo của Thẩm Thanh làm hơi kinh ngạc.

Ông ấy cau mày đánh giá cẩn thận một lúc, cũng không vội vàng rời đi.

“Nhóc Thẩm à, gần đây ở trường học có tốt không?” Giọng điệu của ông ấy hoà ái hỏi.

“Khá tốt, làm sao vậy ạ?” Thẩm Thanh nghi hoặc.

Ông Tống cau mày đi qua đi lại hai bước.

“Nhóc Thẩm à, nói ra có thể cháu sẽ không tin, lúc ông còn trẻ tuổi từng học xem tướng, sau đó xảy ra một vài việc nên rời xa những thứ đó. Không biết có phải ông nhìn nhầm hay không, cháu… gần đây có tai ương huyết quang.” Ông ấy hơi trầm trọng thong thả nói.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh là không tin, thậm chí cảm thấy hơi hoang đường.

Nhưng lại nghĩ đến ông Tống ngày thường là người hiền lành cỡ nào, không cần phải nói dối lừa một cô gái như cô.

“Cảm ơn ngài, ông Tống, cháu nhớ rồi ạ.” Thẩm Thanh nhợt nhạt cười rộ lên.

“Nhất định phải cẩn thận nhé, cô nhóc.” Ông Tống làm như hơi khổ sở nói, lúc trước tuy ông ấy nói chí hướng không ở đây những vẫn nhìn rõ sống chết, chẳng qua học nghệ không tinh, không nhìn ra được là vì sao.

“Vâng.” Trong lòng Thẩm Thanh ấm áp, nhìn ông Tống rời đi.

“Rừm rừm rừm…”

“Rừm rừm rừm…” Thẩm Thanh đi đến quầy cầm lấy điện thoại.

Cô vốn dĩ dùng máy điện thoại kiểu cũ, sau đó bạn cùng phòng của cô thay điện thoại thật sự không nhìn nổi máy kiểu cũ của cô, nhất định phải đưa điện thoại đã thay cho cô, thấy cô từ chối lại lấy chuyện học tập giao hết cho cô phụ trách làm điều kiện ép cô cầm lấy, điện thoại này lúc được thay cũng vừa dùng được nửa năm, rất mới, Thẩm Thanh định kiếm tiền trả cho cô ấy.

Cô nhận điện thoại.

“Alo? Mẹ, làm sao vậy?”

“Thanh Thanh à, con có thể trở về một chuyến hay không.” Giọng điệu của mẹ Thẩm nhu hoà.

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thanh nhìn cửa kính.

Hương bánh mì trong tiệm quanh quẩn bên người cô, thơm thơm ngọt ngọt.

“Ừm… con còn nhớ Trương Huy trong thôn chúng ta không?”

Trương Huy?

Chính là Trương Huy dây dưa với cô mười mấy năm đến kho cô thi đỗ Đại học mới từ bỏ kia?

“Nhớ, làm sao vậy? Ngài nói thẳng đi.”

“Cậu ta… cậu ta đã chết, mẹ cậu ta nói trước khi chết nhớ thương con nhất, muốn con quay về xem cậu ta.” Giọng điệu của mẹ Thẩm chứa một tia kỳ lạ, hơi ấp a ấp úng nói.

“Không đi.” Thẩm Thanh từ chối.

Lúc trước Trương Huy suýt thì khinh nhục cô, cho dù chết cô cũng không có khả năng trở về xem anh ta.

“Thanh Thanh, coi như mẹ xin con, con trở về nhìn xem đi, gần đây thân thể của mẹ không tốt, coi như là trở về thăm mẹ.” Giọng điệu của mẹ Thẩm mang theo một sự nóng nảy không rõ ràng.

Thẩm Thanh nhắm mắt lại, cưỡng chế sự bất an trong lòng nói: “... Được.”

“Vậy con mau chóng trở về nhé.”

Cúp điện thoại, mẹ Thẩm nhẹ nhàng thở ra, bà ta áp sự áy náy trong lòng xuống đi ra ngoài.

Bên ngoài lúc này đã có một đám người vây quanh, sự áy náy trên mặt mẹ Thẩm lúc này rất nhanh đã biến thành lấy lòng và vui vẻ.

Một người phụ nữ sắc mặt bi thương đi đến hỏi: “Con nhóc kia đồng ý rồi sao?”

“Nó…” đôi mắt mẹ Thẩm lập loè một chút: “Nó đương nhiên là đồng ý rồi.”

“Vậy được, mười vạn tiền đặt cọc này cho cô, đến lúc đó đưa nó đến tôi lại đưa số tiền còn lại cho cô.” Trương Ngọc Phân cắn răng đưa xấp tiền thật dày cho bà ta, cầm túi rời đi.

Bà ta vừa đi, người bên chỗ mẹ Thẩm đã xông đến.

Ba Thẩm: “Haizz, mẹ nó à, Thanh Thanh thật sự đồng ý?”

Mẹ Thẩm trừng ông ta một cái: “Không muốn cũng phải đồng ý!”

Bà ta dịu dàng lại cẩn thận vuốt xấp tiền thật dày trong tay nói: “Nuôi nó lâu như vậy cũng xem như có ít tác dụng.”

“Mẹ, con đã nói phải xây nhà lớn cho con cưới vợ đó.” Thẩm Trạch Ban đứng bên cạnh bà ta nói.

“Được được được, xây, thằng nhãi ranh này.” Mẹ Thẩm cười mắng hai câu.

Thẩm Thanh mua vé xe gần nhất, mang theo chút đồ vật cho người trong nhà, đeo balo trở về.

Trong nhà cách trường học rất xa, lúc trước cô thi đậu Đại học nổi tiếng ở thành phố A ở huyện thành, trong thôn cũng oanh động một lúc, huyện trưởng và hiệu trưởng lái xe đến nhà đưa cờ thưởng và tiền thưởng.

Chẳng qua lúc ấy mẹ cô không muốn để cô đi, nhưng cô bảo đảm không cần tiền trong nhà để đi học, cộng thêm việc người trong thôn khuyên giải, mẹ cô cũng miễn cưỡng đồng ý.

Xuống xe lửa ở huyện thành lại ngồi Minibus mới đến cửa thôn, Thẩm Thanh đeo balo đứng trên đường nhìn nơi cô sinh sống mười tám năm này.

“Nhóc Thanh đã về rồi?” Lão nhân đi ngang qua quay đầu nhìn cô cười tủm tỉm nói.

“Vâng, bà Trương.” Thẩm Thanh cười trả lời.

“Cô nhóc này rất lâu không trở về đi? Có rảnh thì đến nhà bà ăn cơm.” Bà Trương vác rổ, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Được, chờ sau khi cháu về thăm mẹ cháu thì đến tìm ngài ạ.”

“Aizz, bé ngoan.”

Sau khi tách ra ở đường nhỏ, một mình Thẩm Thanh về nhà.

Lúc này chẳng qua mới 7 giờ tốt, đúng lúc ăn cơm, cô đứng ở cửa nghe thấy tiếng nói bên trong vô cùng náo nhiệt.

Duỗi tay đẩy cửa ra.

“Kẽo kẹt…”

Khuôn mặt nữ sinh ẩn dưới ánh sáng vàng, khoé mắt cô hơi nhếch, độ cung trên mặt như phượng vũ, mắt thanh lãnh là đen như hổ phách, tóc dài nhu thuận duỗi ở sau người, xinh đẹp không thể tưởng tượng.

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại.

“Thanh Thanh, cuối cùng con cũng về rồi, mệt mỏi chứ? Mau rửa tay ăn cơm.” Mẹ Thẩm đánh vỡ yên lặng đứng lên tiếp đón cô, sau đó đến phòng bếp cầm bát đũa.

“Mẹ, con ăn rồi.” Thẩm Thanh nhìn thoáng qua đồ ăn thừa và canh tàn trên bàn nói.

“Lại ăn thêm chút, hôm nay mẹ giết gà hầm canh cho riêng con, bồi bổ cho con một chút.” Mẹ Thẩm bưng một bát canh gà vẫn hun hút khói từ phòng bếp đến đây.

Cảnh tượng như khát vọng hồi nhỏ của cô đột nhiên bày ra, đáy lòng Thẩm Thanh mềm nhũn ngồi xuống.

Mẹ Thẩm đặt bát canh thơm ngon đến trước mặt cô.

“Cẩn thận nóng.”

“Vâng, mẹ, mẹ nói mẹ không thoải mái trong điện thoại, sao lại thế?” Thẩm Thanh hơi quan tâm hỏi.

“Không sao, không sao, thấy con trở về là tốt rồi, con mau uống canh đi, lát nữa lạnh mất.” Mẹ Thẩm thúc giục nói.

“Được.” Thẩm Thanh cầm lấy muỗng lịch sự văn nhã uống hết canh.

Mẹ Thẩm dường như nhẹ nhàng thở ra nói: “Giờ đã 7 giờ rưỡi rồi, con đi đường cũng mệt mỏi, nhanh chóng quay về ngủ đi.”

“Con đi rửa bát xong rồi đi.” Thẩm Thanh đứng lên theo thói quen.

“Không cần, không cần, để Traạch Ban rửa.” Mẹ Thẩm ngăn cản cô.

“Con không rửa! Mẹ!!” Thẩm Trạch Ban kêu to.

“Câm miệng, con xem cả ngày con chơi bời lêu lổng không làm gì cả, rửa bát cho chị con thì làm sao!” Mẹ Thẩm ám chỉ trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

“Thanh Thanh vào nhà nghỉ ngơi đi.” Mẹ Thẩm đẩy cô một cái.

“Được.” Thẩm Thanh gật gật đầu trở về.

Đi đến trong buồng mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh ầm ĩ, dường như có thể nghe thấy “phòng ở”, “tiền” gì đó.

Trong phòng hiếm thấy là bộ dáng sạch sẽ. Cô đặt balo trên bàn, tay căng một chút cảm thấy hơi choáng, cô hơi lung lay, đi đến mép giường.

“Bịch…”

“Mẹ, con không muốn rửa bát.” Thẩm Trạch Ban còn đang ầm ĩ.

“Suỵt…” Mẹ Thẩm ý bảo cậu ta câm miệng, sau đó cẩn thận đi đến phòng Thẩm Thanh, hai người đàn ông đi theo phía sau bà ta.

“Cạch.” Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên.

Mẹ Thẩm nhìn thoáng qua bên trong, sau khi xác định kết quả trong dự liệu của mình thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Trạch Ban, đến nhà dì Trương của con nói cho bọn họ đã xong chuyện, chuẩn bị đến đón người.” Mẹ Thẩm bình tĩnh nói.

“Được.” Thẩm Trạch Ban nghĩ đến căn phòng lớn cùng người vợ xinh đẹp của mình, vui vẻ phấn chấn đi ra ngoài.

“Chấn Hồng đi ra ngoài trước đi.” Mẹ Thẩm nhìn Thẩm Thanh da thịt tuyết trắng nói với chồng.

“Haizzz, mẹ nó à…” Thẩm Chấn Hồng lắc lắc đầu thở dài đi ra ngoài.

Mẹ Thẩm lấy sườn xám màu đỏ tinh xảo từ trong ngăn tủ ra, tay run nhẹ đặt lên giường.

Bà ta nâng Thẩm Thanh dậy, cởi quần áo của cô, thay sườn xám đỏ tươi như máu cho cô, sau đó đỡ cô ngồi ở trên ghế.

“Thanh Thanh à, không nên trách mẹ, mẹ cũng không có cách nào, em trai con còn phải tìm công việc xây nhà cưới vợ, mọi thứ đều cần tiền.” Trên tay mẹ Thẩm vừa bện tóc cho cô vừa nói.

Sắc mặt người dưới tay bà ta an ổn, hơi thở cả người bình thản.

“Mẹ cũng coi như nhìn con kết hôn, đến bên kia sống cho tốt.” Mẹ Thẩn lấy một thỏi son bị cọ xát bóng loáng ra, tô lên cho cô.

“Con thật sự rất giống lúc mẹ còn trẻ.” Mẹ Thẩm nhìn dung nhan kiều mỹ của cô, lẩm bẩm mà lâm vào hoảng hốt.

“Mẹ, xong chưa, bọn họ đến rồi.” Ngoài cửa vang lên tiếng của Thẩm Trạch Ban.

“Được được, con đi vào cõng nó ra ngoài.” Mẹ lau khoé mắt một cái vội quay đầu đáp.

Thẩm Trạch Ban cõng cô đi đến cỗ kiệu của nhà họ Trương, vừa mở mành đã sợ hãi kêu một tiếng: “Má ơi!!!”

“Kêu cái gì!” Trương Ngọc Phân quát lớn: “Nhanh chóng đặt tân nương vào đi.”

“Cháu… cháu, mẹ…” Thẩm Trạch Ban quay đầu kêu như khóc tang.

Mẹ Thẩm vội đi qua hỏi: “Làm sao vậy Trạch Ban?”

“Mẹ, tự mẹ nhìn đi.” Thẩm Trạch Ban nuốt nuốt nước miếng nói.

Mẹ Thẩm không hiểu gì vén rèm lên, đối diện với người đàn ông mặt mọc đầy vết đốm của thi thể mặc đồ đỏ, làm bà ta không thở nổi, mắt trợn trắng.

“Chị, chị Trương, chị đây là…”

Trương Ngọc Phân mở miệng đánh gãy lời nói của bà ta: “Kết minh hôn chính là như vậy, nhanh chóng đặt con gái cô lên đi.”

“Đây là số tiền còn lại, sau này chúng ta không cần gặp lại.” Trương Ngọc Phân móc một túi thật dày ra đưa cho mẹ Thẩm nói.

“Aizz, được được được.” Ánh mắt mẹ Thẩm vốn dĩ nhìn cỗ kiệu chuyển qua túi vải trong nháy mắt, Thẩm Trạch Ban ở bên cạnh cũng bắt đầu hưng phấn, vứt hết sợ hãi ra sau đầu, một tay đặt Thẩm Thanh lên kiệu.

“Đi thôi, đừng chậm trễ giờ lành.” Biểu cảm của Trương Ngọc Phân lạnh nhạt mà liếc bọn họ một cái rồi nói.

“Aizz.”

“Khởi kiệu…”

Một âm thanh sắc nhọn cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, cỗ kiệu treo đầy mành trắng lung lay đi về phía sau núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang