Tạ Chử và Lý Từ dẫn đầu đi ra, bốn người còn lại đi theo phía sau.
Đào Mạnh Châu vừa đi ra đã chạy về phía trước nói: “Đi cùng tôi.”
Thẩm Thanh lọt lại ở phía sau, đặt rìu ở trong tay ở một góc bí ẩn. Chờ sau khi cô vào phòng, cửa khép lại, Lý Từ chạy đến kéo cửa xuống…
Có người ở bên ngoài khoá cửa lại.
Thẩm Thanh nhìn về bảng đen phía trước, bên trên viết mấy câu:
Tiền quỹ lớp hai ngàn bị trộm, các bạn học tìm thấy một ngàn dưới gầm bàn của một học sinh nghèo khó, bạn cho rằng ý của bọn họ là:
1.Ngày thường học hành ưu tú, nhất định là bị hãm hại, lại điều tra lại.
2.Cô ta câu dẫn bạn trai của người khác, gần đây còn mua một cái điện thoại mới, nhất định là cô ta! Trực tiếp thông báo xử phạt để xử phạt cô ta!
3.Ai trộm cũng không sao, lấy tiền của tôi bổ sung vào là được.
Ps: Lựa chọn khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau, xin hãy cẩn thận lựa chọn, dùng phấn khoanh lựa chọn của bạn lại.
Đôi mắt của Hạng Tân xoay một chút, đây không phải đến thời gian thể hiện sự lương thiện cao thượng của anh ta sao? Anh ta lộ ra ánh mặt trời dịu dàng trên sườn mặt nói: “Học sinh nghèo khó sẽ không làm chuyện này đi? Tôi chọn 1.”
Lý Từ thấy anh ta như vậy cũng nói theo: “Tôi cũng chọn 1.”
Thời điểm này có minh tinh này không yêu quý lông chim của chính mình chứ, cho dù sai cũng không sao cả.
Bốn người còn lại không cần nghĩ ngợi đều chọn 1.
Chỉ có Thẩm Thanh nghĩ đến khu triển lãm mình vừa nhìn thấy nói: “Tôi chọn 2.”
Ánh mắt của sáu người quét về phía cô, bởi vì có tình nghĩa cách mạng lúc vừa rồi, cho nên sáu người đều nháy mắt ám chỉ với cô.
Thẩm Thanh nói: “Vừa rồi tôi mới thấy được vài tin tức trên khu triển lãm, chắc là vị học sinh nghèo khó này, hình như bạn học của cô ấy đều tràn ngập ác ý với cô ấy.”
Cô nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Chúng ta nhất định cảm thấy chuyện này cần điều tra lại, nhưng hỏi ý tưởng của bạn học, không phải chúng ta, cho nên tôi vẫn chọn 2.”
Chỉ có Đào Mạnh Châu trầm mắt nói: “Một khi đã như vậy, tôi cũng chọn 2.”
Những người còn lại không có động tĩnh. Hai phiếu đối năm phiếu, là bọn họ thắng, cho nên Hạng Tân vui sướng cầm lấy bút đỏ, vẽ một vòng ở bên trên.
“Ha hả, tiện nhân câu dẫn bạn trai của tao, nhanh chóng thôi học đi!” Một giọng nữ sắc nhọn vang lên xung quanh.
Trong hoàn cảnh mờ nhạt đột nhiên bừng sáng, ánh mắt của bảy người bị hấp dẫn, cho đến khi thích ứng được với ánh sáng chói mắt mới phát hiện ghế xung quanh có rất nhiều “người” ngồi.
Đám người kia đều đeo mặt nạ tươi cười giống nhau như đúc, đang nhìn một vị nữ sinh ở xung quanh.
“Tôi không muốn, rõ ràng không phải tôi sai, tôi cũng không quen bạn trai của cậu!”
“Mày còn nói, nhìn xem có ai tin mày không.” Nữ sinh cầm đầu tát cô bé một cái.
Trong nháy mắt tất cả các ánh mắt đều tập trung vào trên người bảy người trên bục giảng, lạnh băng lại tràn ngập ác ý.
Tiếng nói máy móc vang lên: “Lựa chọn sai lầm.”
Đèn trên đỉnh đầu dần dần tối xuống, mấy chục hư ảnh đồng thời biến mất.
Hai phút trôi qua, Lý Từ nói: “Cái này cũng không có hậu quả gì?”
“Hình chiếu này cũng quá chân thật, doạ chết tôi.” Hạng Tân lau mồ hôi trên trán nhìn về phía Dịch Sâm nói.
Vừa thấy không xảy ra chuyện gì, có một bóng trắng bò trên cửa sổ vốn trống vắng, có tròng mắt buông xuống, mất một nửa thanh cằm, chỉ còn đầu lưỡi đen tuyền, nhìn anh ta như nhìn thịt heo.
“Mọi, mọi người muốn nhìn xem cửa sổ hay không?” Anh ta lắp bắp nói.
“A…” Lý Từ quay đầu qua, giơ tay gõ tay của quỷ cách cửa sổ.
Con quỷ kia thấy cô ấy như vậy, cầm lấy tay cô ấy, một quyền nện vào trên kính, tấm kính kia bị đập ra một lỗ trong nháy mắt. Từ phía sau, tất cả con quỷ bắt đầu hành động, đứng ở trên bục giảng thậm chí có thể thấy quỷ chậm rãi tụ tập ở bên ngoài.
Lý Từ “hô” một tiếng nhảy về phía sau một bước: “Đây là làm sao vậy? Tấm kính này còn có thể bị đập vỡ?”
“Xin đưa ra lựa chọn một lần nữa.” Tiếng nói máy móc lại vang lên lần nữa.
“Chọn 2 sao?” Dịch Sâm hỏi.
“Ừm.” Chu Hành gật đầu.
Hạng Tân nhìn bảng đen một cái, đi lên khoanh “2”.
Đỉnh đầu “cạnh” một tiếng, Thẩm Thanh ngẩng đầu nhìn lại, chỗ đó đã lộ ra một hố đen, đồng thời âm thanh đập kính càng lớn hơn, mắt thấy một lỗ lớn bằng bàn tay đã bị đập vỡ.
“Chắc là rời đi từ chỗ này.” Đào Mạnh Châu nói, anh ta dọn một cái bàn đặt dưới cửa vào.
Tạ Chử thấy như vậy cũng nhanh chóng dọn cái bàn lại đây, chồng năm sáu cái bàn phía dưới, Chu Hành cầm một cái bàn đặt ở phía trên, như vậy là có thể trực tiếp đi qua từ trên bàn.
“Mau mau!” Dịch Sâm thúc giục, kéo Hạng Tân qua chuẩn bị để anh ra lên trước.
“Tôi, tôi, tôi, được, cảm ơn!” Hạng Tân nhanh chóng bò lên trên, anh ta chưa tiến vào được hai giây, bóng dáng biến mất trong nháy mắt, cùng với một tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết.
“Sao lại như vậy?” Đào Mạnh Châu nghi hoặc hỏi.
“Không biết, dù sao cũng biến mất rồi.” Dịch Sâm nhún nhún vai.
“Để tôi đi xem.” Lý Từ chạy đến nhanh chóng bò lên trên, chưa qua bao lâu đã biến mất tại chỗ.
Tiếng của cô ấy truyền đến từ bên trên phía bên trái, có chút nặng nề: “Đây là một khe trượt!!” Sau đó lập tức không có âm thanh.
“Mau lên đi.” Đào Mạnh Châu vừa nhìn cái lỗ lớn bên cửa sổ, vừa thúc giục.
“Thẩm Thanh, cô lên trước đi.” Anh ta nói.
“Được.” Thẩm Thanh không muốn dây dưa nhiều, nếu bọn họ bảo cô đi qua thì cô đi qua.
Cô trực tiếp bước lên bàn, đôi tay chống lên rồi biến mất tại chỗ.
Phía dưới quả thật là một cái khe trượt, còn khá dài, rất nhanh đã đến đáy. Bên trái là mặt tường thấp, lòng bàn chân và đỉnh đầu cũng là một mặt tường, chỉ có bên phải không có gì.
Lý Từ và Hạng Tân đang ngồi bên phải nhìn cô, giống như hai con chim cút nhỏ.
Thẩm Thanh thấy vậy cũng yên lặng mà đi qua.
Cô vừa mới bò lên trên, vài người phía sau đã trượt xuống.
“Mau đi lên, mau đi lên.” Chu Hành thúc giục Dịch Sâm phía trước.
“Đừng lo lắng, lúc tôi bò lên đã đá ghế ra rồi.” Đào Mạnh Châu đẩy mắt kính hoàn mỹ.
“Dựa theo định luật của phim kinh dị, quỷ sẽ không chồng được ghế lên.”
“Đúng vậy.” Dịch Sâm lành lạnh nói: “Bọn họ sẽ trực tiếp xuyên tường đến đây.”
Cậu ta nói xong cũng không cọ xát nữa, đứng dậy bò đến ống dẫn, mấy người phía sau bò theo.
“Đi thôi.” Lý Từ ở phía trước nói.
Bọn họ vẫn duy trì động tác như vậy di động về phía trước, ống dẫn màu đen dưới thân đột nhiên biến thành kính trong suốt.
Phía dưới giống như một phòng y tế, có một người đàn ông mặc áo khoác trắng, phía sau là từng hàng nước thuốc, trên giường màu trắng phía trước là một khối thi thể bị mổ bụng. Bên cạnh có cô gái trong ảnh trên tường, trên người cô ta đều là sẹo và máu.
Người đàn ông đang cầm một cây đao, một tay cắt tay của thi thể xuống, hắn ta cầm lên nhìn, dùng châm treo lên tường. Theo động tác của hắn ta trên mặt tường kia đầm đìa máu tươi, toàn bộ đều là tay chân của con người, ở chính giữa thậm chí là một gương mặt của người.
“Giả, giả, giả.” Hạng Tân lẩm nhẩm lầm nhầm an ủi bản thân.
“Đừng ngẩng đầu, đừng ngẩng đầu.” Anh ta tiếp tục mặc niệm, nhắm mắt lại bò về phía trước.
[Tôi chưa từng cảm thấy bọn họ nhát như vậy…]
[Tôi cũng thế ha ha ha ha]
[Chẳng qua anh trai đáng yêu quá]
[Nhà ma này có thể mở ra không, tôi rất muốn đi chơi.]
[Tôi cũng muốn đi! Chờ kết thúc đề nghị với đạo diễn đi, mỗi người 200 tôi cũng bằng lòng!]
Sau khi nhanh chóng rời khỏi chỗ này từ ống dẫn, phía trước là một căn phòng treo đầy rèm màu trắng.
Không biết có gió từ đâu thổi đến, tấm rèm kia bị thổi bay, trong lúc ngẫu nhiên lộ ra một đoạn xương đùi mang theo huyết nhục, ục ục chảy xuống.
“A a a! Cứu mạng!” Hạng Tân kêu thảm thiết chạy đến phía trước.
Lúc này Thẩm Thanh đang nhìn rèm bên cạnh, nơi đó có một người đạo cụ đang nằm, bên mặt cô ta là mặt nạ của học sinh nghèo khó bị cười nhạo ban đầu, hai chân đều đã bị chặt đứt, miệng cũng bị phồng lên, một cỗ âm khí nổi lên trên người cô ta.
“Đừng chạy.” Cô đề cao âm thanh ngăn cản, nhưng cô vừa quay đầu đã phát hiện trống rỗng một mảnh, không còn ai cả.
Đào Mạnh Châu bị lôi kéo chạy đến một hành lang, Hạng Tân buông tay ra, đỡ tường thở dốc.
Đào Mạnh Châu nhìn một nhóm tên dùng bút đỏ viết lên và ảnh đen trắng dán trên tường.
“Đây là cái gì?” Trái tim của Hạng Tân đập “thình thịch”.
“Ảnh.”
“Dán cái này làm gì?”
“Anh nói đi?”
“Cô…” Hạng Tân quay đầu, đối diện với một gương mặt thanh tú mỹ lệ.
“Cô, cô, cô là ai?” Anh ta lùi về phía sau trốn ở phía sau Đào Mạnh Châu.
Đào Mạnh Châu đẩy đẩy mắt kính, thoạt nhìn vô cùng trấn định trả lời: “Chủ nhân của bức ảnh.”
Nữ sinh mặc đồng phục cười cười: “Không sai, cho nên hai người xông vào là đi tìm chết à?”
Hạng Tân ở phía sau lén lút nói: “Kỹ thuật diễn của diễn viên quần chúng này tốt quá đi?”
[Tuy tôi cũng rất muốn nói kỹ thuật diễn tốt, nhưng NPC này hình như không có chân?]
[Tôi hơi sợ hãi…]
[Người mới này có thể nổi tiếng, tên là gì, tôi muốn đi follow.]
Ánh mắt của Đào Mạnh Châu dời xuống trong chớp mắt rất nhanh đã nhìn lên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hoà nói: “Chúng tôi còn có việc, đi trước.”
Anh ta kéo Hạng Tân, không nghĩ đến Hạng Tân lại bất động, một bộ dáng mê hoặc.
“Đi làm gì, thật vất vả mới gặp được NPC thiện lương.”
“NPC gì?” Đầu của nữ sinh nghiêng đến độ vặn vẹo.
“Ai da, chính là, cô lại không phải người thật.” Hạng Tân đang xem ảnh trên tường, không thèm để ý nói.
Nữ sinh cúi đầu, tóc đen rũ ở một bên nói: “Hoá ra tôi không phải là người thật? Ha hả, anh biết tôi chết như thế nào không?”
Đào Mạnh Châu kéo Hạng Tân ra phía sau mấy cái, ý bảo anh ta câm miệng đừng trả lời, không nghĩ đến Hạng Tân đột nhiên trở nên lớn gan.
“Không biết, hay là cô kể một chút?” Hạng Tân quay đầu đánh giá cô ta.
Đào Mạnh Châu nhìn thoáng qua anh ta, đây không phải không sợ hãi, mà là một loại tự phụ “quỷ” không thể gây tổn thương anh ta.
“Ha hả, tôi chính là…” thân thể của nữ quỷ đột nhiên bay lên đỉnh, giống như một con bướm mất cánh rơi xuống, đầu nện trên mặt đất, máu tươi từ sau đầu và trên người cô chảy ra nhiễm vào trên giày của Hạng Tân.
“Chính là… Hô hô… Chết như thế này…”
Nữ quỷ giống như nát hết xương cốt mấp máy đứng dậy, đầu quay 90 độ về phía sau.
“Anh… muốn thử xem không…?” Cô ta hỏi từng chút từng chút.
“Anh Đào, đây là có chuyện gì…” Hàm răng Hạng Tân run rẩy nói.
“Đi, đi!” Đào Mạnh Châu túm anh ta chạy về phía trước.
“Hì hì… Đừng chạy nha…”
“Không phải mấy người không sợ hãi sao a ha ha ha ha ha.” Nữ quỷ cười điên cuồng, thân mình vặn vẹo đuổi theo.
“Đây là quỷ thật? Đạo diễn trêu chúng ta à??” Hạng Tân vừa chạy vừa rống to.
“Ban đầu đạo diễn đã nói với chúng ta rồi.” Đào Mạnh Châu bình tĩnh trả lời.
“Hai người còn đang nói chuyện? Cho rằng chỉ có mình tôi sao?” Nữ quỷ ở phía sau nói.
Cô vừa dứt lời, từng con quỷ xuất hiện ở phía sau, Đào Mạnh Châu bớt thời giờ nhìn thoáng qua, những thứ đó đều là hư ảnh đeo mặt nạ ban đầu.
“Những người đó oan uổng bức bách tôi đi tìm chết, bây giờ những người đó đều đến cùng tôi ha ha ha ha ha.” Nữ quỷ điên cuồng cười biến lại bộ mặt vốn có.
Hành lang phía trước bị ghế chặn đầy, Đào Mạnh Châu và Hạng Tân ôm thành một đoàn tránh ở phía trước.
“Xuống cùng chúng tôi đi.” Nữ quỷ nói xong phất tay bảo quỷ xung quanh xông lên.
Hạng Tân đột nhiên túm Đào Mạnh Châu lên trước người mình, Đào Mạnh Châu đột nhiên không kịp phòng ngừa vươn tay, pháp ấn gặp được nữ quỷ phát ra kim quang, thanh trừ quỷ ở phía trước.
Trong mắt Hạng Tân sáng ngời, dùng hết toàn bộ sức lực kêu: “Thẩm Thanh!! Mau đến cứu tôi!!”
Nữ quỷ cười nhạo một tiếng: “Không có khả năng, chỗ này là lĩnh vực của tôi, cô ta không vào được.”
Cô ta vừa dứt lời, một đạo quang mang màu vàng bay từ ra đến gần đập lên mặt cô ta, tùy theo đó chính là một âm thanh nhàn nhạt.
“Thế à?”