“Thanh, Thanh Thanh, cậu muốn làm gì?” Cô ấy lắp bắp hỏi.
Thẩm Thanh khẽ mỉm cười nói: “Không sao, cậu lại đây đi.” Cô thu dọn cái bàn sạch sẽ, ý bảo Địch Văn Quân đặt đồ lên.
“Ồ.” Địch Văn Quân lấy một phần cơm và đồ uống đưa cho Thẩm Thanh, để những thứ còn lại để thành hình dạng xinh đẹp, lấy điện thoại mở phần mềm livestream ra.
Thẩm Thanh nhìn cô ấy tươi cười xán lạn giống như bình thường bắt đầu nói chuyện với màn hình, không khỏi cứng họng yên tĩnh mà đặt đồ ăn lên cái bàn nhỏ khác.
Cô nhanh chóng ăn hết, ném rác xuống lấy lắc tay và dao khắc ở một bên ra. Lắc tay này vốn được chuẩn bị cho Địch Văn Quân.
Địch Văn Quân làm trong ngành sản xuất livestream nổi tiếng, trong nhà cô ấy có tiền, cho nên chỉ cảm thấy thú vị nên chơi chơi, nhưng dần dần có rất nhiều người cảm thấy cô ấy ăn cơm rất ngon, làm người muốn ăn có thể ăn được thêm một bát cơm. Cô ấy mới đặt hứng thú này ở trong lòng, vừa làm chính là một năm, cũng bởi vậy tích góp được mười mấy vạn fans.
Nhưng cùng lúc đó cũng có không ít anti fans và anh hùng bàn phím. Thậm chí có trường học của các cô, năm trước có một nam sinh khá nổi ghen ghét cô ấy, mang theo camera chuẩn bị bắt cóc cô ấy chụp ảnh nude, tuy cuối cùng nam sinh kia không thực hiện được, cũng bị người nhà của Địch Văn Quân đưa vào ngục, nhưng cô ấy thực sự bị doạ hơn nửa tháng, đoạn thời gian kia cũng không còn hoạt bát hào sảng nữa, cả người có chút hậm hực không vui, cho đến sau này mới tốt lên.
Cho nên Thẩm Thanh chuẩn bị khắc một trận pháp phong thuỷ trên chuông đồng, mục đích là tụ tập linh khí trời đất đuổi tai tị nạn, cộng thêm việc tặng vận khí để nuôi dưỡng cơ thể v.v… Chuông đồng vốn có tác dụng trừ tà hoá sát bảo bình an, cộng thêm trận pháp của cô, đời này của Địch Văn Quân đều có thể yên tâm.
Cô cầm một chuông đồng nhỏ lên, suy tư một phen vận dụng linh lực gắng sức hạ bút.
Một ngang một dọc đều vô cùng nghiêm túc cẩn thận, dần dần cô bị hút vào trong, đợi đến khi cô hạ nét bút cuối cùng trên lắc tay hiện lên một ánh sáng trắng, chậm rãi biến mất trong không khí.
Lúc này cô mới phát hiện Địch Văn Quân đã kết thúc livestream mukbang, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này ở bên cạnh.
Thẩm Thanh nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc này của cô ấy cười cười, đưa lắc tay cho cô ấy: “Thử xem có đẹp hay không.”
“Đây, đây là trực tiếp cho tớ đeo? Không phải chuẩn bị bán sao?” Địch Văn Quân thật cẩn thận mà nhận lắc tay nhìn biến hoá bên trên.
Đồ án ảo diệu cũng không làm mất đi sự tinh mỹ trên chuông đồng, lại làm cho chuông đồng có thêm một tầng kỳ diệu, thoạt nhìn vô cùng có lực hấp dẫn.
Cô ấy đeo lắc tay lên, chuông đồng nhỏ vàng óng rơi rụng bên cạnh tay, tone lên da thịt trắng nõn, đốt ngón tay càng thêm tinh tế thon dài.
“Thích không?” Thẩm Thanh đột nhiên lên tiếng.
“Ừm, ừm.” Địch Văn Quân gật gật đầu.
Thẩm Thanh nói: “Vậy thì tặng cho cậu đó, lắc tay này chủ yếu là bảo bình an, cậu phải đeo cạnh người, khi nào cũng không thể lấy ra.” Cô dặn dò.
“A?” Địch Văn Quân đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ơ ơ ơ, đồ một trăm vạn nói đưa là đưa?”
Nhìn giá cả bán một lá bùa của Thanh Thanh là có thể nhìn ra được cái này vô cùng đáng giá, đến lúc đó để ông chủ Bùi kia bán đi, nói không chừng có thể bán bảy tám trăm vạn thậm chí có thể lên ngàn vạn.
Cô ấy suy nghĩ xong lập tức cởi lắc tay trả cho Thẩm Thanh: “Tớ không thể lấy, cậu cầm đi bán đi.”
Thẩm Thanh liếc mắt một cái đã nhìn ra cô ấy suy nghĩ cái gì, cô nói thẳng: “Tớ khắc sinh thần bát tự của cậu ở bên trên, người khác cầm đi không đáng một đồng, chỉ khi cậu dùng mới có tác dụng.”
“Làm sao cậu lại ngốc như vậy!” Địch Văn Quân nhìn vẻ mặt chân thành của cô trực tiếp tin tưởng, dậm chân phồng mặt nói.
Thẩm Thanh: “…”
“Tớ chuyển tiền cho cậu! Chẳng qua tiền tiết kiệm của tớ bây giờ không có bao nhiêu…” Địch Văn Quân liếc mắt nhìn cô chột dạ nói.
Thẩm Thanh lắc lắc đầu nói: “Cậu không cần thì ném đi.”
“Không được!” Địch Văn Quân vội vàng trả lời: “Tớ nhận rồi, cảm ơn Thanh Thanh.”
Thẩm Thanh: “Khách khí cái gì.”
Địch Văn Quân cười hỏi: “Vậy thứ còn lại kia là cái gì?”
Thẩm Thanh cầm người sứ, nâng đáy lên gõ nhẹ, âm thanh nặng nề dần dần truyền đến, cô sờ soạng một phen, trong lòng có định lượng mới cầm lấy dao khắc.
“Mở ra là biết ngay.” Thẩm Thanh dùng dao cọ đáy tượng sứ, hơi dùng sức, đồ sứ rắn chắc kia nhẹ nhàng bị cắt ra như đậu phụ, đấy trắng được đặt nhẹ lên bàn.
“Oa, thật là lợi hại!” Địch Văn Quân kinh ngạc cảm thán nhéo nhéo cánh tay Thẩm Thanh, phát hiện không có cơ bắp mới buông tay.
Thẩm Thanh thò ngón tay vào đáy sứ, kẹp lấy một miếng vải mềm mại, từ từ kéo ra.
Đồ vật được vải vàng bọc lấy dừng trên tay cô, Thẩm Thanh buông người sứ trong tay ra, cởi bỏ từng tầng của mảnh vải, đồ vật có đồ án màu đỏ ở bên trong dần dần lộ ra.
Nó là một đồ vật hình lập phương, dài 3-4cm, tuy nhỏ nhưng đồ án trên mặt lại không ít, cũng mang theo quy luật kỳ lạ.
Thẩm Thanh thưởng thức đồ vật nhỏ này, xác định là thứ mình cần mới gợi khoé môi lên…
Vận khí của cô thật tốt, đây là bản khắc của ngọc ấn Đạo Quân, ngọc ấn Đạo Quân là con dấu của chủ quân Đạo giáo trước đây, nghe đồn chủ quân sau khi thành thần dùng con dấu này để nắm bắt vận số, xem tinh tượng và quỷ thần các giới, đúng là một Linh Khí. Mà chủ quân này từng là người dị giới, cũng có không ít người từng thấy con dấu của ông ấy, cho nên mới tạo ra nhiều bản khắc lại, bởi vì uy lực của bản khắc lại cường đại hơn pháp khí bình thường, cho nên vô cùng được hoan nghênh.
Có con dấu này, ngày mai bắt quỷ sẽ nhẹ nhàng hơn. Cô giải thích với Địch Văn Quân một phen rồi trở về bàn của mình.
Móc lá bùa ra vuốt phẳng, cầm bút lông sói rót linh lực vào, một hơi vẽ 50 tấm, lấy 30 tấm đặt ở một bên, chuẩn bị vẽ thêm lần nữa.
“Thanh Thanh, tớ muốn mua hai tấm bùa bình an, có bùa duy trì sự khoẻ mạnh cho cơ thể không?”
“Có.” Thẩm Thanh thuận tay vẽ hai lá bùa ra nói: “Loại này có hiệu quả tốt nhất với những người chưa bị bệnh hoặc bị bệnh nhẹ, chỉ có thể tăng vận khí làm phẫu thuật và tốc độ khang phục sau khi phẫu thuật với người thương tàn.”
“Ừm ừm, tớ cần, bao nhiêu tiền, tớ chuyển cho cậu, cậu đừng có mà không nhận, cái này coi như tớ mua cho ba mẹ.” Địch Văn Quân vội vàng bổ sung.
“Cậu dùng trước đi, dùng tốt thì đưa tiền cho tớ.” Thẩm Thanh trầm tư trả lời.
“Được thôi.” Địch Văn Quân gật gật đầu không tình nguyện đồng ý.
Thẩm Thanh vẽ hết những lá bùa còn lại, sau khi thu dọn rửa mặt là đi ngủ.
7 giờ sáng hôm sau rời giường, sau một tiếng thì thay quần áo từ biệt với Địch Văn Quân, một mình đi ra cổng, tin nhắn của Diêu Tư cũng đã gửi đến đây.
Diêu Tư: Đại sư, tôi đến cổng rồi, cô ở đâu thế?
Thẩm Thanh: Đến ngay.
Diêu Tư: Ừm ừm, đại sư yên tâm, cô nhất định liếc mắt một cái là có thể thấy tôi.
Thẩm Thanh không trả lời, dưới ánh mắt tò mò xung quanh của mọi người, nội tâm cô phức tạp gõ gõ cửa sổ xe thể thao màu đỏ nhạt sáng mù mắt kia.
Diêu Tư quay đầu thấy người đến nhanh chóng mở cửa sổ ra, cười lộ ra hàm răng nói: “Đại sư đến rồi sao? Tôi mua bữa sáng cho cô, mau vào đây ăn đi.”
Anh ta mặc quần áo vô cùng xứng với xe thể thao, tóc màu tím đen tung bay, nếu không phải dùng nhan sắc để gánh tạo hình thì toàn bộ đều không ra gì.
Mặc dù là như vậy, Thẩm Thanh cũng rất muốn quay đầu rời đi, bởi vì trên người anh ta dính mấy đoá hoa đào nát, mà xu thế càng ngày càng nhiều, mà một đoá gần nhất còn là đào hoa sát!