Nào chỉ là không tốt, mỗi lần nàng run rẩy, mỗi tiếng rên rỉ, đều khiến ngọn lửa trong lòng hắn bùng cháy dữ dội hơn, nhưng nghĩ đến thân thể nàng, hắn chỉ đành cố nhịn.
Thẩm Hạo Hành hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc nói: "Không sao."
Giọng hắn lại khàn hơn hôm qua, ngữ khí cũng mang theo sự mất kiên nhẫn mơ hồ.
Lọt vào tai Ninh Chiêu Nhi, cứ như là không muốn để ý đến nàng, nàng vốn đã có chút nghi ngờ, lúc này càng thêm lo lắng, không khỏi lại đỏ hoe mắt: "Vương gia đừng giận ta, ta... ta chỉ là sợ... Sau này ta sẽ không như vậy nữa, thật đấy..."
Thẩm Hạo Hành lại hít sâu một hơi, xoay người nhìn đôi mắt long lanh như suối nước kia, khẽ thở dài: "Bản vương nghĩ ra rồi, sau này sẽ gọi nàng là Khóc Khóc."
"Khóc Khóc?" Tiếng khóc của Ninh Chiêu Nhi dần ngừng, nhíu mày khó hiểu.
"Ừ." Thẩm Hạo Hành kéo nàng lại gần, ôm vào lòng nói: "Vui cũng khóc, buồn cũng khóc, thoải mái cũng khóc, khó chịu cũng khóc, lo lắng cũng khóc, xúc động cũng khóc..."
"Nàng nói xem, nàng không gọi là Khóc Khóc thì gọi là gì?" Thẩm Hạo Hành dừng một chút, vô cùng nghiêm túc nói: "Cứ gọi cái tên này."
"Hả?"
Thẩm Hạo Hành không phải là không thích nàng khóc sao, tại sao lại gọi một cái tên như vậy, gọi là Cười Cười chẳng phải tốt hơn sao? Ninh Chiêu Nhi hoàn toàn ngơ ngác.
Nàng biết Thẩm Hạo Hành không thích hai chữ "Chiêu Nhi", trước đây cũng chưa từng gọi tên nàng, mà chỉ gọi nàng là Ninh cô nương.
Nghĩ đến việc Thẩm Hạo Hành sẽ đổi tên cho nàng, nàng cứ tưởng sẽ là hai chữ "Chiêu Chiêu" trong mơ, không ngờ hắn lại muốn gọi nàng là "Khóc Khóc".
Thẩm Hạo Hành đương nhiên cũng biết, trong giấc mơ, hắn đã gọi Ninh Chiêu Nhi vô số lần là "Chiêu Chiêu", nàng kiều diễm, kiều mỵ, kiều mỹ, kiều nũng, hai chữ này quả thật hợp với nàng nhất.
Nhưng lúc này, Thẩm Hạo Hành đột nhiên cảm thấy, nàng không nên gọi cái tên đó, bởi vì hắn và hắn trong mơ không giống nhau, hắn sẽ không để Ninh Chiêu Nhi c.h.ế.t thảm trong một túp lều tranh như trong mơ.
Tuyệt đối sẽ không.
Thẩm Hạo Hành siết chặt cánh tay, cằm tựa vào mái tóc đen nhánh thoang thoảng hương thơm của nàng, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Thích không?"
Nào dám từ chối, Ninh Chiêu Nhi gượng cười nói: "Mọi chuyện đều nghe theo Vương gia, cứ gọi là Khóc Khóc đi, Ninh Khóc Khóc..."
Thật là một cái tên kỳ lạ.
Thẩm Hạo Hành thấp giọng nói: "Theo họ ta."
Ninh Chiêu Nhi nhíu mày: "Thẩm Khóc Khóc sao?"
Thẩm Hạo Hành cười một tiếng khó hiểu, trầm giọng nói: "Úc, Úc Khóc Khóc."
Úc? Không phải nói theo họ hắn sao, tại sao lại là Úc?
Lại là Úc nào đây?
Ninh Chiêu Nhi đầy đầu đều là nghi hoặc, vừa nhíu mày, câu hỏi còn chưa kịp thốt ra, đã bị Thẩm Hạo Hành đột nhiên hôn lên môi, chặn hết mọi nghi vấn trong miệng nàng.
Nụ hôn này sâu và dài, Ninh Chiêu Nhi mơ hồ cảm thấy cảm xúc của Thẩm Hạo Hành lúc này khác với trước đây, mà nàng lại không biết tại sao lại khác...
Sáng sớm hôm sau, Thường Kiến cầu kiến ở bên ngoài, trong cung lại có người đến truyền Thẩm Hạo Hành vào cung.
Thẩm Hạo Hành đang dùng bữa sáng với Ninh Chiêu Nhi, hắn đặt bát đũa xuống, chậm rãi lau khóe môi nói: "Nói bản vương thân thể không khỏe, đuổi hắn đi."
Chỉ trong tháng này, Vương Uyển Dung đã năm lần sai người truyền hắn vào cung. Mấy lần trước hắn đều lấy cớ bệnh chưa vào cung, thậm chí ngay cả mặt cung nhân truyền lời cũng không gặp, cứ như vậy để Thường Kiến đuổi người đi.
Hôm nay, Thường Kiến không lập tức lui ra sau khi nhận lệnh mà đứng ở ngoài tiếp tục nói: "Vương gia, lần này đến truyền lời là Phúc Vượng công công."
Phúc Vượng là người hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, người có thể sai khiến hắn làm việc chỉ có Hoàng thượng.
Thường Kiến nghe thấy trong phòng im lặng, không biết có nên tiếp tục nói nữa hay không. Do dự một lúc, hắn cuối cùng vẫn mở miệng: "Nương nương mấy ngày nay đang cùng Hoàng thượng thương nghị chuyện ban hôn cho Vương gia, hiện tại đã chọn được vài người, nên muốn Vương gia..."
"Đã biết."
Giọng nói lạnh lùng từ trong phòng truyền ra cắt ngang lời hắn. Thường Kiến thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu bất lực.
Dung quý phi vì muốn ép Vương gia vào cung, thật sự là bất cứ cách gì cũng dùng đến. Bà ta biết Vương gia nghe được những lời này, cho dù thật sự bệnh nằm liệt giường không dậy nổi cũng sẽ cố chống đỡ vào cung.
Ninh Chiêu Nhi nghe rõ ràng những lời vừa rồi. Nàng không biết việc định hôn là do Dung quý phi sắp xếp, chỉ cho rằng Thẩm Hạo Hành đã đến tuổi, Hoàng thượng thật sự muốn định hôn sự cho hắn.
Nếu sau này Thẩm Hạo Hành cưới Vương phi vào phủ, vậy nàng phải làm sao?
Ninh Chiêu Nhi còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Thẩm Hạo Hành đã đứng dậy thay y phục.
Đoán được nàng đang cau mày vì chuyện gì, Thẩm Hạo Hành thản nhiên nói: "Không cần lo lắng, chuyện cưới vợ, bản vương tự mình làm chủ được."
Ninh Chiêu Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên vai hắn, nàng lại nhíu mày.
Từ khi biết vết thương trên người Thẩm Hạo Hành là do Dung quý phi gây ra, mỗi lần nghe thấy Dung quý phi sai người truyền Thẩm Hạo Hành vào cung, nàng lại theo bản năng cảm thấy căng thẳng.
"Vương gia..." Nàng mím môi nói, "Thật sự phải đi sao?"
Thẩm Hạo Hành gật đầu: "Dùng bữa trưa cùng nàng."
Ý là sẽ không lâu lắm.
"Nhưng Vương gia, Ngài..."
Nàng muốn dặn dò hắn, dù thế nào đi nữa cũng phải nhẫn nhịn, đừng cãi lời, có chuyện gì thì cứ thuận theo, nàng thật sự sợ lại nhìn thấy vết thương chói mắt hôm đó.
Nhưng vừa mở miệng, Ninh Chiêu Nhi lại không nói nên lời. Có vài chuyện chắc chắn phức tạp hơn nàng tưởng tượng, Thẩm Hạo Hành là người thông minh như vậy, đâu cần nàng dạy bảo...
Cuối cùng, nàng không nói gì cả, lúc Thẩm Hạo Hành sắp ra cửa, ngoan ngoãn gật đầu với hắn: "Khóc Khóc chờ Vương gia về cùng dùng bữa trưa."
Khóc Khóc...
Hừ, nàng nói thật là trơn tru.
Thẩm Hạo Hành mỉm cười, tiểu bệnh yêu của hắn quả thật rất ngoan, chỉ là khi hắn trở về, đôi mắt đó không biết lại rưng rưng bao nhiêu nước mắt.