Thẩm Hạo Hành đi phía trước, nàng chậm rãi đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi ra khỏi Thư Tĩnh viện hướng về phía tiền sảnh.
Hôm nay trong phủ có khách, Ninh Chiêu Nhi không tiện lộ diện, liền tìm một căn phòng nhỏ ở tiền sảnh yên lặng chờ đợi.
Buổi trưa trong phòng có chút oi bức, nàng đẩy cửa sổ hướng ra vườn hoa, đang ngẩn người nhìn hoa cỏ bên ngoài, đột nhiên một bóng dáng vô cùng quen thuộc từ hành lang xa xa lọt vào tầm mắt.
Ninh Chiêu Nhi đột nhiên sững sờ, đợi đến khi bóng dáng kia sắp biến mất, Ninh Chiêu Nhi không dám do dự nữa, nàng xoay người chạy ra đẩy cửa, thậm chí quên cả đội mũ sa, xách váy chạy vòng qua căn phòng nhỏ hướng về phía hành lang.
Triệu Mậu Hành nghe thấy tiếng bước chân vội vàng phía sau ngày càng gần, hắn bất động thanh sắc nắm chặt chuôi đao bên hông, ánh mắt khẽ liếc sang một bên, bước chân vẫn vững vàng không hề dừng lại.
"Biểu ca!"
Mãi đến khi giọng nói vô cùng quen thuộc này vang lên phía sau, sắc mặt hắn mới chấn động, bước chân không thể nào bước tiếp được nữa.
Ninh Chiêu Nhi một tay vịn vào cột hành lang, một tay ôm ngực, thở hổn hển, ngạc nhiên nhìn bóng lưng dừng lại cách đó năm mét, nàng cố gắng điều hòa hô hấp, run rẩy nói: "Biểu ca, huynh... sao huynh lại..."
"Cô nương nhận nhầm người rồi." Giọng Triệu Mậu Hành bình tĩnh đến mức không nghe ra chút gợn sóng nào, nhưng khớp ngón tay trắng bệch trên chuôi đao lại đang run rẩy.
"Không, không thể nào!"
Bóng lưng này nàng đã nhìn thấy vô số lần, dù có thay bao nhiêu bộ quần áo, nàng cũng có thể nhận ra ngay lập tức, Ninh Chiêu Nhi không tin, nàng cố nén cơn đau ở ngực, bước nhanh về phía nam nhân, lúc hắn bước đi định rời khỏi, nàng liền nắm lấy tay áo hắn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn.
Nam nhân lập tức quay mặt sang hướng khác, cho dù lúc này hắn đang đeo mặt nạ, che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng trong tiềm thức vẫn không muốn để Ninh Chiêu Nhi nhìn thấy bộ dạng này của mình.
"Biểu ca..." Ninh Chiêu Nhi ngây người nhìn chiếc mặt nạ sắt trước mặt, ngón tay chậm rãi buông lỏng, nhưng ngay sau đó nàng lại lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, đôi mắt đỏ hoe nói: "Huynh... huynh làm sao vậy, tại sao lại đeo thứ này, cô phụ cô mẫu đâu, bọn họ có khỏe không, Hành Châu..."
Một giọt nước lệ trượt xuống từ khóe mắt, sắp chảy qua mặt nạ lộ ra ngoài, Triệu Mậu Hành vội vàng đưa tay hất Ninh Chiêu Nhi ra, hạ giọng quát: "Cô nương tự trọng."
Ninh Chiêu Nhi ngã xuống đất.
Triệu Mậu Hành không chút do dự, sải bước rời đi.
Ninh Chiêu Nhi thất hồn lạc phách trở về căn phòng nhỏ, Thẩm Hạo Hành vẫn chưa trở lại, nàng im lặng một lúc, đưa tay lau nước mắt trên mặt, giống như không có chuyện gì xảy ra phủi sạch bụi đất trên người.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Hạo Hành đến tìm nàng, hai người đi về phía Thư Tĩnh viện, hắn nắm tay nàng, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào hỏi: "Có gì muốn hỏi không?"
Ninh Chiêu Nhi biết, hắn đã sắp xếp người bên cạnh nàng, cho nên nhất cử nhất động của nàng đều không thể thoát khỏi mắt hắn, chuyện hôm nay Thẩm Hạo Hành chắc chắn đã biết, nếu không sẽ không hỏi nàng như vậy.
Ninh Chiêu Nhi hít sâu một hơi, cúi đầu im lặng hồi lâu, một lát sau, nàng đột nhiên dừng lại, vén mũ sa lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm nghị nói: "Vương gia, Triệu gia có khỏe không?"
Thẩm Hạo Hành không vội trả lời, mà đưa tay dùng ngón tay cái lau giọt nước mắt ở khóe mắt nàng, Ninh Chiêu Nhi cũng không biết mình đã khóc từ lúc nào, nàng theo bản năng né sang một bên.
Tay Thẩm Hạo Hành dừng lại giữa không trung, rất lâu không nhúc nhích, cuối cùng cũng từ từ hạ xuống.
"Có vài chuyện, kỳ thực nàng không cần biết."
Nếu trước đó chỉ là suy đoán, thì lúc này Ninh Chiêu Nhi đã có thể khẳng định, Triệu gia đã xảy ra chuyện.
Nàng siết chặt hai tay, chỗ n.g.ự.c lại bắt đầu âm ỉ đau, nàng điều hòa hô hấp vài cái, ngẩng đầu nói: "Vương gia đã không muốn nói cho ta biết, vậy tại sao còn để ta hỏi?"
Thẩm Hạo Hành không vội trả lời, mà bình tĩnh nhìn nàng, rất lâu sau, hắn chậm rãi lên tiếng, "Nàng có tin bản vương không?"
Đây là ý không định nói.
Một tia cười khổ nhanh chóng xẹt qua trên mặt Ninh Chiêu Nhi, nàng chậm rãi hạ mũ sa xuống, vẻ mặt ẩn sau lớp vải mỏng, một lát sau, lớp vải mỏng lay động, thở ra một hơi dài, "Ta tin Vương gia."
Lời vừa dứt, Ninh Chiêu Nhi lại nắm lấy tay Thẩm Hạo Hành, chuyện vừa rồi giống như chỉ là một khúc nhạc đệm không quan trọng, đến nhanh đi cũng nhanh, hai người như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía Thư Tĩnh viện.
Trở về sau, hai người uống thuốc ăn cơm, trong lúc đó Ninh Chiêu Nhi còn nói cười vui vẻ với hắn, mọi thứ đều giống như trước đây, rất khó nhận ra chút khác thường nào.
Mãi đến đêm khuya, nàng nằm bên cạnh hắn, muốn tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà yên lặng ngủ, mới phát hiện có vài chuyện một khi ở trong màn đêm yên tĩnh, sẽ bị phóng đại vô hạn, lớn đến mức xé toạc lớp ngụy trang cả ngày của nàng.
"Vương gia." Ninh Chiêu Nhi nhìn xà nhà, khàn giọng gọi.
Tối nay Thẩm Hạo Hành cũng vẫn chưa nhắm mắt, hắn đang đợi nàng mở miệng, cuối cùng cũng đợi được.
"Hửm?" Hắn chậm rãi xoay người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến phát sáng trong bóng tối.
Ninh Chiêu Nhi nói: "Vương gia không cần nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra."
Bởi vì nàng biết, nếu Thẩm Hạo Hành đã không định nói ngay từ đầu, thì cho dù nàng có hỏi thêm bao nhiêu lần, hắn cũng sẽ không nói, cho nên chi bằng hỏi những chuyện khác, ví dụ như những chuyện này.
"Cô phụ cô mẫu..." Ninh Chiêu Nhi hít sâu một hơi, mãi không thở ra, cuối cùng khi nàng nghẹn đến mức không thể chịu đựng được nữa, mới run rẩy thở ra, "Bọn họ... còn sống không?"
"Còn sống." Thẩm Hạo Hành nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng dưới lớp chăn mỏng.
Cảm xúc kìm nén bấy lâu của Ninh Chiêu Nhi vỡ òa trong khoảnh khắc này, nàng xoay người vùi mặt vào hõm cổ Thẩm Hạo Hành, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Vậy... vậy Thái Phi..."
"Những người mà nàng quan tâm, đều còn sống."