Thẩm Hạo Trường không nhịn được dùng thêm lực, cuối cùng hắn buông tay ra, nhìn vết đỏ hằn trên cổ tay trắng nõn, hắn không thể tin nổi: "Nàng không cảm thấy đau sao?"
Ninh Chiêu Nhi vội vàng rụt tay lại, không trả lời.
Thẩm Hạo Trường nhìn nàng một lượt đầy ẩn ý, cuối cùng hắn kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, rồi hất cằm về phía chiếc ghế trống còn lại, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Ninh Chiêu Nhi không ngồi gần, nàng đi đến chỗ ngồi đối diện Thẩm Hạo Trường, cách hắn xa nhất.
Thẩm Hạo Trường khó chịu nói: "Ta nhớ khi nàng ở cùng Thẩm Hạo Hành, hình như không hề căng thẳng như vậy, tại sao ở cùng ta lại có vẻ mặt này, ta và hắn có gì khác nhau?"
Ninh Chiêu Nhi nhớ lại những ngày đầu tiên tỉnh lại ở Ngụy Vương phủ, nàng quả thực rất sợ hãi khi gặp Thẩm Hạo Hành, thậm chí còn phản ứng mạnh hơn cả bây giờ khi đối mặt với Thẩm Hạo Trường. Nhưng sau khi ở bên Thẩm Hạo Hành một thời gian, nỗi sợ hãi đó dường như dần dần tan biến lúc nào không hay. Trong đó có cảm xúc nào khác hay không, Ninh Chiêu Nhi nhất thời cũng không nói rõ được.
Thấy nàng im lặng không nói, sự kiên nhẫn của Thẩm Hạo Trường dần cạn kiệt. Hắn gõ ngón tay lên mặt bàn, càng gõ càng nhanh, âm thanh càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, hắn đập mạnh tay xuống bàn, làm ấm trà và chén trà rung lên leng keng.
Ninh Chiêu Nhi giật mình hoàn hồn, không dám chần chừ nữa, nàng cắn môi, chậm rãi lên tiếng: "Ngụy Vương và Vương gia quả thực khác nhau."
Sắc mặt Thẩm Hạo Trường dịu đi đôi chút, giơ tay ý bảo nàng nói tiếp.
Ninh Chiêu Nhi nói: "Tuy Ngụy Vương tính tình cổ quái, nhưng đối xử với ta rất tốt, chưa bao giờ ép buộc ta..."
"Ồ?" Thẩm Hạo Trường nhướn mày, "Chẳng phải nàng đã nói nàng là người của hắn rồi sao?"
Ninh Chiêu Nhi có một suy nghĩ, nhưng không biết Thẩm Hạo Trường có tin hay không. Nàng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, ngẩng mắt nhìn Thẩm Hạo Trường: "Là ta tự nguyện, bởi vì Ngụy Vương nói, Ngài sẽ cưới ta làm vợ."
Mắt Thẩm Hạo Trường từ từ nheo lại, Ninh Chiêu Nhi vội vàng nói: "Vương gia đã nhìn thấy rồi đấy, hôm mừng thọ Hoàng hậu nương nương, Ngụy Vương đưa ta vào cung chính là vì chuyện này, Ngài ấy đặc biệt đưa ta đến gặp Dung quý phi."
Chuyện này Thẩm Hạo Trường quả thực biết, hôm đó bọn họ không chỉ gặp nhau, mà ngay cả việc Dung quý phi đã đưa Ninh Chiêu Nhi và Thường Kiến đến Dung Nhạc cung như thế nào, hắn cũng biết rõ, chỉ là bọn họ đã nói gì khi gặp mặt thì hắn không biết.
"Bởi vì hắn hứa sẽ cưới nàng, nên nàng không còn sợ hắn nữa, còn tự nguyện dâng hiến?" Thẩm Hạo Trường không dễ bị lừa như vậy, hắn cười khẩy một tiếng, chờ Ninh Chiêu Nhi nói tiếp.
Ninh Chiêu Nhi cũng không làm hắn thất vọng, nàng thật sự có thể nói tiếp: "Đó là bởi vì Ngài ấy dám vì ta mà đến nhà lao Đại Lý Tự, nên ta mới bằng lòng."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Thẩm Hạo Trường không nhịn được bật cười: "Nàng bịa chuyện xong chưa?"
Ninh Chiêu Nhi siết chặt tay, mím môi lắc đầu: "Ta không nói dối, Vương gia thần thông quảng đại như vậy, hẳn là biết ta nói đều là sự thật."
"Được rồi, nàng không cần phải nịnh hót ta." Thẩm Hạo Trường lười phân biệt thật giả, nói thẳng, "Nàng tưởng nàng có thể lấy vị trí Vương phi ra làm cái cớ để ngăn cản ta, hay là dùng việc Thẩm Hạo Hành si mê nàng để dọa ta?"
"Hôm nay ta nói rõ với nàng, Thẩm Hạo Hành tìm không thấy nàng đâu, còn vị trí Vương phi này, cho nàng cũng không phải là không được." Thẩm Hạo Trường rót một chén nước, uống vài ngụm rồi nói tiếp, "Bình Châu không giống Thượng Kinh, những thứ Thẩm Hạo Hành không cho nàng được, ta lại có thể cho, dù sao bây giờ Bình Châu là do ta làm chủ, muốn cho nàng một thân phận khác cũng không phải là chuyện khó."
Mắt Thẩm Hạo Trường sáng lên, đột nhiên phấn khích nói: "Tháng sau là ngày giỗ của mẫu thân ta, nếu hôm đó bà ấy thấy ta thành thân, chắc chắn sẽ rất vui."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết," Thẩm Hạo Trường giơ tay cắt ngang lời nàng, "Mấy ngày nay nàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đến hôm thành thân, nếu nàng còn thái độ này, ta sẽ không nhịn nữa đâu."
Thẩm Hạo Trường nói xong liền đứng dậy, đi đến cửa, hắn dừng lại quay đầu nhìn nàng: "Có một điều nàng nói đúng, ta và Thẩm Hạo Hành quả thực khác nhau, ở chỗ ta, nàng không có quyền lựa chọn."
….
Thẩm Hạo Hành sau khi trúng kiếm liền rơi vào bóng tối.
Trước mắt hắn chỉ còn những đoạn ký ức kinh hoàng cứ lặp đi lặp lại như đèn kéo quân.
Từ lúc bọn họ gặp nhau, dây dưa đến cuối cùng, Ninh Chiêu Nhi chạy trốn trong rừng, c.h.ế.t thảm trong một túp lều tranh, Thẩm Hạo Hành lại một lần nữa rơi nước mắt tỉnh lại.
Lúc này, hắn đang ở trong doanh trại của Tần Vương, hôn mê gần nửa tháng. Cho dù là người có thân thể cường tráng đến đâu cũng suy yếu đến mức không thể xuống giường đi lại. Biết tin Ninh Chiêu Nhi vẫn chưa tìm thấy, Thẩm Hạo Hành lập tức phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Thường Kiến lại lấy ra một viên Hộ Mệnh Đan do Hữu An đưa cho, đưa đến trước mặt Thẩm Hạo Hành, nhưng hắn không nhận lấy, dùng khăn lau sạch m.á.u ở khóe miệng, chậm rãi nói: "Điều động tất cả những người có thể dùng được, đi tìm nàng."
Thường Kiến không dám chậm trễ, xoay người chạy ra ngoài.
Thẩm Hạo Hành uống thuốc xong, lại nằm xuống, vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Ninh Chiêu Nhi c.h.ế.t trong đống cỏ khô lại hiện lên trước mắt, không thể xua tan.
Lần này Thẩm Hạo Hành không vội vàng, hắn kiên nhẫn nhớ lại từng hình ảnh.
Một lát sau, khi Thường Kiến quay lại, thấy hắn gắng gượng ngồi dậy nói: "Lấy giấy bút đến đây."
Thường Kiến không biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng chuẩn bị bút mực.
Khi Thẩm Hạo Hành cầm bút lên, hắn ho dữ dội, vài giọt m.á.u b.ắ.n lên tờ giấy trắng, hắn không hề hay biết, cầm bút bắt đầu vẽ.