Thẩm Hạo Hành thần sắc hơi khựng lại, không nói gì, trầm ngâm nhìn rượu trong chén.
Thẩm Hạo Trường lại nói: “Tứ ca chẳng phải hỏi ta lần này đi có muốn gì không sao, nếu ta muốn tiểu thái giám đó thì sao?”
Thẩm Hạo Hành chậm rãi uống cạn rượu trong tay, nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống bàn, thần sắc cực kỳ bình tĩnh mở miệng: “Bản vương không thích ép buộc người khác, nếu hắn bằng lòng, đi theo ngươi cũng được, nếu không bằng lòng, sau này Lỗ Vương đừng có động tâm tư này nữa.”
Nói xong, Thẩm Hạo Hành liền bảo Thường Kiến đi truyền lời.
“Khoan đã.” Thẩm Hạo Trường đột nhiên lên tiếng khi Thường Kiến còn chưa rời đi, “Lục ca nói vậy không công bằng, phải gọi người đến hỏi mới được chứ.”
Thẩm Hạo Hành không nói gì, nâng tay rót cho mình một chén rượu nữa, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới lời của Vương Uyển Dung, câu nói hắn có điểm yếu.
Sau khi chén rượu kia trôi xuống cổ họng, hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Được.”
Thẩm Hạo Trường không ngờ Thẩm Hạo Hành sẽ đồng ý, càng không ngờ sẽ đồng ý sảng khoái như vậy.
Xét cho cùng lúc nãy hắn cố ý đòi người, tuy Thẩm Hạo Hành thần sắc ngữ khí không thay đổi, nhưng lúc nói chuyện, xưng hô đột nhiên từ “ta” biến thành “bản vương”, còn với hắn thì trực tiếp từ “Tứ đệ” gọi thành “Lỗ Vương”.
Sự thay đổi này trong mắt Thẩm Hạo Trường, đại biểu cho việc Thẩm Hạo Hành đã tức giận.
Thẩm Hạo Hành rất ít khi nào nổi giận với người ngoài, ngay cả lúc đó tranh giành người với Cửu công chúa, hắn cũng vẫn là bộ dạng ôn nhu mỉm cười, khiến ngươi lầm tưởng hắn rất dễ nói chuyện, dễ dàng nhượng bộ, nhưng Thẩm Hạo Trường biết, hắn không phải là người như vẻ bề ngoài.
Hắn sẽ dùng vẻ mặt hiền lành nhất, làm ra chuyện hung ác nhất.
Thẩm Hạo Trường thật sự rất tò mò về nữ tử kia, cho nên nhất thời nổi hứng cố ý trêu chọc, sau khi nhận ra Thẩm Hạo Hành có chút tức giận, hắn lại cố ý muốn gọi nữ tử kia ra mặt, hắn muốn xem xem đối với Thẩm Hạo Hành mà nói, nữ tử này rốt cuộc quan trọng đến mức nào.
Hắn tưởng rằng, hắn sẽ không để nàng ta ra ngoài, ít nhất cũng phải giả vờ nói thêm vài câu thoái thác, thế mà bây giờ hắn lại đồng ý.
“Không cần phiền phức vậy!” Thẩm Hạo Trường đột nhiên đổi ý, cười, “Truyền lời là được rồi, ta tin ai chứ không tin Tứ ca!”
Thẩm Hạo Hành không nhìn hắn, mà quay đầu nói với Thường Kiến: “Dẫn Khóc Khóc ra ngoài.”
Ninh Chiêu Nhi đang xem thoại bản đến đoạn gay cấn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hơi sững sờ một chút, ngày thường nếu Thẩm Hạo Hành trở về, căn bản sẽ không gõ cửa, mà sẽ trực tiếp đẩy cửa vào, cho nên nàng phản ứng một lúc, mới nói ra ngoài: “Là ai vậy?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thường Kiến, “Cô nương, Vương gia bảo cô nương ra ngoài gặp khách.”
Ninh Chiêu Nhi qua hồi lâu mới chậm rãi đi tới cửa, nhưng cũng không mở cửa, cách cánh cửa kia, nhỏ giọng nói: “Ta... Ta chưa thay y phục.”
Thường Kiến biết nàng nói y phục trong miệng là chỉ bộ thái giám phục hôm đó vào cung, liền giải thích: “Không cần thay y phục, bây giờ đi theo thuộc hạ là được.”
Thường Kiến ở chung với Thẩm Hạo Hành mười mấy năm, hắn cảm thấy mình vừa rồi không hiểu sai, Thẩm Hạo Hành chính là muốn Ninh Chiêu Nhi dùng thân phận nữ tử đi gặp Thẩm Hạo Trường, nếu không hắn sao lại nhắc tới cái tên “Khóc Khóc”.
Tuy Thường Kiến không hiểu mục đích Thẩm Hạo Hành làm vậy, nhưng hắn rất chắc chắn, Ninh Chiêu Nhi không cần thay y phục.
Chờ một lát, thấy Ninh Chiêu Nhi vẫn không chịu ra ngoài, Thường Kiến nhịn không được nhắc nhở: “Cô nương, chúng ta đã để Vương gia đợi lâu rồi.”
Sau cánh cửa truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, sau đó cửa được mở ra, Ninh Chiêu Nhi mang theo chút áy náy nhìn Thường Kiến một cái, liền lập tức bất an cụp mắt xuống.
Ở tiền sảnh, Thẩm Hạo Trường đang nói chuyện loạn lạc gần đây ở Đông Di, nói được một nửa, rèm trúc khẽ động, một bóng dáng hồng y bước vào tầm mắt.
Giọng nói của Thẩm Hạo Trường đột nhiên im bặt.
Ninh Chiêu Nhi hôm nay mặc bộ hồng y này, vải vóc nhẹ nhàng rũ xuống, bởi vì sắp vào thu, cho nên so với sa mỏng mùa hè càng thêm kín đáo, ngoại trừ hai bàn tay trắng nõn thon dài trước ngực, thì chỉ có khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra ngoài.
Nàng tới vội vàng, trên mặt không trang điểm, búi tóc cũng là tùy tiện búi lên như ngày thường, chỉ cài một cây trâm ngọc ở trên cùng, rõ ràng là cách ăn mặc không hề bắt mắt, nhưng lại toát lên vẻ đẹp khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc.
Lúc Ninh Chiêu Nhi đi vào vẫn luôn cụp mắt xuống, không chỉ không nhìn Thẩm Hạo Trường, ngay cả Thẩm Hạo Hành ngồi ở phía trên cũng không liếc mắt nhìn.
Cùng với một trận gió thu phía sau, rèm trúc lại nhẹ nhàng lay động, lông mi Ninh Chiêu Nhi khẽ run, lông mày thanh tú hơi nhíu lại.
Thẩm Hạo Trường che giấu tia cảm xúc khác thường trong mắt, rất nhanh dời tầm mắt khỏi người nàng, giả vờ kinh ngạc nói với Thẩm Hạo Hành: “Thì ra tiểu thái giám kia là nữ tử à...”
Thẩm Hạo Hành không trả lời hắn, mà ôn nhu gọi Ninh Chiêu Nhi đến bên cạnh, hắn nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé kia, cảm thấy lạnh lẽo, liền bảo nàng trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, như không có ai bên cạnh mà giúp nàng ủ ấm tay.
Thẩm Hạo Trường hơi nhướng mày, không phá vỡ khung cảnh ôn nhu chưa từng thấy này, mà hứng thú nhìn hai người, thong thả rót rượu uống.
Bởi vì vẫn luôn uống rượu, cho nên lòng bàn tay Thẩm Hạo Hành rất nóng, rất nhanh đã ủ ấm đôi tay nhỏ bé của Ninh Chiêu Nhi.
Cùng lúc đó, thị nữ cũng bưng tới một ấm trà nóng, rót một chén đặt trước mặt Ninh Chiêu Nhi.
Thẩm Hạo Hành lúc này mới buông tay, nhìn về phía Thẩm Hạo Trường vẫn luôn không nói gì, “Vừa rồi ngươi nói Bình Châu thế nào?”