Đã lâu rồi nàng chưa từng mơ thấy giấc mộng kỳ quái như vậy, lúc tỉnh dậy toàn thân căng cứng, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Nàng cuộn mình trong góc tường, sợ hãi quan sát xung quanh, thấy cảnh vật quen thuộc mới dần dần bình tĩnh lại.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa thu vẫn tí tách rơi, một tầng sương mù như lụa mỏng phủ trên khung cửa.
Ninh Chiêu Nhi nhìn xuyên qua lớp sương mỏng, ngẩn ngơ nhìn những chiếc lá phong rơi rụng trong sân.
Bát thuốc ngày thường nàng uống chỉ trong vài ngụm, hôm nay lại cầm trên tay, nguội lạnh cũng không hay biết.
Trúc An thấy nàng cả buổi sáng cứ ngẩn ngơ như vậy, bèn hỏi có phải vì cơn ác mộng sáng nay hay không.
Ninh Chiêu Nhi gật đầu, nhưng không có ý định nói tiếp.
Đối mặt với thị nữ đã kề cận mười năm, Ninh Chiêu Nhi cũng không thể mở miệng, bởi vì giấc mơ đó không chỉ đáng sợ, mà còn có những hình ảnh mà một thiếu nữ không thể nói ra.
Cả ngày nàng đều thất thần như vậy, mãi đến buổi trưa, nghe tin biểu tỷ Triệu Thái Phồn về phủ, Ninh Chiêu Nhi mới lấy lại tinh thần.
Triệu Thái Phồn là đại tiểu thư của Triệu phủ, ba năm trước đã thành thân, phu quân là trưởng tử của tuần phủ Hành Châu, hai người thành thân một năm sau liền sinh hạ một tiểu tử bụ bẫm trắng trẻo.
Triệu Thái Phồn đã lâu không về, trước kia khi còn ở Triệu phủ, nàng ấy đối xử với Ninh Chiêu Nhi như tỷ muội ruột thịt, hết mực chăm sóc, lần này khó khăn lắm mới về một chuyến, Ninh Chiêu Nhi không chờ được nữa liền muốn đi tìm nàng ấy.
Mấy ngày mưa liên tiếp khiến Hành Châu nhuốm một màu lạnh lẽo, Trúc An sợ Ninh Chiêu Nhi bị nhiễm lạnh, nhất quyết bắt nàng mặc năm lớp áo, ngoài cùng là một chiếc áo choàng dài màu đỏ có mũ, xung quanh mũ còn viền lông thỏ trắng muốt, nhìn qua đã thấy ấm áp vô cùng, dưới chân nàng đi một đôi giày da hươu, lần này ra ngoài cũng không sợ nước mưa làm ướt giày tất.
Hiện tại vẫn chưa hoàn toàn vào đông, cách ăn mặc của Ninh Chiêu Nhi so với người thường có phần khác biệt, nhưng người trong Triệu phủ đều biết, vị biểu tiểu thư này mắc bệnh tim, từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, không cẩn thận một chút sẽ đổ bệnh, nên cũng không thấy lạ.
Ninh Chiêu Nhi vừa ra khỏi phòng liền chui vào dưới ô, được Trúc An dìu bước lên hành lang.
"Tiểu thư, hôm nay gió lớn, đừng ở ngoài lâu." Trúc An thấy bước chân Ninh Chiêu Nhi quá chậm chạp, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Ninh Chiêu Nhi bị nhìn thấu tâm tư, nàng bĩu môi với Trúc An, nhưng cũng không phản bác, chỉ đột nhiên dừng bước, đưa bàn tay nhỏ đã được ủ ấm trong tay áo ra ngoài hành lang.
Những hạt mưa nhỏ li ti rơi trên lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh ngứa ngáy khiến nàng thất thần.
Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, bàn tay trắng nõn của nàng đã bị Trúc An kéo lại.
Trúc An vừa lấy khăn tay lau cho nàng, vừa nhỏ giọng trách móc: "Tiểu thư, người làm gì vậy, lỡ như bị bệnh thì làm sao?"
"Trúc An à." Đối mặt với lời trách móc của Trúc An, Ninh Chiêu Nhi không hề khó chịu, ánh mắt vẫn nhìn về phía đám mây đen ngoài hành lang, "Chờ khi nào ta khỏe lại, ta cũng muốn dầm mưa một trận."
Câu nói này nghe qua có vẻ ngốc nghếch, nhưng cơn mưa phùn hôm nay, người thường căn bản không cần phải che ô.
Trúc An dừng động tác lau tay, không khỏi ngẩng đầu nhìn Ninh Chiêu Nhi, nàng ấy đã ở bên cạnh tiểu thư mười năm, hiểu nàng hơn bất kỳ ai, bệnh tim của tiểu thư là bẩm sinh, không thể chữa khỏi, cả đời này cũng không thể nào khỏi được...
Trúc An thấy chua xót trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười, gật đầu với Ninh Chiêu Nhi: "Được, đến lúc đó nô tỳ sẽ cùng tiểu thư dầm mưa."
Lông mi dài cong vút khẽ run, nụ cười mong đợi trên khuôn mặt Ninh Chiêu Nhi càng sâu, một lúc sau, nàng cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, đưa tay kéo chặt cổ áo, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng khi đi ngang qua một hòn non bộ, tiếng trò chuyện từ đó vọng lại khiến họ phải dừng bước.
Một nha hoàn nghe giọng còn trẻ tuổi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói xem biểu tiểu thư có thể sinh con được không?"
Một người khác lớn tuổi hơn nói: "Ngươi nằm mơ à, với cái thân thể yếu ớt đó của nàng ấy, đừng nói sinh con, ta xem ngay cả đêm động phòng..."
Nàng ta không nói hết câu, nhưng ngữ khí kia rất dễ dàng đoán ra được nàng ta đang ám chỉ điều gì, hai người phía sau hòn non bộ cười khẽ hai tiếng, rồi lại nghe thấy nha hoàn nhỏ tuổi nói: "Vậy phải làm sao, chẳng lẽ Triệu gia sẽ tuyệt hậu sao?"
"Cái đầu óc của ngươi làm bằng gì vậy?" Người lớn tuổi hơn hạ giọng nói, "Không phải ai cũng giống lão gia không nạp thiếp, đợi sang năm thành thân, trong viện của thiếu gia nhất định sẽ có thêm người."
"Phu nhân nỡ để biểu tiểu thư chịu ủy khuất như vậy sao?" Nha hoàn nhỏ tuổi tuy mới vào phủ không lâu, nhưng cũng có thể cảm nhận được Ninh phu nhân đối xử với vị cháu gái này không phải là yêu thương bình thường, thậm chí còn quan tâm hơn cả hai vị tiểu thư ruột.
"Đây mà là ủy khuất gì, ngươi tưởng biểu tiểu thư không biết sao, sau này thiếu gia nạp thiếp, dù sinh con trai hay con gái, đều sẽ ghi vào danh nghĩa của nàng ấy, chẳng phải là được lợi không công sao?"
Trúc An nghe không nổi nữa, mặt mày sa sầm định tiến lên cãi lý, Ninh Chiêu Nhi lại đưa tay ngăn nàng lại, mỉm cười lắc đầu.
Hai người phía sau hòn non bộ cảm thấy có người ở gần đó, không dám nói thêm gì nữa, vội vàng bỏ đi.
Trúc An tức giận đến mức n.g.ự.c như muốn nổ tung, nếu không phải lúc nãy tiểu thư ngăn cản, nàng ấy nhất định sẽ xông lên xé rách cái miệng của hai người đó, ai mà không biết tiểu thư nhà nàng ấy là bảo bối trong lòng của mọi người ở Triệu phủ, từ lão gia phu nhân, cho đến các vị thiếu gia tiểu thư, ai mà không yêu thương nàng ấy hết mực, khi nào đến lượt hai con mụ lắm mồm kia ở đây nói xấu.
Trúc An càng nghĩ càng thấy khó chịu, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ninh Chiêu Nhi lại không hề tỏ ra khó chịu, nàng ít khi ra ngoài, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, liền đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, không bỏ sót bất kỳ cảnh đẹp nào, lúc xuống bậc thang còn suýt nữa dẫm phải vạt áo.
Trúc An vừa dìu nàng, vừa che ô: "Tiểu thư, cẩn thận dưới chân!"
Ninh Chiêu Nhi cười ngượng ngùng, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt u ám của Trúc An: "Ngươi làm sao vậy?"
"Còn không phải tại hai người đó..." Trúc An vừa định mở miệng, nhưng đột nhiên cảm thấy những lời đó không nên nói lại lần nữa, nàng ấy hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Không có gì."
Miệng thì nói không có gì, nhưng ánh mắt lại không thể nói dối, Ninh Chiêu Nhi biết nàng ấy vẫn còn canh cánh trong lòng vì những lời của hai người kia, liền nhẹ nhàng kéo tay áo nàng ấy, cười nói: "Trúc An đừng giận nữa, họ nói cũng không sai mà."
Quả thật như lời hai người kia nói, Ninh Chiêu Nhi hiểu rõ hơn ai hết, cơ thể này của nàng không thể sinh con.
Biểu ca sau này nhất định sẽ nạp thiếp, Triệu gia không thể không có đích tử, con cái của thiếp thất ghi vào danh nghĩa của nàng cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa, những đứa trẻ đó cũng không cần nàng nuôi dưỡng, với thân thể này của nàng, có thể tự chăm sóc bản thân đã là tốt lắm rồi.
Ninh Chiêu Nhi sẽ không tức giận vì chuyện này, nàng vốn đã mắc bệnh tim, nếu lúc nào cũng tức giận, chẳng phải sẽ làm hại thân thể mình sao.
"Đúng là không sai, nhưng mà... nhưng mà..." Trúc An cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong lòng, nhất thời không biết nên nói gì, Trúc An cũng biết, tiểu thư không phải đang an ủi nàng ấy, mà là thật sự không để tâm, nhưng càng như vậy, càng khiến người ta đau lòng.
Hai người vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng đến khu vườn trước Đông viện.
Nhưng vừa bước xuống hành lang, Ninh Chiêu Nhi liền nhíu mày, vừa đi vừa lo lắng quan sát xung quanh.
Nàng mơ hồ cảm thấy, phía sau lớp sương mù mỏng manh này, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Chiêu Nhi, Chiêu Nhi!"
Giọng nói ôn hòa của một nam nhân vang lên trước mặt.
Ninh Chiêu Nhi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Người tới không che ô, chạy vài bước đến trước mặt nàng, chàng mỉm cười rạng rỡ, có lẽ vì chạy quá nhanh, n.g.ự.c phập phồng lên xuống, cố gắng điều hòa hơi thở một lúc mới lên tiếng: "Chiêu Nhi đến tìm đại tỷ sao?"
Nam nhân trước mặt là biểu ca của Ninh Chiêu Nhi, đích tử của Triệu phủ - Triệu Mậu Hành.
Đầu năm này, hai người vừa mới đính hôn, sau đó Vĩnh Châu đột nhiên xảy ra lũ lụt, Triệu Mậu Hành liền theo Triệu Chính Tắc đi cứu trợ, lần này đi là nửa năm, mãi đến đêm qua, hai cha con mới từ Vĩnh Châu trở về.
Thấy người tới là biểu ca, Ninh Chiêu Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trách bản thân không nên vì một giấc mơ mà nghi thần nghi quỷ.
Nàng mỉm cười gật đầu.
Hôm nay Triệu Thái Phồn về phủ là do Triệu Mậu Hành đi đón, chàng vừa mới an bài ổn thỏa cho tỷ tỷ mới rời đi, kết quả chưa đi được mấy bước đã tình cờ gặp Ninh Chiêu Nhi.
"Nếu Chiêu Nhi không vội..." Triệu Mậu Hành dường như có lời muốn nói với nàng, liếc nhìn lương đình cách đó không xa.
"Không vội." Ninh Chiêu Nhi cười nói.