Cậu có vóc dáng cao gầy, tuổi chừng 18 – 19, trông giống một thiếu niên ngỗ nghịch lại có vẻ bất lương.
Đột nhiên, vẻ hứng thú trong mắt thiếu niên chậm rãi chuyển thành mê mang. Thậm chí điếu thuốc đang kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa bàn tay trái của cậu cũng rơi xuống trong vô thức, phần da ở giữa ngón tay bị nóng đỏ cả lên.
Lâm Hử nhìn xuống tay mình theo bản năng, đầu ngón tay dính một lớp tro màu xám. Cậu nhíu mày, cất điện thoại để rửa tay như một thói quen thì lại lơ đãng nhìn thấy bóng người phản chiếu trong gương. Toàn thân chợt cứng lại, cậu nhanh chóng phát hiện hình như bản thân đã gặp phải một vài chuyện không khoa học.
Thiếu niên trong gương không khác gì cậu thời còn nhỏ tuổi, vẻ mặt hiện rõ nét ngây ngô. Nhưng Lâm Hử biết, người trong gương hiện giờ không phải là mình.
Khi còn trẻ cậu cũng không mặc quần bò rách trốn vào WC hút thuốc.
Đời trước, Lâm Hử vẫn luôn ngây ngốc trên tháp ngà. Sau khi hoàn thành việc học, cậu lập tức ở lại trường để làm công tác nghiên cứu, ngày qua ngày say mê với khoa học. Trong hiện thực, cậu đã đột tử vì làm việc quá sức.
Giờ bản thân đã biến thành ai, Lâm Hử cũng không rõ lắm. Trong đầu cậu thường hiện lên vài đoạn hồi tưởng ngắn và vụn vặt, có lẽ là ký ức của chủ cũ cơ thể này.
Nhưng Lâm Hử có thể nhận ra chủ cũ của cơ thể này là một học sinh cấp ba, hình như… đang trong thời kỳ phản nghịch. Nói thật, cậu cũng không hiểu những cảnh tượng vừa tái hiện trong trí nhớ lắm.
Đang miên man suy nghĩ, một người chợt bước vào. Là một cậu nhóc trẻ tuổi, có vẻ là “người cùng chí hướng” với chủ cũ.
Hiển nhiên cũng biết nhau.
“Anh Lâm, anh nghiện thuốc nặng thế? Hút ít thôi, cẩn thận về nhà lại bị ông bà nội anh ngửi được.” Đối phương nhăn mặt, một tay phe phẩy trước mũi, tay còn lại thản nhiên khoác vai Lâm Hử.
“Anh em đói rồi, ra ngoài ăn gì đi?” Mao Tuấn kéo Lâm Hử ra ngoài.
Không có thói quen tiếp xúc với người khác, Lâm Hử hơi cứng người, nhưng vẫn im lặng đi theo.
Ra ngoài, Lâm Hử mới biết thì ra đây là một tiệm net. Trước giờ cậu chưa từng tới những chỗ thế này, đương nhiên cũng cảm thấy rất mới lạ khi nhìn một đám thiếu niên nghiện net ở xung quanh.
Nhưng đó là bạn bè của chủ cũ. Đám người đó thấy Lâm Hủ và Mao Tuấn tới liền cầm áo khoác, đứng lên, nhao nhao nói muốn ra ngoài.
“Chờ mày cả buổi.” Bọn họ oán giận.
Lâm Hử nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói xin lỗi rồi cúi đầu, thản nhiên khoác ba lô lên một bên vai.
Mọi người cảm thấy hôm nay cậu hơi kỳ quái song cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ thảo luận đi ăn nướng hay lẩu. Lâm Hử không để ý, vừa xuyên không nên cậu vẫn còn hơi hoảng hốt.
Suy nghĩ của cậu bị một bàn tay trắng nõn, mềm mại cắt ngang. Một cô gái trang điểm xinh đẹp vỗ nhẹ lên vai cậu, giọng nói mang theo chút mập mờ: “Tuy cậu hút thuốc nhìn rất hấp dẫn, nhưng… tôi thật sự không thích mùi thuốc lá đâu.”
Hành động này là chủ cũ học từ bọn họ. Nhưng lời cô gái nói cũng hơi bất công. Thực tế, cơ thể Lâm Hử chỉ thoang thoảng hơi thuốc, không đến mức làm nhức mũi ai.
Nguyên nhân chủ yếu là, tuy trà trộn cùng mấy người bọn họ nhưng cô gái lại thích kiểu học sinh xuất sắc xa không thể với.
Nhìn nhiều thì cũng hiểu, đối với nam sinh ở độ tuổi này, hút thuốc, đánh nhau, trốn học là hành vi sa đọa, chẳng cần cố cũng làm được. Điểm đặc biệt của Lâm Hử là ngoại hình xuất sắc nổi bật hơn thôi.
Nói ra cũng ngại, đời trước, vì tính cách, Lâm Hử chưa từng yêu đương. Cậu hơi sợ giao tiếp. Cũng do thói quen quanh năm tự kỷ của cậu, cậu không biết cách giao lưu với mọi người.
Lâm Hử chưa từng có cảm xúc yêu thầm, đương nhiên cũng không chủ động bao giờ. Ngược lại, cậu đã từng được theo đuổi. Nhưng hồi đó còn đi học, thời điểm không thích hợp nên cậu đã uyển chuyển từ chối. Sau lại bận rộn nghiên cứu, cậu càng không có nhiều cơ hội yêu đương.
Cuối cùng, hình như không còn cô gái nào tiếp cận cậu nữa.
Tóm lại, Lâm Hử cảm thấy mình không phải hình mẫu được hoan nghênh trên phương diện tình cảm. Cậu biết một người bạn có kinh nghiệm phong phú trên tình trường, đối phương rất có duyên với con gái, không hề giống cậu.
Lâm Hủ dịch bả vai một cách mất tự nhiên. Cảm thấy mùi thuốc trên người mình ảnh hưởng đến nữ sinh nọ, cậu cố ý giữ một khoảng cách vừa phải. Hình như chủ cũ của cơ thể này có ý với cô, luôn tỏ ra chủ động.
Nhưng Lâm Hử một là không thích, hai là không muốn yêu sớm, lại càng không muốn khiến con gái người ta nghĩ nhiều.
Trong thể xác này là một linh hồn ngoài hai mươi, nhưng Lâm Hử cảm thấy vẫn giữ đúng quy củ của một học sinh trung học sẽ tốt hơn. Cậu quá quen với việc làm con ngoan trò giỏi thế này rồi.
Đám người đi tới bàn quản lý tiệm net, Lâm Hử đi sau cùng. Nhân viên quản lý cũng tùy tiện nói vài câu với một thiếu niên trong bọn.
“Nghe nói trong số các cậu có học sinh của trường phổ thông Chuyên à?” Giọng điệu của đối phương đầy vẻ nghi ngờ. Đám nhóc này hắn đều biết, phần lớn là khách quen đến từ trường phổ thông dạy nghề gần đây.
Trường phổ thông Chuyên trực thuộc Đại học Giang Thành là trường gì? Đó là ngôi trường hàng đầu trong bốn ngôi trường tốt nhất ở Giang Thành này đấy, nhóm thiếu niên trước mặt kiểu nhìn thế nào cũng không giống như đến từ nơi đó.
Thiếu niên được hỏi chuyện cười hê hê, gọi: “Lâm Hử, mày qua đây.” Cậu ta nhìn về phía Lâm Hử đang đứng ở cuối hàng, dứt khoát kéo cậu qua.
Vẻ mặt đầy tự hào, thiếu niên chỉ Lâm Hủ, nói: “Anh em tôi học trường phổ thông Chuyên đấy, còn học lớp Quốc tế cơ.”
Trước đây, những lần bị lôi ra để khoe mẽ thế này, chủ cũ cực kỳ bực bội và tức giận, hiển nhiên vô cùng kháng cự. Vì vậy mà khi ra ngoài chơi, chủ cũ chưa bao giờ mặc đồng phục, cậu ta cảm thấy mất mặt.
Bởi vì ở lớp Quốc tế, chủ cũ thường xuyên đội sổ. Cậu ta chính là thành phần du thủ du thực được khuyên chuyển lớp trong miệng các thầy cô. Hơn nữa, so với gia cảnh hùng hậu của các bạn học trong lớp Quốc tế thì hoàn cảnh gia đình của chủ cũ cũng hết sức bình thường. Cha mẹ chủ cũ phải cố gắng rất nhiều mới có thể cho cậu ta vào học ở đây.
Có lẽ những vấn đề rời rạc lại có phần cực đoan này đã trở thành nguyên nhân khiến chủ cũ dần sa đọa.
Nhưng hiện giờ, Lâm Hử chỉ thản nhiên gật đầu, cứ như đã tập mãi thành quen.
Gia cảnh nhà Lâm Hử vốn không tồi. Đời trước, cậu vẫn luôn theo học tại những ngôi trường tốt nhất thủ đô, dù là trung học, đại học hay khi đi du học rồi trở về làm nghiên cứu trong nước. Điều duy nhất không thay đổi chính là chứng sợ giao tiếp của cậu, nó quả thật cực kỳ vững chắc. Lúc này, cậu chỉ cảm thấy ánh nhìn của mọi người khiến mình khó chịu, vô thức bộc lộ cảm xúc có phần xa cách và lạnh lùng.
“Ồ ồ, lợi hại quá, học chơi đều đủ nhỉ!”
Quản lý tiệm net không biết trường phổ thông Chuyên có lớp Quốc tế hay không, tuy hơi nghi ngờ nhưng vẫn dẻo miệng tâng bốc một câu.
Giang Thành rất có không khí học tập. Các cuộc thi Đại học diễn ra hàng năm đều có sức nóng cao. Già trẻ lớn bé, dù trình độ văn hóa thế nào cũng đều hiểu học là chuyện cần được ưu tiên nhất.
Có lẽ cảm thấy Lâm Hử ra vẻ quá, thiếu niên kia không nhịn được phì cười. Nhưng để ý đến thể diện của cậu, cậu ta cũng chẳng nói gì thêm.
Bọn họ đã chơi với Lâm Hử hơn nửa năm, đương nhiên biết cậu là mặt hàng gì, lười nhác dốt nát ham chơi có khác bì bọn họ đâu, căn bản không phải kiểu học sinh giỏi mà mọi người vẫn nghĩ tới khi nhắc đến trường phổ thông Chuyên.
Sau khi ra khỏi tiệm net, người bên cạnh trêu Lâm Hử: “Nào, học sinh xức sắc muốn ăn gì?”
“Hôm nay mày có mời nữa không? Gần đây học sinh xức sắc rất hào phóng nhể~”
Lâm Hử chợt nhớ ra gần đây chủ cũ tiêu tiền như nước, hình như mới kiếm được một khoản lớn. Mấy ngày vừa rồi cậu ta sống phóng túng, ra sức tiêu xài hoang phí.
Cậu cảm thấy có một thông tin quan trọng nào đó chợt lướt qua đại não, nhưng lại không thể nắm bắt.
Lâm Hử nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó bỏ mũ xuống, để lộ gương mặt đẹp trai, sáng sủa của mình. Nói thật, cậu có ngoại hình của nam chính trong các bộ phim thanh xuân: mày kiếm mắt sáng, con ngươi trong vắt, làn da trắng trẻo, đường nét rõ ràng, ấn tượng đầu tiên là hết sức đơn thuần.
Cậu nhét mũ vào ba lô, lại lấy đồng phục cất trong đó ra. Hôm nay là ngày thường, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, đương nhiên cậu phải quay về trường học.
“Xin lỗi, tôi phải về trường, buổi chiều còn có tiết.”
Khoác chiếc áo đồng phục xanh trắng lên người, Lâm Hử bỗng như tách biệt với đám nam sinh còn lại. Khỏi cần nói, thiếu niên mặc đồng phục kia rõ ràng có thể khiến người khác coi trọng ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Cậu mang trên người hơi thở thanh cao, tựa ánh trăng trong sáng mà lạnh lẽo trên trời.
Thực ra cũng có vài người trong đám nam sinh ghen tị với Lâm Hử vì cậu được học ở trường cấp 3 danh tiếng. Nhưng nghĩ đến chuyện đối phương cũng vô dụng như mình, bọn họ liền cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều. Cá mè một lứa cả thôi, thế nên mới chơi được cùng nhau chứ.
Thấy Lâm Hử như vậy, Dương Tử Huyên chợt sáng bừng mắt, không khỏi tán thưởng: “Lâm Hử, cậu mặc đồng phục được lắm, rất giống idol của tôi.”
Ngoại hình của Lâm Hử hơi giống một idol trẻ mới hot trong giới giải trí. Người kia nổi nhờ một bộ phim thanh xuân, nhưng dù sao thì trên mặt hắn cũng đã có vài dấu vết của thời gian, mà gương mặt Lâm Hử lại xuất sắc hơn nhiều, chẳng qua vẫn thua kém về khí chất.
Idol trẻ mới nổi kia là nam chính có tiếng trong dòng phim thanh xuân.
“Xì, nông cạn, bản chất lại chẳng khác gì nhau.” Có người nhỏ giọng phỉ nhổ.
Vì Lâm Hử từ chối nên mọi người cũng cảm thấy mất mặt. Có người hỏi: “Sao hôm nay mày lại muốn đi học? Trước kia toàn trốn cơ mà?”
Bấy giờ bọn họ mới nhận ra, hôm nay Lâm Hử ít lời đến khó tin. Hiếm lắm mới nói một câu, thế mà lại là một câu nói khiến mọi người mất hứng.
Mao Tuấn khá vô tư, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, lập tức giảng hòa: “Vậy hôm nay dừng ở đây đi, tao cũng có chút việc, đi cùng anh Lâm luôn.”
Cậu ta là người duy nhất gọi Lâm Hử là anh Lâm, vì cậu ta vốn nhỏ hơn Lâm Hử mấy tháng. Nhưng những nam sinh khác lại không chân thành với Lâm Hử như thế, dù không lớn bằng cậu thì vẫn một mực gọi thẳng tên.
Suy cho cùng vẫn là do ghen tị mà thôi.
“Bọn mày không muốn đi thì thôi, lượn.” Cả đám bực bội tách ra.
Dương Tử Huyên cảm thấy đi cùng mấy nam sinh kia cũng chẳng vui vẻ gì, bèn tự trở về.
Mà Mao Tuấn ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Dương Tử Huyên mấy giây rồi mới quay sang nói chuyện với Lâm Hử.
“Anh Lâm, anh về đi học thật à?” Cậu ta hỏi.
Đối diện với người này, Lâm Hử cảm thấy khá thân mật. Đối phương có vẻ là một người bạn chân thành hiếm hoi của chủ cũ.
“Ừ, cậu cũng về đi học đi.” Lâm Hử thật lòng khuyên nhủ.
Ham vui thời đi học không phải là thói quen tốt.
Mao Tuấn nghĩ đến học bài là gật đầu, nhưng lại hứng thú với chuyện khác hơn: “Anh Lâm, chẳng phải anh đã thoát ế rồi sao? Thế anh còn thích Dương Tử Huyên không?”
Lúc nói lời này, tai cậu ta hơi đỏ, vì hình như gần đây cậu ta đã có tình cảm với nữ sinh kia rồi.
Lâm Hử ngẩn người, vẻ mặt u mê. Thoát ế cái gì? Có chuyện gì cậu chưa kịp nhớ ra sao?
“Hả, anh quên rồi à? Yêu đương qua mạng ấy.” Hình như anh Lâm chỉ nói với mỗi mình mình.
Trong đầu Lâm Hử lại lóe lên cái gì đó.
Chủ cũ của thân xác này, dù ngoài hiện thực là một thiếu niên bất lương khiến mọi người không thích, nhưng trên internet lại rất được hoan nghênh.
Trong một nhóm chat gei nào đó, chủ cũ được chào đón đến mức chiếm luôn danh hiệu “top kim cương”, trưởng thành, đẹp trai, dịu dàng, khéo miệng, lại biết quan tâm, dỗ dành, săn sóc. Đám bot rất thích nói chuyện với cậu ta. Cho nên, dù chủ cũ lăng nhăng như bướm vờn hoa, người tìm tới cậu ta vẫn không ngừng nghỉ.
Ảnh chụp chủ cũ gửi lên nhóm chat có khung cảnh là một biệt thự xa hoa nào đó. Cậu ta kể nhà mình làm trong ngành bất động sản, thậm chí còn mở một công ty.
Nói kinh doanh bất động sản cũng không sai, cha mẹ chủ cũ đúng là buôn nhà ở thủ đô. Chủ cũ còn có một anh trai, lớn lên liền theo cha đi buôn bán.
Chủ cũ chính là một đứa bé bị bỏ lại quê nhà – Giang Thành.
Khung cảnh trong ảnh là bất động sản bọn họ đang buôn bán, chân thật và đáng tin. Bản thân chủ cũ cũng đã được photoshop, nhưng kỹ thuật của người chỉnh ảnh không tốt, làm chính chủ xấu đi mấy phần, chỉ thỏa mãn duy nhất một yêu cầu, đó là trông trưởng thành hơn. Người trong ảnh có vẻ lớn hơn nhiều, ít nhất cũng phải hai mươi lăm tuổi.
Phần nhìn như thế đương nhiên đủ dùng, dù sao trong nhóm cũng không có nhiều top chất lượng, ngoại hình bằng nửa chủ cũ cũng có thể lên sân khấu rồi.
Tóm lại, chủ cũ là một anh chàng đào mỏ ngây thơ không hơn không kém, mục đích là câu kẻ ngốc lấy tiền tiêu vặt…
Giới gay không lớn nhưng khắp nơi đều là bot cô đơn không có top để nương tựa, làm khéo thì trai thẳng như chủ cũ cũng biến thành top luôn rồi.
Không biết đám bạn mạng kia sẽ có cảm nghĩ gì khi biết thân phận thật của Lâm Hử. Dù sao bây giờ Lâm Hử cũng đã nhớ ra, hai đầu lông mày cậu nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi, lo lắng không yên.
Cậu thật không ngờ bản thân vừa xuyên không đã có người yêu, đối phương lại còn là đàn ông nữa.
Tình yêu dị tính cậu còn chưa được trải nghiệm, thế mà đã trở thành đồng tính luyến ái luôn rồi.
Trên mặt trận yêu đương, Lâm Hử tuyệt đối là kẻ thất bại. Đừng nói lời ngon tiếng ngọt, câu mà cậu hay dùng nhất lúc nói chuyện cũng chỉ là “ừ”, “được” mà thôi. So sánh với một học sinh trung học như chủ cũ, cậu thực sự cảm thấy xấu hổ.
So với chủ cũ, Lâm Hử càng đơn thuần và giống học sinh trung học hơn.