• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau núi cũng được gọi là núi chôn cốt, người chết trong thôn đều được an táng ở đây.

Ngoại trừ một vài người có tiền có thể chế tạo quan tài, còn lại đều đào cái hố chôn ngay tại chỗ.

Nơi này cũng không thịnh hành việc hoả táng, cho nên phía dưới chôn đều là thi thể hư thối, càng đừng nói những hố liền nhau đặc biệt đều không có phụ nữ, đều là tùy ý ném cho xong việc.

Người nâng kiệu mặt rỗ ở phía sau bị vướng một cái, anh ta cũng không biết là thứ gì, cũng không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh khủng bố gì. Nhưng đi về phía trước cũng không dám ngẩng đầu, cỗ kiệu này được làm giản dị, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hai bóng dáng đỏ tươi, thật sự rất đáng sợ kinh hoàng.

Chỉ có thể nhìn thẳng người nâng kiệu phía trước, đi mấy chục mét ngắn ngủi mà toàn thân anh ta ướt đẫm, nhìn người bên cạnh cũng như vậy mới được an ủi nhẹ nhàng.

Chuyện nguy hiểm như này, lần sau có đánh chết anh ta cũng không làm.

Đoàn người vội vàng đi đến nơi hạ kiệu xuống, người nâng quan tài phía sau hạ quan tài xuống, quan tài dài rộng hơn bình thường rất nhiều, đặt trên mặt đất phát ra một tiếng “bịch”.

Đánh bay chim quạ đang ăn xác chết, cũng làm người trong kiệu bừng tỉnh.

Thi thể cứng đờ có thể duy trì ngồi thẳng, người sống không thể làm vậy. Cho nên khi Thẩm Thanh mở mắt ra phát hiện bản thân đang ngã vào trên người của người khác, chóp mũi truyền đến mùi tanh tưởi hư thối, vội ngồi dậy, lại phát hiện đây là một cỗ thi thể!

Nhìn hơi quen mắt, Thẩm Lê áp xuống sự kinh sợ mà nhìn kỹ.

Tuy rằng thi đốm làm mơ hồ khuôn mặt anh ta, nhưng đuôi mi của anh ta có một nốt ruồi, diện mạo thanh tú, là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn với Thẩm Thanh - đây là Trương Huy!

Nhưng không phải Trương Huy đã chết rồi sao? Vì sao lại ở đây, còn mặc áo khoác ngoài cùng trường bào màu đỏ khá chính thức?

Thẩm Thanh nhìn xuống theo, lúc này mới phát hiện ra tay chân của cô đều bị cột lấy, ngoài miệng cũng dán băng dán, càng làm người ta thấy ớn lạnh chính là cô cũng mặc một bộ sườn xám màu đỏ.

Trường bào đỏ cùng với sườn xám đỏ quá kỳ lạ, nhất thời cô không nhớ đến việc kết hôn trong thời cổ đều mặc màu đỏ.

Thật kỳ quái, cô hôm nay thật vất vả mới được mẹ quan tâm, đang vui vẻ chuẩn bị ngủ, vì sao lại ở đây?

“Mấy người mở quan tài ra.” Bên ngoài truyền đến tiếng nói của người phụ nữ.

“Vâng.”

Tiếng bước chân đi qua từ bên cạnh, Thẩm Thanh nhìn thấy một bóng dáng đang bận rộn qua khe hở của rèm.

“Làm sao lại tỉnh rồi?” Trương Ngọc Phân cau mày nhìn về phía cô gái trong kiệu.

Thẩm Thanh đột nhiên quay đầu lại nhìn bà ta, giãy giụa: “Ưm ưm ưm” Buông tôi ra!

“Tỉnh thì thôi.” Trương Ngọc Phân lạnh nhạt nhìn cô.

“Không muốn giải thích cho cô, nhưng nghĩ lại nếu cô đi xuống oán giận con trai tôi thì làm sao bây giờ, cho nên vẫn nên nói vài câu với cô.”

“Mẹ cô bán cô cho tôi làm con dâu với giá 50 vạn, cho nên cô xuống dưới đó cũng đừng oán hận Huy Tử, hai đứa sống cho tốt.” Thần sắc của Trương Ngọc Phân lạnh nhạt nói.

“Ưm ưm ưm!” Không có khả năng! Thẩm Thanh ra sức giãy giụa.

Tuy ngày thường mẹ không tốt với cô, nhưng làm sao sẽ làm chuyện như vậy chứ? Vì 50 vạn mà đưa cô vào chỗ chết?

“Cô cũng đừng không tin, nếu không làm sao cô có thể vô ý thức đi đến đây chứ?” Trương Ngọc Phân nói.

“Ưm!!!” Thẩm Thanh sửng sốt như bị sét đánh, sau một lúc lâu, cô mê mang chớp mắt, rơi nước mắt nóng bỏng.

Không gì đáng buồn bằng chết tâm.

Trương Ngọc Phân thấy cô không giãy giụa nữa, buông mành xuống.

“Chị gái, đã đào xong quan tài và hố đất.” Người khiêng kiệu nói.

“Ừm, đặt con tôi và con dâu vào đi thôi.” Trương Ngọc Phân xua xua tay.

“Aizz.” Người khiêng kiệu mang theo một người đàn ông cao lớn khác đi lên phía trước nhấc đỉnh kiệu lên, lộ ra một người một thi ở bên trong.

Trên mặt Thẩm Thanh che kín nước mắt, cô ra sức giãy giụa, lại không làm được gì, cuối cùng thống hận tuyệt vọng nằm trong quan tài, nhìn không trung biến mất từng chút trên đỉnh đầu.

Một trận gió lạnh thổi qua, người dẫn đầu không nhịn được mà run cầm cập.

“Con à, mẹ đưa cô gái con thích qua cho con rồi, ở dưới đó sinh sống cho tốt.” Trương Ngọc Phân dịu dàng sờ sờ quan tài.

Bà ta xoa xoa nước mắt: “Đưa bọn họ xuống đi.”

“Vâng.” Trong lòng người dẫn đầu không nhịn được nói thầm: Thân thiết kỳ lạ với con trai mình, rất tàn nhẫn với con gái nhà người khác.

Chẳng qua đây cũng không liên quan gì đến chuyện của anh ta, chỉ cần làm xong đơn hàng này, bọn họ có thể không cần lo một tháng, mạng của người khác làm gì quan trọng bằng sự ấm no của chính mình, huống chi đây là người mà trong nhà đã đồng ý.

Anh ta cũng không nghĩ gì, sai người nâng quan tài bỏ vào hố.

Bùn đất dần dần che thân quan tài lại.

Trong rừng càng thêm âm trầm, gió lạnh lùng thổi qua bên cạnh, như là có người đi qua vậy.

Người dẫn đầu chà xát cánh tay không nhịn được mà thúc giục: “Nhanh chút đi.”

“Vâng vâng.”

Thuộc hạ tăng nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc đã chôn xong, xếp thành một phần mộ nhỏ.

“Huy Tử, mẹ đi đây, đến lúc nào đó mẹ lại đến thăm con.” Trương Ngọc Phân xoa xoa nước mắt, mang theo đoàn người rời đi.

Đêm tối khôi phục sự yên tĩnh, ánh trăng trần trầm dừng trên nấm mồ mới xây.

“Thật đáng thương.” Tiếng của một người phụ nữ nhẹ nhàng truyền đến.

“Thấy đáng thương thì sao cô không đi cứu cô ấy?” Tiếng nói của một cô bé vang lên.

“Những con quỷ như chúng ta, làm gì có năng lực đi cứu người chứ? Không thấy tôi lung lay bên cạnh người đàn ông cao lớn kia cũng không có tác dụng sao?” Tiếng nói của một cô bé khác vang lên.

“Đi, đi nghênh đón người mới đi.” Người phụ nữ nói.

Mấy nữ quỷ bay qua, còn chưa đến gần đã nghe thấy một tiếng “Bùm…”

Nấm mồ kia vỡ tan không có lý do, một cánh tay như ngọc duỗi từ dưới lên, ngay sau đó thân thể cũng bay lên không trung, sau đó dáng người uyển chuyển dừng trên mặt đất.

Thẩm Thanh, hoặc là nói Thẩm Thanh đã sinh sống mười năm ở dị giới, chưa từng nghĩ mình có thể trở về, càng không nghĩ đến việc quay về lúc này… một giây trước khi chết.

Đời trước chính là như vậy, cô chết đi trong quan tài, lại mang theo thân thể sống lại ở một thế giới khác, được sư phụ và sư huynh sau này của cô cứu, kéo một mạng sống sờ sờ từ địa phủ về.

Từ đó đi theo sư môn vào Nam ra Bắc, học bản lĩnh một thân. Cuối cùng đồng quy vu tận trong trận chiến với Quỷ Vương, tỉnh lại thì phát hiện cô về đến thời gian này.

Người khác may mắn bao nhiêu cô không biết, nhưng cô biết cơ duyên này của mình là Thiên Đạo ban riêng cho cô, nếu không ai thể có cơ hội sống lại hai lần chứ?

Chẳng qua sư phụ và sư huynh không giống ba mẹ cô, sau khi cô chết không biết bọn họ thương tâm biết bao nhiêu…

Mấy nữ quỷ không biết cô suy nghĩ cái gì, bị tiếng vang lớn kia làm sợ đến mức trốn trong một sườn núi khác trong nháy mắt, hoàn toàn đã quên người thường không nhìn thấy quỷ.

“Chị, đây là chuyện gì vậy? Sao cô ấy lại bay lên?” Nữ quỷ nhỏ bị doạ đến mức thốt lên bằng tiếng địa phương.

“Chị cũng không biết.” Nữ quỷ nói xong thì thấy người nọ nhìn về phía các cô, ánh mắt bình thản đạm nhiên.

“Có phải cô ấy, cô ấy nhìn thấy chúng ta hay không?” Nữ quỷ nhỏ lắp bắp nói.

“Không, không có khả năng đi?” Nữ quỷ vừa mới nói xong đã thấy người nọ cất bước đi đến, váy trắng bay trong không trung theo từng bước đi, giống như một đoá hoa.

Nữ quỷ xuất thần nhìn một lát, mới cảm thấy không đúng.

Rõ ràng lúc đi vào mặc sườn xám màu đỏ, làm sao chưa đến năm phút đã biến thành cổ trang màu trắng rồi?

Dung mạo vẫn là dung mạo đó, chẳng qua biểu cảm khi bị chôn chung là oán hận vô vọng, bây giờ lại là ôn hoà bình tĩnh.

Rõ ràng thoạt nhìn là người vô hại, khi đi đến trước mặt cô ta làm cô ta không nhịn được mà co rúm lại: “Xin, xin chào?”

“Chào cô.” Thẩm Thanh gật gật đầu, áp xuống sự thương cảm vì sinh ly tử biệt trong lòng xuống.

“Tôi thấy mấy người các cô chưa từng gây hại mạng người, làm sao lại không đi đầu thai?”

“Chúng tôi cũng muốn, nhưng không có cách nào.” Nữ quỷ gục đầu xuống nói.

“Vừa rồi mấy cô trợ giúp tôi, cho nên nếu mấy cô bằng lòng, tôi có thể đưa các cô đi đầu thai.” Thẩm Thanh nói.

“Thật vậy chăng! Tôi bằng lòng.”

“Tôi cũng bằng lòng!”

Nhóm nữ quỷ nhỏ ríu rít.

Thẩm Thanh gật gật đầu: “Được.”

Cô lấy ngón tay làm đường dẫn, rạch lòng bàn tay, dính máu tươi vẽ bùa trên không, huyết châu kia ở trên không trung không rơi xuống, các nữ quỷ nhìn thấy cũng cảm thấy không thể tin.

Thẩm Thanh thu tay lại, nhẹ giọng nói: “Mở!”

Máu phù dung biến thành ánh sáng vàng, xé rách không trung thành một lỗ đen.

“Đây…” Nữ quỷ đứng đầu hơi sợ hãi nhìn cô.

“Đi đi, kiếp sau mấy cô đều sẽ đầu thai vào nhà tốt.” Thẩm Thanh dịu dàng nói.

“Cảm ơn, cảm ơn ngài.” Nữ quỷ vui buồn lẫn lộn khóc lóc rời đi, sau đó cửa địa phủ cũng đóng lại.

Sau một lúc lâu, từng sợi ánh sáng vàng mà mắt thường không nhìn thấy rơi xuống trên người Thẩm Thanh.

Lúc này cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi…

Khi ở dị giới, bọn họ phải làm việc thiện thu hoạch giá trị tín ngưỡng để tăng năng lực của bản thân, bây giờ xem ra ở hiện đại cũng có thể như vậy.

Tiễn mấy con quỷ thiện rời đi, kế tiếp nên giải quyết chuyện của cô lúc “sinh thời”.

Ánh mắt của Thẩm Thanh trở nên lạnh nhạt, lao đi nhanh chóng về nhà.

+

Còn về thi thể trong quan tài? Đã sớm nổ thành từng mảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK