• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày tiếp theo Thẩm Thanh đi học, dạy dỗ đệ tử Thiên Diễn Tông và nhận nhiệm vụ, rất nhanh đã đến Chủ Nhật.

Cô dựa theo ước định đi đến trong tiệm, Bùi Dĩ đã ở đó chờ cô, thấy cô đến rồi thì mang cô đến phòng đấu giá, phía trước cửa thực hành chế độ một người một giấy mời, không có thư mời đều bị ngăn ở ngoài.

Bùi Dĩ thân là nhân vật phía sau buổi đấu giá, tự nhiên có được quyền lực dẫn người đi vào, bởi vậy trực tiếp mang theo Thẩm Thanh đi đường dành cho khách quý, đưa cô vào phòng riêng của mình.

Thẩm Thanh ngồi ở bên cửa sổ nhìn xuống, phía dưới là ghế nối liền nhau, giống như một cây quạt mở ra, mỗi người đều cách nhau nửa thước, đáy hình quạt là tấm gỗ dài màu đỏ, bên trên là bàn hình cung.

Toàn bộ phòng đấu giá tạo thành hình tròn, ở phía trên bọn họ là một loạt căn phòng có cửa sổ bằng kính, từ cửa có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài không nhìn được bên trong.

Bùi Dĩ sắp xếp cho cô xong, gọi nam hầu bên cạnh tiến đến chờ, rồi từ biệt với Thẩm Thanh vội vàng rời đi.

Hai giờ buổi đấu giá chính thức bắt đầu, trong lúc Thẩm Thanh uống một ngụm trà phía dưới đã ngồi đầy, liếc mắt một cái nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc… Chu Tình Tình và Lý Tranh.

Cô bất động thanh sắc mà đánh giá trong chốc lát, không báo cho bọn họ mình ở trên lầu.

Người chủ trì mặc lễ phục đi lên sân khấu, đồng thời Bùi Dĩ cũng đi vào phòng ngồi bên cạnh cô: “Pháp khí chủ yếu hôm nay có đồng tiền Tam Thanh, chuông Trấn Hồn, cùng với kiếm Trảm Quỷ của đạo giả trong truyền thuyết.

“Trừ cái này ra chính là một vài lá bùa tốt nhất, vật trang trí phong thủy v.v.”

Bùi Dĩ thấy bộ dáng nghiêm túc nghe giảng của cô nói: “Nếu cô Thẩm có yêu cầu gì, tôi có thể giữ lại tặng cho cô.”

Thẩm Thanh cười từ chối: “Không cần, cảm ơn.”

Bùi Dĩ vẫn mang theo nụ cười nhạt: “Ở giữa còn có những thứ khác, nếu cô Thẩm coi trọng cái nào thì kịp thời báo cho tôi.”

“Được.”

Bùi Dĩ thấy cô tuy đã đồng ý, nhưng hoàn toàn không có gì mình muốn thật nên cũng không nói gì nữa.

Người chủ trì xinh đẹp phía dưới nói xong lời mở màn lấy hàng triển lãm đầu tiên ra, là mười lá bùa trừ tà bình an bình thường, bán cố định, giá quy định là từ 5000.

Trong nháy mắt đã hét giá đến 3 vạn, cuối cùng lấy giá 5 vạn được một người đàn ông trẻ tuổi lấy được.

Ngay sau đó là mười lá bùa chu sa, trải qua cuộc đua kịch liệt lại bị người đàn ông vừa lấy được bùa dùng giá cả gấp hai mươi lần mua tiếp.

Ban đầu quy định của phòng đấu giá vô cùng đơn giản, mỗi một loại đồ vật hệ liệt cấp bậc đều từ thấp lên cao. Đang lúc mọi người chuẩn bị dốc sức tranh một loạt đồ vật, người chủ trì lại lộ ra một nụ cười thần bí: “Tiếp theo chỉ có hai lá…”

Cô ta nhấc hứng thú của mọi người lên, bưng trong khay giơ lên ngực, một tay khác mở vải đỏ ra, đồ vật bên trong đã lộ ra.

Đó là hai chiếc hộp màu đỏ, bên trong đựng một chiếc bùa bình an màu vàng, đang trưng bày trước mặt mọi người.

Người chủ trì giơ lên nụ cười nói: “Đây là hai lá bùa bình an bằng gỗ đào, mọi người đều biết, loại bùa này chưa bao giờ lưu thông trên thị trường, nhưng lần này chúng tôi tìm được một đại sư vô cùng lợi hại, thương lượng hợp tác với cô ấy, lúc này mới cầu hai lá bùa này cho mọi người.”

Cô ta vừa nói xong, phía dưới đã ồn ào thảo luận, mười phút sau yên tĩnh lại, nhưng không ai hét giá.

Trên mặt người chủ trì thoạt nhìn vô cùng trấn định, ngữ khí mang theo chút nghịch ngợm nói: “Không có ai giơ thẻ hét giá sao? Bùa bình an cao cấp bỏ lỡ là không có cơ hội nữa đâu.”

“Không phải, ai có thể chứng minh bùa này là thật chứ!” Phía sau có một người đàn ông mặc áo phông ngắn tay nói.

“Đúng vậy, ai cũng biết biết xác suất thành công tiếp cận của bùa gỗ đào này là không, ngay cả đại sư giới huyền học cũng chưa từng chế được ra, cô đột nhiên nói hai lá ai dám mua?” Một người đàn ông dáng người cường tráng hét lên.

“Hay là cô nói cho chúng tôi đại sư này là ai? Phương đại sư hay Thường đại sư?”

Hai người anh ta nói đều là nhân vật lớn của giới huyền học, ít cũng đã qua trăm tuổi, bây giờ rất hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người.

Mặt của người chủ trì vẫn không đổi sắc: “Mặc kệ là đại sư nào, đều đã thành công vẽ ra hai lá bùa.”

“Khó mà làm được.” Người đàn ông mặc đồ đen phía sau bĩu môi.

“Ngoại trừ hai đại sư kia, người khác ai dám mua, lỡ như là đồ hại người gì đâu. Mua về đừng bảo là bảo bình an, mất mạng thương vong tìm ai nói rõ.”

Trên mặt người chủ trì hơi xấu hổ, cô ta âm thầm liếc mắt nhìn phòng riêng của Bùi Dĩ.

Trong phòng, Thẩm Thanh nhìn một màn này không nói gì, chờ Bùi Dĩ giải quyết. Thân là người hợp tác, nếu chút chuyện này cũng không giải quyết được, vậy sự hợp tác này cô phải suy nghĩ lại.

Bùi Dĩ hỏi trước: “Cô Thẩm, cô để ý bị lộ tuổi ra ngoài không?”

Thẩm Thanh lắc đầu nói: “Không ngại.”

Sau khi Bùi Dĩ nhận được lời khẳng định gõ nhẹ hai cái trên cửa sổ, người chủ trì dưới sân khấu giống như nhận được tín hiệu gì đó, thong dong cười nói.

“Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, hai lá bùa này đến từ tay một đại sư trẻ tuổi, tên của đại sư không tiện tiết lộ, chẳng qua giữa mọi người nhất định từng nghe nói.”

“Tuổi trẻ đại sư nào? Không có khả năng!” Người đàn ông phản bác.

“Thôi, thôi.” Những người không thiếu tiền chuẩn bị giơ thẻ nghe câu nói như vậy đều yên lặng buông tay xuống.

Người chủ trì nói tiếp: “Như vậy đi, các vị ở đây cũng coi như bạn cũ, có người bằng lòng đến thí nghiệm một phen không?”

Một lát sau khi cô ta dứt lời, mọi người nhìn lẫn nhau, không ai muốn lên sân khấu.

Cô ta lại nói: “Người đầu tiến tiến lên tặng 100 lá bùa gỗ đào. Nếu như xảy ra chuyện, phòng bán đấu giá vô điều kiện thoả mãn nhu cầu của ngài. Mà trước đó, nhân viên bên trong đã trải qua thực nghiệm, bảo đảm chính phẩm mới bưng lên. Nếu ngài thật sự không yên tâm, ngài có thể mang theo bất cứ đồ vật hộ thân gì.”

Cô ta vừa nói ra lời này cũng có người ngo ngoe rục rịch, cuối cùng người đàn ông hàng phía sau kia dẫn đầu đi lên phía trước.

“Cảm ơn khách hàng này, ngài đứng tại chỗ, cầm lá bùa này là được.” Người chủ trì lấy một lá bùa trong đó đưa cho anh ta.

“Được, tôi cũng muốn nhìn xem cái này có phải là thật hay không.” Vẻ mặt anh ta khiêu khích nói.

Người chủ trì cười cười, nói với mọi người: “Tiếp theo xin mọi người tìm phương pháp nghiệm chứng.”

Vừa dứt lời, có một lão nhân đầu tóc hoa râm, tinh thần mười phần, ánh mắt sáng ngời nhìn lá bùa kia chằm chằm: “Tôi đến.”

Ông ta nói giơ tay ném ba hòn đá qua, đá kia gặp gió trở nên đỏ bừng, “lạch cạch” một tiếng dùng xung quanh người đàn ông kia.

Sát khí màu đen nổi lên, mắt thấy sắp bao phủ anh ta, ánh sáng vàng chợt loé, sát khí kia trực tiếp bị cắn nuổt, ba viên đá cũng “bộp” vỡ thành bột phấn.

Vẻ mặt người đàn ông mờ mịt nhìn một màn trước mắt, anh ta đang cầm lá bùa kia, hiển nhiên còn chưa phản ứng lại.

Lá bùa sau khi dùng một lần ảm đạm đi một ít, nhưng nhìn qua vẫn nhiễm chút kim quang.

Phía dưới yên tĩnh một mảnh.

Người chủ trì đi đến lấy lá bùa trong tay anh ta đặt vào trong hộp, nói: “Một lá bùa có thể ngăn cản ba lần công kích, bây giờ lá bùa này đã bị sử dụng một lần, giá vẫn bắt đầu từ một vạn.”

“Tôi! Tôi muốn! Tôi ra giá mười vạn!” Người đàn ông vừa xuống sân khấu trực tiếp hô.

“Mọi người cho tôi cơ hội, lá bùa này là do tôi thí nghiệm, không bằng nhường cho tôi đi.” Anh ta cười hì hì nói.

“Nghĩ đẹp lắm!” Một người khác dỗi anh ta.

“20 vạn!”

“30 vạn!” Phía dưới là một trận khí thế ngất trời.

Thẩm Thanh thậm chí còn nhìn thấy hai người Chu Tình Tình cũng tham dự gọi giá một vòng, chẳng qua rất nhanh đã dừng bước.

Cuối cùng lá bùa còn tác dụng 2 lần kia lấy giá 55 vạn, mà lá bùa hoàn chỉnh lấy giá 100 vạn thành giao.

Trong lòng Thẩm Thanh nhảy dựng, giá này vậy mà lại cao thế! Nhưng thật ra đối với thiên sư mà nói, tài phú nhiều cũng không phải chuyện tốt gì, có người thậm chí có thể gây trở ngại với việc tu hành. Cho nên tiền trong tay cô chỉ để đủ dùng cho ngày thường, còn lại đã quyên tặng hết ra ngoài.

Cô trầm tư, không chú ý đến ánh mắt đánh giá của Bùi Dĩ.

Cho đến khi phía dưới có người hỏi: “Có thể dẫn lão phu gặp chủ nhân của lá bùa này không?”

Đúng là lão giả vừa bày trận pháp kia.

Người chủ trì cười từ chối ông ta: “Vị thiên sư này cũng không bằng lòng lộ diện trước mặt người khác, nếu…”

Phía trên đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ trên cửa sổ.

“Nếu ngài kiên trì, đợi lát nữa tôi thay ngài dò hỏi vị thiên sư kia.” N

Giọng nói người chủ trì biến đổi.

“Được, được.” Lão giả ngồi xuống.

Thẩm Thanh nhìn người thu tay lại, chờ anh ta giải thích.

Bùi Dĩ suy tư: “Người này là người nổi tiếng trong giới trận pháp, tên là Liễu Song Văn, tôi đi theo sư phụ đến đại hội giao lưu từng gặp ông ấy một lần. Nếu cô Thẩm có thể giao hảo với ông ấy, về sau sẽ bớt phiền toái chút trong giới huyền học.”

Thẩm Thanh gật đầu, xem như tiếp nhận cách nói này của anh ta.

Buổi bán đấu giá phía dưới tiếp tục tiến hành, cô nhìn trong chốc lát xoay người hỏi: “Bùi tiên sinh, giá của lá bùa này có phải cao quá không.”

“Cô Thẩm yên tâm, lá bùa này từ tháng sau sẽ khôi phục về giá niêm yết một vạn.” Chờ cô chân chính hỏi ra, Bùi Dĩ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng âm thầm tính toán, nếu số lượng nhiều, phòng bán đầu giá sẽ không có giá như vậy, giữa hai tháng, đủ để bọn họ kiếm.

Thẩm Thanh không đồng ý cũng không phản bác, bọn họ ký hợp đồng một năm, cùng lắm thì sau đó không ký nữa mà thôi, trước đó cô nghĩ biện pháp khác đi.

Cô xem phòng đầu giá tiếp.

Bùi Dĩ là người có năng lực, có thể tìm được kiếm Thượng Nguyên trong truyền thuyết và ấn đồng của đạo quân. Có kiếm Thượng Nguyên bắt quỷ trừ tà đều vô cùng tiện lợi.

Chẳng qua giá bán bắt đầu từ một ngàn vạn, là đồ cô không mua nổi. Huống hồ cô cũng không cần mua, chỉ một pháp ấn đào được cũng đã đủ dùng. Thật sự không được cô có thể hoá linh lực thành kiếm, không có gì tốt bằng linh lực.

Bùi Dĩ thấy cô thật sự không muốn gì, đưa cô đến một căn phòng khác, lại dẫn đại sư trận pháp kia lên.

Liễu Song Văn đã chuẩn bị gặp một người trẻ tuổi khoảng 40 tuổi, không nghĩ đến lại là một người hơn 20 tuổi!

Ông ta nghi hoặc mà xem xét Thẩm Thanh, không dám xác định mà đi đến. Lần này ông ta đến vốn là vì người bạn cũ của mình, lúc người bạn cũ còn trẻ cũng là một đại sư phong thủy nổi danh, bây giờ lớn tuổi, muốn tìm đồ đệ truyền thừa bản lĩnh.

Ông ta vốn định tìm người biết vẽ bùa học xem bói phong thủy sẽ rất nhẹ nhàng, cho dù không làm được đồ đệ, làm bạn vong niên cũng được, nhưng hôm nay thấy cô gái hai mươi mấy tuổi như Thẩm Thanh không nhịn được mà hơi thất vọng…

Chỉ sợ lá bùa kia là do người khác làm, cô bé này chỉ là cờ hiệu mà thôi.

Dù vậy, trên mặt ông ấy cũng không có thể hiện ra ngoài, chỉ là rõ ràng hơi thất thần.

Cho đến khi Thẩm Thanh nói: “Nếu trận pháp vừa rồi của ngài dịch viên đá bên phải lên 1cm thì sẽ càng hoàn mỹ.”

Lúc đầu Liễu Song Văn cảm thấy vớ vẩn và tức giận.

Ông ta đường đường là người có quyền thế của một giới lại bị một đứa nhóc chỉ điểm?

Không khỏi buồn cười mà nói: “Chẳng lẽ cô bé cũng hiểu trận pháp?”

Thẩm Thanh khiêm tốn nói: “Có biết một chút.”

Liễu Song Văn thất vọng muốn rời đi, lại thấy Thẩm Thanh cầm ba ly sứ bày trên bàn. Thủ thế, vị trí, khoảng cách đều không kém một phân mà phục hồi âm sát trận của ông ta.

“Cô.” Ông ta nghẹn một câu nói: “Làm sao cô không cần đá?”

Thẩm Thanh: “… Không có.”

“Cho cô, cho cô.” Liễu Song Vân móc ra một túi nhỏ từ trong tay áo đặt lên bàn, vẻ mặt ghét bỏ cộng thêm không thể tưởng tượng nói: “Thân là một trận pháp sư, ra ngoài làm sao có thể không mang đá theo chứ!”

Tuy mỗi trận pháp sư đều có pháp khí của mình, nhưng không có gì tiện hơn dùng đá! Mà trận pháp sư lợi hại trực tiếp dùng đá là có thể tiêu diệt kẻ địch, cho nên giữa các trận pháp sư cấp cao, trước nay so đấu đều là ai dùng đá bày trận lợi hại nhất.

“Mau bày lại một lần cho tôi nhìn xem!” Hai mắt của ông ta toả sáng nói.

Chờ buổi đấu giá kết thúc, Bùi Dĩ đi vào đã thấy trận pháp sư ngày thường ngạo khí tận trời, mắt cao hơn đỉnh đang thân thiết hữu hảo truy hỏi giống học sinh tiểu học:

“Tiểu hữu, cái này có sai không? Cái này còn có thể cải tiến không? Cái này có phải bày như vậy không?”

Cuối cùng còn cảm thán một câu.

“Tiểu hữu, gặp được ngài thật là may mắn của tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK