Tiếng chuông điện thoại của Diêu Tư vừa vang lên thì vội vàng click mở, vừa thấy tin nhắn này phản ứng đầu tiên là: Chẳng lẽ lại là một kẻ lừa đỏ?
Trước đó anh ta đã tìm một đại sư khá nổi danh, đại sư kia thoạt nhìn vô cùng đáng tin cậy, làm phép một tiếng ở bể bơi, cuối cùng tặng anh ta mấy tấm bùa, thu năm vạn rồi rời đi.
Sau đó anh ta yên tâm dọn về, kết quả ngày hôm sau tỉnh lạnh phát hiện cửa có dấu vết ướt dầm dề, đi theo vệt nước đến cuối lại là bể bơi.
Trời 30 độ doạ anh ta đổ mồ hôi lạnh cả người, lập tức lăn đến khách sạn.
Anh ta không dám nghĩ tiếp, kẻ lừa đảo thì lừa đảo, nhiều người đến cũng sẽ không sợ hãi như vậy, dù sao anh ta cũng có tiền.
Chẳng qua… vì sao đại sư bảo gửi ảnh? Chẳng lẽ tính ra anh ta rất tuấn tú? Hay là trông xấu thì đại sư sẽ không cần?
Mặc kệ thế nào, sau khi Diêu Tư thành thật kết bạn WeChat, cố ý mở filter tự chụp một bức rồi gửi qua.
Diêu Tư: Đại sư! Có vừa lòng với bức này không, có phải rất tuấn tú hay không! [Ảnh]
Đối diện trả lời rất nhanh: …
Thẩm Thanh đi về ký túc xá không ngừng lại chút nào, bởi vì là ngày nghỉ, ký túc xá chỉ có Địch Văn Quân đang đợi cô.
“Cậu đi đâu thế?” Địch Văn Quân đi đến lôi kéo cánh tay cô nhìn hai vòng: “Không có chuyện gì chứ?”
“Không.” Thẩm Thanh khẽ mỉm cười nói: “Cậu đừng vội, tớ kể cho cậu từ từ…”
Tuy đã không gặp mười năm, nhưng cảm giác Vân Quân cho cô cũng không xa lạ. Thẩm Thanh hơi suy tư một chút, bịa đặt một chút chuyện mấy ngày nay cho cô ấy.
“Ba mẹ cậu cũng quá tệ rồi, chặt đứt là tốt, sau này chị đây nuôi cậu.” Địch Văn Quân trợn tròn hai mắt.
“Nói như vậy, bây giờ cậu là đại sư rồi?” Cô ấy chớp mắt to đáng yêu nói, không nghi ngờ chút nào.
Thẩm Thanh gật gật đầu nói: “Tớ chuyển tiền cho cậu.”
“Tiền gì?” Địch Văn Quân nhíu mày.
“Cậu nói tiền điện thoại sao? Không cần, cậu không coi tớ là bạn sao?” Cô ấy hơi đau lòng nói.
“Là bạn.” Thẩm Thanh suy nghĩ chuyển tiền thật sự làm tổn thương cảm tình, không bằng đổi cách khác.
Cô nghĩ như vậy thì dịch điện thoại ra, ảnh của Diêu Tư liền nhảy ra.
“Đây không phải Diêu Tư sao?” Địch Văn Quân thăm dò nhìn thoáng qua nói.
“Cậu quen à?” Thẩm Thanh nhìn cô ấy.
“Không thân, chỉ biết cậu ta là đứa con nhà giàu thích livestream.” Địch Văn Quân lắc đầu: “Cậu ta gửi ảnh cho cậu làm gì?”
Thẩm Thanh: “Có lẽ là… tìm tớ bắt quỷ?”
“A…” Địch Văn Quân ghét bỏ: “Cậu ta chuẩn bị dùng sắc đẹp câu dẫn cậu?”
“Không phải.” Thẩm Thanh vừa nói vừa trả lời Diêu Tư: Không nghiêm trọng, ngày mai tôi đến.
Diêu Tư: Được, 9 giờ sáng ngày mai tôi đến cổng trường đón cô.
Thẩm Thanh: Ừm.
“Tuy cậu ta cũng hơi đẹp trai, nhưng vẫn không xứng với cậu, chẳng qua ánh mặt trời bây giờ rộng rãi chó con cũng rất nổi tiếng, cậu có hứng thú thì có thể thử xem.” Địch Văn Quân nghiêm trang phân tích.
“Cậu nghĩ cái gì đấy.” Thẩm Thanh nhanh chóng thay quần áo, vỗ đầu cô ấy: “Tớ muốn đến phố Trường Tương, cậu có đi không?”
“Đi đi đi!” Địch Văn Quân hưng phấn nắm tay cô đi ra ngoài.
Phố Trường Thương cách trường các cô 2-3km, chủ yếu kinh doanh một vài đồ vật như ngọc thạch và đồ cổ linh tinh. Từ sau khi có một học sinh mua một chén rượu bán đi được mấy trăm vạn năm trước, người xung quanh thường xuyên đi qua thử vận may. Lỡ như gặp được cái gì, không bán được hàng trăm hàng ngàn vạn, mua được cái mấy ngày vạn cũng được.
Mục đích chuyến đi này của Thẩm Thanh chính là muốn tìm một pháp khí thuận tay, nếu không chỉ dựa vào linh lực của bản thân, cô có bao nhiêu cũng không đủ để dùng. Huống hồ có pháp khí, bắt quỷ cũng sẽ tiện hơn nhiều.
Mà không biết vì sao, một chuyến đi này làm cô luôn có dự cảm không thể hiểu được, đã không thể gọi là tốt, cũng không thể tính là không tốt.
Cô thu suy nghĩ lại, bước vào cổng phố Trường Tương.
————————————————
“Aizzz đội trưởng, anh nhìn nữ sinh chân dài mặc quần jean kia kìa!” Giọng điệu của Tiểu Ngũ đứng trước quán nước nhỏ kích động thấp giọng nói.
Người đàn ông mặc quần áo đen được gọi là đội trưởng tùy ý liếc mắt một cái, bất động thanh sắc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cô ấy chính là đại sư xem bói rất nổi tiếng gần đây! Nghe nói còn biết bắt quỷ, thoạt nhìn còn rất lợi hại, nếu là người của chúng ta thì tốt rồi.” Tiểu Ngũ nói tiếp.
Người đàn ông lại cẩn thận nhìn thoáng qua, thấy chỉ là một cô gái xinh đẹp hai mươi tuổi mà thôi, tuy khí chất quanh thân linh tú, nhưng làm sao cũng không giống người có cấp bậc đại sư.
Vừa lúc trong tầm mắt xuất hiện một người đàn ông khoảng 40 tuổi, anh ấy thu tâm thần phân tán nói: “Mục tiêu nhiệm vụ đã xuất hiện, đi thôi.”
“Được thôi.” Tiểu Ngũ lưu luyến nhìn thoáng qua, trong lòng lại âm thầm quyết định sau khi xong chuyện này phải điều tra Thẩm Thanh một chút, nếu là thật nhất định phải chiêu vào trong đội.
Thẩm Thanh còn không biết mình bị theo dõi, cô đứng ở trước một quán nhỏ phủ kín đồ linh tinh, giác quan thứ sáu nói cho cô biết nơi này có đồ mình cần.
“Em gái, muốn mua cái gì? Chỗ tôi đều là hàng thật, em xem bàn sứ triều Minh này, gốm men của Đại Tống.” Người đàn ông có gương mặt hơi đen tươi cười sang sảng nói.
Thẩm Thanh tỏ ra không nhìn thấy cầm lấy một người gốm sứ nhỏ màu sắc rực rỡ hỏi: “Cái này bán bao nhiêu?”
Người gốm sứ nhỏ được làm thủ công tinh mỹ, còn là bộ dáng thiên nữ bay lên trời, vừa nhìn giống như hàng mỹ nghệ của hiện đại.
Người đàn ông nhìn đồ sứ này nhất thời không đoán được gì, anh ta có thể đoán được người trước mắt là tay mơ, không nghĩ đến lại ngốc như vậy. Chẳng qua có tiền không kiếm thì là kẻ ngốc, anh ta nghiêm túc nói: “Ánh mắt của em gái thật tốt, đây là người sứ đời Thanh, giá trị xa xỉ, hôm nay em với tôi có duyên, chỉ mười vạn, ngày thường tôi đều bán hai mươi vạn.”
Người bán hàng rong bên cạnh ăn không ngồi rồi thổn thức lên tiếng: “Người đẹp, vừa nhìn đã biết cái đó là giả, không bằng đến mua của tôi, cái này của tôi còn là Bồ Tát Đại Đường, có tác dụng bảo vệ bình an, còn rẻ hơn của cậu ta, sáu vạn là có thể lấy đi.”
Địch Văn Quấn nhéo nhéo ngón tay của Thẩm Thanh, lặng lẽ nói: “Thanh Thanh, cái này quá giả đi! Nhà tớ có một đống đồ thật, nếu cậu thích thì tớ cho cậu mấy cái.”
Thẩm Thanh lắc đầu, nhìn về phía người đàn ông nói: “Một vạn, không bán thì tôi đi đây.”
“Trừ cái này ra, còn muốn thêm cái này.” Thẩm Thanh tùy tay chọn một cái lắc tay được chôn ở một chỗ, bên trên bẩn vô cùng, không nhìn ra được là cái gì.
Trong lòng người đàn ông khẽ nhúc nhích, nhưng lại do dự nói: “Em gái, lắc tay này là đồ trăm năm trước, giá trị xa xỉ…”
Anh ta ám chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Thanh một cái.
Thẩm Thanh suy nghĩ một giây nói: “Một vạn mốt.”
“Cái này…” Tâm tư của người đàn ông trở nên sinh động: “Hai cái năm vạn! Tôi vừa lúc không lỗ vốn.”
Địch Văn Quân ở bên cạnh nôn nóng nhìn.
Thẩm Thanh không dao động buông lắc tay xoay người: “Văn Quân, đi thôi.”
“Ừm ừm.” Địch Văn Quân cười tươi trong nháy mắt.
Ai có thể nghĩ đến cô nói đi là đi, người đàn ông choáng váng ngay lập tức, thấy cô đi được vài bước mới phản ứng lại mà hô: “Đừng đừng, một vạn mốt bán cho em!”
Lúc này Thẩm Thanh mới dừng lại, người đàn ông kia lấy một cái túi đẹp nhét hai đồ vật vào đưa cho cô.
“Cho em gái, đồ đều ở đây, em xem trả tiền như thế nào?”
Thẩm Thanh nhận lấy xác định là hai đồ kia mới cất đi rồi thanh toán tiền cho anh ta, lôi kéo Địch Văn Quân đi vào bên trong.
Không nghĩ đến đồ vật có giá nhập một trăm bán ra được một vạn mốt, đủ để anh ta sống sướng một tháng. Bán hàng rong nhìn số tiền trong tài khoản vui vẻ nghĩ.
“Thanh Thanh, vì sao cậu muốn mua hai đồ vật kia!” Địch Văn Quân nhấc gương mặt nghi hoặc hỏi.
“Chờ đến lúc về tớ nói cho cậu nghe.” Thẩm Thanh cười thần bí.
Tâm tình của cô rất tốt vì được như ước nguyện vừa đi vừa dạo, rất nhanh đã đến nhà cuối cùng.
Đây là một cửa hàng nhìn qua hẻo lánh lại quạnh quẽ, chỉ có một người vô cùng thanh thản đang ngồi đọc sách. Khác hàng đi qua thậm chí không nhìn về bên đó cái nào.
Thẩm Thanh nhìn lướt qua đại khái, bất luận là bố cục phong thủy trong phòng hay hướng đi của vận thế đều tốt vô cùng, sao lại không có ai chứ?
“Văn Quân, chúng ta vào xem đi?” Thẩm Thanh chỉ chỉ cửa hàng có tên Triều Các.
“A?” Địch Văn Quân nhìn lại theo, kinh ngạc nói: “Thanh Thanh, cậu không nói thì tớ thật sự không phát hiện ở đây có một cửa hàng.”
Nội tâm của Thẩm Thanh càng thêm tò mò, đi về phía đó, càng ngày càng gần cửa.
Không có dấu vết của trận pháp, cũng không cảm nhận được bùa chú gì, dường như đơn thuần chính là bởi vì cảm giác tồn tại thấp.
Người bên trong dường như cảm nhận được có người đến, buông sách xuống, lộ ra một gương mặt công tử ôn nhuận như ngọc.