Thế nhưng một ngày trôi qua, cơn sốt cao trên trán Ninh Chiêu Nhi vẫn không hề giảm bớt.
Buổi trưa, Thường Kiến đến phòng đưa thuốc, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hạo Hành, không khỏi nói: "Vương gia có muốn đi nghỉ ngơi một chút không?"
Thẩm Hạo Hành múc một thìa canh, nhẹ nhàng thổi, thản nhiên nói: "Không sao, bản vương tự biết chừng mực."
Đêm xuống, Ninh Chiêu Nhi bỗng nhiên bắt đầu nói mê. Nàng lẩm bẩm không ngừng, gọi cô mẫu, gọi cô phụ, gọi biểu tỷ, gọi Thái Phi…
Thậm chí ngay cả tên Triệu Mậu Hành cũng nghe thấy vài lần, duy chỉ không gọi hắn.
Thẩm Hạo Hành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay mình, trầm mặt nói: "Bản vương lệnh cho nàng, trước sáng mai phải tỉnh dậy, nếu không tỉnh, bản vương sẽ g.i.ế.c hết những người mà nàng vừa nhắc đến."
Nói xong, Thẩm Hạo Hành mới nhớ ra tiểu cô nương không chịu được dọa nạt, không biết là đang tức giận hay đang thở dài, hắn dịu giọng nói: "Thôi vậy, nếu nàng tỉnh lại, những lời vừa rồi coi như không tính."
Bàn tay nhỏ bé khẽ run lên, không biết là phản ứng vô thức hay thật sự nghe lọt tai, Thẩm Hạo Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, thấp giọng nói: "Nàng… tỉnh lại đi."
Ngày hôm sau, Ninh Chiêu Nhi vẫn chưa tỉnh lại, cơn sốt cũng chưa giảm, cũng không còn nói mê nữa, nhịp thở nơi lồng n.g.ự.c nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.
Úc Đình An đến xem vài lần, mỗi lần đến lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
Trời dần tối, Thường Kiến vào đưa thuốc, muốn nói lại thôi, Thẩm Hạo Hành thấy hắn có chuyện quan trọng muốn nói, bèn đứng dậy cùng hắn ra ngoài.
Thường Kiến nói: "Vương gia, vụ án Triệu Chính Tắc tham ô ngân quỹ tu sửa đập nước ở Vĩnh Châu đã có phán quyết rồi."
Triệu Chính Tắc và Triệu Mậu Hành bị xử trảm vào mùa thu, nữ quyến trong nhà bị lưu đày đến Đông Di.
Khi nói chuyện, Thường Kiến luôn quan sát sắc mặt Thẩm Hạo Hành, nhưng đến cuối cùng, Thẩm Hạo Hành cũng chỉ lạnh lùng gật đầu, rồi đẩy cửa vào phòng.
Thường Kiến âm thầm thở dài, hắn thật sự không hiểu, vì Ninh cô nương, Vương gia đã như vậy rồi, tại sao vẫn không chịu ra tay cứu giúp nhà họ Triệu.
Tiếng chuông báo hiệu giờ Tuất vang lên.
Thẩm Hạo Hành buông bàn tay đã vuốt ve hồi lâu, đứng dậy đi đến tủ quần áo, hắn thay một bộ đồ đen, búi gọn mái tóc dài phía sau, trước khi ra khỏi cửa lại quay đầu nhìn người trên giường.
Khi Thẩm Hạo Hành trở về, đã gần nửa đêm, chỉ còn cách thời gian Úc Đình An nói một canh giờ nữa.
Thẩm Hạo Hành loạng choạng đi đến bên giường, còn chưa kịp thay quần áo, đã ngã xuống bên cạnh nàng, hắn nắm lấy mười ngón tay nàng, đợi hồi lâu mới mở miệng, nhưng vừa mở miệng đã là một mùi tanh nồng.
"Nên tỉnh lại rồi, nếu nàng không tỉnh, chẳng phải bản vương đã uổng công bận rộn sao…"
Lời còn chưa dứt, Thẩm Hạo Hành không nhịn được nữa, ho dữ dội, cuối cùng phun ra một ngụm m.á.u tươi, hắn lấy tay áo lau sạch vết máu, nhưng lại nhìn hàng mi đang run rẩy kia mà cong môi cười.
"Thường Kiến…" Hắn vừa cố gắng nén cơn khó chịu lại ập đến trong cổ họng, vừa lớn tiếng gọi ra ngoài, "Gọi Úc Đình An!"
Ninh Chiêu Nhi mơ màng tỉnh lại, bên cạnh có một nam tử tuấn tú đang ngồi, làn da trắng nõn, nụ cười ôn hòa, tay bưng bát thuốc, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta là Úc Đình An, đại phu trong phủ Ngụy Vương."
Ninh Chiêu Nhi không có sức mở miệng nói chuyện với hắn, ánh mắt mang theo vài phần cảnh giác nhìn quanh, sau đó mới nhẹ nhàng thở phào.
Nơi này vẫn là Thư Tĩnh viện, nàng chưa chết.
Ninh Chiêu Nhi mũi cay cay, bỗng nhiên rơi nước mắt.
Úc Đình An chưa từng thấy tiểu cô nương nào khóc mà lại khiến người ta thương cảm như vậy, nhất thời luống cuống, muốn giúp nàng lau nước mắt nhưng lại sợ mạo phạm, bèn chỉ cầm bát thuốc ngồi đó, hồi lâu sau mới nhớ ra phải an ủi nàng: "Nàng đừng sợ, lần này nàng đã vượt qua rồi, sau này cẩn thận hơn một chút, thân thể sẽ ngày càng khỏe mạnh."
Nếu thật sự c.h.ế.t vì bệnh, Ninh Chiêu Nhi cũng không có gì để nói, từ khi nàng còn nhớ được, nàng đã biết sẽ có ngày đó, nhưng nếu nàng đang yên đang lành, lại bị người ta hại chết, vậy chẳng phải nàng c.h.ế.t quá oan uổng sao?
Nước mắt sau khi thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhất thời không sao kìm nén được, Úc Đình An bỗng nhiên ý thức được, nếu không phải Thẩm Hạo Hành ngày đó mang hắn đi, với cái đầu óc này của hắn, ngay cả một tiểu cô nương cũng không dỗ dành được, đừng nói chi đến việc dỗ dành Cửu công chúa.
Úc Đình An thở dài một hơi, cứ ngồi bên cạnh chờ đợi.
Cuối cùng cũng đợi đến khi Ninh Chiêu Nhi bình tĩnh lại, hắn đưa bát thuốc đến trước mặt nàng, lúc này Ninh Chiêu Nhi đã chống tay ngồi dậy, dựa vào đầu giường, khi uống thuốc không hề do dự, mấy ngụm đã uống cạn bát thuốc đắng ngắt.
"Úc đại phu, Vương… Vương gia đâu?"
Khi nhắc đến Thẩm Hạo Hành, vẻ mặt Ninh Chiêu Nhi có phần căng thẳng.
Úc Đình An cũng không biết hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói: "Vương gia có việc bận."
Ninh Chiêu Nhi gật đầu, không nói gì nữa.
Đợi Úc Đình An rời đi, trong căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình nàng, Ninh Chiêu Nhi cuối cùng cũng có thời gian để suy nghĩ cẩn thận.
Nàng nghĩ đến việc Thẩm Hạo Hành vất vả đưa nàng từ Hành Châu đến, ngày ngày lại chăm sóc nàng tỉ mỉ chu đáo, nếu không có chút tình cảm nào với nàng, tại sao phải làm như vậy?
Vậy nếu thích nàng, tại sao lại muốn g.i.ế.c nàng?
Ninh Chiêu Nhi nghĩ mãi không ra, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, bởi vì dù sao, nàng đã sống sót, vậy thì chứng tỏ suy nghĩ của nàng không sai, Thẩm Hạo Hành là người ăn mềm không ăn cứng, giống như trong mơ vậy…
Thế nhưng liên tiếp hai ngày, Thẩm Hạo Hành đều không xuất hiện, ngay cả Thường Kiến cũng biến mất.
Chỉ có Úc Đình An mỗi ngày đến giờ uống thuốc và ăn cơm đều đến tìm nàng, sợ nàng ở một mình không tiện, còn đẩy đến cho nàng một chiếc xe lăn bằng gỗ.
Có chiếc xe lăn này, Ninh Chiêu Nhi thuận tiện hơn rất nhiều, đi nhà xí cũng không còn sợ bị ngã nữa.
Nàng cũng thường xuyên xoa bóp, ấn huyệt cho đôi chân của mình như khi Thẩm Hạo Hành còn ở đây, đôi khi Úc Đình An đến, nàng còn hỏi han vài vấn đề về cách dưỡng sinh khi mắc bệnh tim.
Câu trả lời của Úc Đình An và Trương đại phu có một số điểm khác biệt, nhưng nhìn chung là giống nhau, căn bệnh này nếu đã mang từ trong bụng mẹ thì không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn, tất cả đều dựa vào việc chăm sóc sức khỏe sau này.