Cho nên mỗi một động tác của hắn đều vô cùng nhẹ nhàng, hắn không muốn lúc này lại khiến tiểu cô nương khóc, dù sao cái tên Khóc Khóc này cũng không phải đặt cho vui, nếu nàng đã khó khăn lắm mới đáp ứng, tuyệt đối không thể để nàng chịu uỷ khuất ngay lần đầu, như vậy... Thế nhưng, Thẩm Hạo Hành đã nghĩ nhiều.
Ninh Chiêu Nhi ngoại trừ ban đầu có chút căng thẳng bối rối, thì theo sự thăm dò không ngừng của hắn, nàng dần dần thả lỏng, động tác cũng từ do dự chuyển thành chậm rãi đáp lại.
Có vài thứ không cần phải học, giống như là kỹ năng bẩm sinh của con người.
Sau khi Thẩm Hạo Hành nói "Khóc Khóc đừng sợ", một loại cảm xúc cùng xúc động gần như đạt đến đỉnh điểm, mặc dù hắn trăm phương ngàn kế dịu dàng, vạn phần cẩn thận, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Khóc Khóc của hắn sẽ khóc lớn, thế nhưng mọi chuyện lại diễn ra gần như hoàn mỹ.
Ninh Chiêu Nhi không hiểu sao lại có chút sợ hãi chuyện này, không phải vì sợ đau, mà là do sự ràng buộc về mặt tinh thần, giờ đây tầng tầng lớp lớp ràng buộc ấy bị bóc tách, khi lớp che chắn cuối cùng cũng bị xé toạc, nàng cảm nhận được một loại ngứa ngáy chưa từng có, nàng sợ nhất là bị nhột, đặc biệt là loại ngứa ngáy từ trong ra ngoài này, ngứa đến mức trong lòng nàng bài xích, muốn đẩy Thẩm Hạo Hành ra, nhưng ngay sau đó lại muốn không ngừng đòi hỏi, kéo hắn lại gần hơn, loại mâu thuẫn này khiến nàng gần như mất đi lý trí.
Ninh Chiêu Nhi lần đầu tiên rơi vào trạng thái mất khống chế như vậy, rõ ràng lý trí không còn, nhưng mọi thứ trước mắt lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức mỗi một giác quan đều bị phóng đại vô hạn...
Thẩm Hạo Hành cũng vậy, dự đoán về sự đau đớn cùng uỷ khuất không hề xuất hiện, hắn bắt đầu từng chút từng chút thăm dò, mỗi một tấc da thịt của nàng đều muốn thăm dò một phen, thế nhưng trong quá trình thăm dò không ngừng ấy, cả hai cùng chìm đắm, cuối cùng những sự nhẫn nhịn cùng kiềm chế kia dần dần bị đánh tan...
Rất lâu sau, mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Ninh Chiêu Nhi thở hổn hển từng ngụm nhỏ, cả người mềm nhũn nằm trên lớp chăn thấm đẫm mồ hôi, làn da trắng nõn in đầy dấu vết đỏ hồng.
Có lẽ là quá mệt mỏi, nàng không kéo chăn lên, cũng không lấy áo mỏng che chắn, cứ như vậy mềm mại nằm sấp ở đó, không cần làm gì, không cần nói gì, chỉ riêng hình ảnh này cũng đủ khiến người ta mê muội.
Thẩm Hạo Hành không khỏi nhớ tới những lời của Vương Uyển Dung, có vài nữ nhân quả thực không thể chạm vào...
Khóc Khóc của hắn chính là như vậy.
Nhưng lần này lý trí vẫn chiếm ưu thế, Thẩm Hạo Hành hít sâu vài hơi, cưỡng ép ngọn lửa đang bùng lên một cách vô thức kia xuống, dời ánh mắt từ trên người nàng, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng kia.
Ninh Chiêu Nhi lúc này ánh mắt ngây dại, hàng mi dính một tầng hơi nước, tầng hơi nước đó không phải là cảm xúc uỷ khuất hay bi thương, mà giống như là một loại cảm giác ngẩn ngơ sau khi thỏa mãn.
Thẩm Hạo Hành nhìn chằm chằm vẻ ngẩn ngơ đó, rất lâu sau cuối cùng cũng ý thức được điều gì, đưa tay đặt lên vai nàng.
Ninh Chiêu Nhi đã lâu mới hoàn hồn, nàng tưởng Thẩm Hạo Hành còn muốn làm gì, nhìn hắn run rẩy nói: "Vương gia... Khóc Khóc mệt lắm rồi..."
Mặc dù người ra sức nhiều hơn là Thẩm Hạo Hành, nhưng chuyện như vậy muốn phối hợp cũng thật sự khiến người ta kiệt sức.
Giọng nàng lúc này có chút khàn, bộ dạng đáng thương khiến Thẩm Hạo Hành bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên một cỗ khô nóng.
Thẩm Hạo Hành cố nén cỗ khô nóng đó, dùng sức véo một cái lên vùng da trắng nõn mềm mại kia, Ninh Chiêu Nhi chỉ hơi nhíu mày nhìn hắn một cái, không có chút phản ứng đau đớn nào.
Thẩm Hạo Hành buông tay, nhìn chằm chằm chỗ vừa bị véo kia dần dần hiện lên dấu vết đỏ hồng, xác định vừa rồi đúng là đã dùng không ít lực, lúc này mới đưa ánh mắt trở lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Chiêu Nhi.
"Nàng không thấy đau."
Thẩm Hạo Hành không hỏi, mà dùng ngữ khí vô cùng khẳng định.
"Vương gia, ta..." Vẻ bất an lóe lên trong ánh mắt, Ninh Chiêu Nhi khẽ thở dài, chậm rãi giơ tay kéo áo mỏng bên cạnh che trước ngực, chậm rãi ngồi dậy, gật đầu với hắn nói: "Ta từ nhỏ đã rất ít cảm nhận được đau đớn, sau này do liên tục bị bệnh, ngay cả vị giác cũng mất đi..."
Giọng nàng mệt mỏi xen lẫn bất lực, giọng nói cũng vì mất khống chế trước đó mà mang theo vài phần khàn khàn.
Thẩm Hạo Hành không nói gì, ánh mắt lại vô thức rơi vào nửa bầu n.g.ự.c trắng nõn chưa được che kín kia.
Ninh Chiêu Nhi nhận ra ánh mắt của hắn, vội vàng kéo áo lên cao, che kín những vết sẹo kia, cúi đầu nói: "Đây là lúc nhỏ bị bệnh đậu mùa để lại, có phải... rất xấu xí không..."
Giọng nàng càng nói càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng gần như chỉ thốt ra trong miệng.
Thấy Thẩm Hạo Hành nhìn nàng không nói gì, Ninh Chiêu Nhi liền cúi đầu thấp hơn, còn nhớ ngày trước khi thành thân, lúc Trúc An giúp nàng tắm rửa, đã từng an ủi nàng rằng: "Biểu thiếu gia thích tiểu thư như vậy, nhất định sẽ không ghét bỏ những thứ này đâu."
Bề ngoài nàng cười nói không sao, nhưng trong lòng làm sao có thể không để ý, không có cảm giác đau hay vị giác, còn có thể diễn trò che giấu, nhưng mảng đỏ này nếu không có quần áo che chắn, lọt vào mắt phu quân thì sẽ thế nào?
Nàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng cuối cùng không có cái nào thành hiện thực, lại để Thẩm Hạo Hành nhìn thấy những thứ này.
Ninh Chiêu Nhi do dự nhìn sắc mặt Thẩm Hạo Hành, trên mặt hắn không có chút khó chịu nào, chỉ hơi nghiêng đầu suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau, hắn cầm áo choàng khoác lên người, đứng dậy nói: "Chờ bản vương."
Thẩm Hạo Hành xoay người ra ngoài, không để nàng chờ lâu, một lát sau đã xách theo một chiếc hộp gỗ trở lại.
Ninh Chiêu Nhi lúc này đã mặc xong quần áo, nhưng Thẩm Hạo Hành lại bảo nàng nằm xuống, cởi lớp áo mỏng trên người nàng ra, dịu dàng an ủi: "Tin tưởng bản vương, không sao đâu."
Giọng hắn mang theo sự mê hoặc khó hiểu, nhìn thấy lồng n.g.ự.c ẩn hiện dưới lớp áo choàng, Ninh Chiêu Nhi đột nhiên đỏ mặt, cũng không che chắn nữa, hoàn toàn phó mặc bản thân cho hắn.
Trong hộp gỗ đựng vài hộp mực làm từ thảo dược, cùng với vài cây kim bạc.
Thẩm Hạo Hành cầm một cây lên, đốt cây ngải cứu, hun một lúc rồi nhúng vào mực đỏ, sau đó hắn cúi người xuống trước n.g.ự.c nàng, vẻ mặt tập trung lại nghiêm túc, giống như đang vẽ tranh vậy, từng chút từng chút để mực đỏ thấm vào lớp da trắng nõn kia.
Ninh Chiêu Nhi không cảm nhận được đau đớn trên người, mà nỗi đau bị đè nén mười lăm năm sâu trong nội tâm, dường như đang theo nhịp nhảy của kim bạc mà dần dần tiêu tan.
Nàng bình tĩnh mở mắt, ánh mắt dừng trên đôi lông mày hơi nhíu lại của nam nhân.
Ánh nắng chói chang của mùa hè xuyên qua lớp cửa sổ mỏng chiếu vào phòng, ánh sáng chói mắt kia hóa thành dịu dàng rơi vào căn phòng tĩnh lặng.
"Y nhân trụy tiên trướng, mai bạn lạc vân gian."
Khi Thẩm Hạo Hành khẽ đọc, hơi thở ấm áp phả lên những cánh hoa mai đang khẽ run rẩy, khiến tiên nữ rơi xuống khỏi tiên trướng kia, không khỏi thở hổn hển.
Hắn đặt kim bạc xuống, hôn sâu từng cánh hoa mai trước mắt, từng trận tê dại lan ra.
Cánh hoa mai đón ánh mặt trời nhảy múa loạn xạ trên mây, tiên nữ rơi xuống trần gian vẫn còn ảo tưởng muốn quay về tiên giới, nghênh đón lần thử thách này đến lần thử thách khác không ngừng nghỉ lại điên cuồng, cuối cùng cũng bay lên trời cao, trở về Cửu Thiên chi đỉnh...
Sau ngày hôm đó, Thẩm Hạo Hành gần như hình với bóng với Ninh Chiêu Nhi.
Trong hơn mười năm Thẩm Hạo Hành có ký ức, đây là lần đầu tiên hắn cãi lời mẫu thân, hắn hiểu rõ tính tình của mẫu thân, bà tuyệt đối không thể dung túng Ninh Chiêu Nhi, cho nên Thẩm Hạo Hành không dám lơ là nửa khắc nào, ngay cả khi đang ở thư phòng bàn bạc chính sự với Thường Kiến, cũng phải mang nàng theo bên mình.
Ninh Chiêu Nhi từ sau khi cảm nhận được chuyến du ngoạn trên mây hôm đó, cuối cùng cũng hiểu được tại sao nàng trong mơ lại có biểu cảm như vậy, loại chuyện đó quả thực rất thoải mái, hơn nữa Thẩm Hạo Hành lo lắng cho thân thể nàng, mỗi lần đều sẽ không để nàng mệt mỏi, nàng chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được, nhưng dù là vậy, mỗi lần kết thúc, nàng cũng sẽ mệt mỏi rã rời, nằm im ở đó, để Thẩm Hạo Hành ôm vào thùng tắm.
Chờ đến khi sắc mặt nàng khôi phục lại một chút, liền lại khuấy động từng gợn sóng trong thùng tắm...