Vậy nên khi Dư Tùng và trợ lý gõ cửa phòng làm việc, Cố Cẩm Chi vốn đang thoải mái ngủ say như một đứa trẻ trên ghế sô pha bèn giật mình, hai chân thon dài nhanh chóng bỏ xuống khỏi bàn làm việc theo bản năng.
Hắn dụi mắt, hắng giọng, xác nhận dáng vẻ của mình không có gì khác lạ mới lên tiếng: “Vào đi.”
Cố Cẩm Chi cũng có chút ấn tượng với Dư Tùng. Hắn từng bắt gặp người này cãi nhau với ai đó dưới gara tầng ngầm đến đỏ hồng khoé mắt. Nhưng nhìn vào khả năng làm việc của Dư Tùng tại công ty vài năm qua, đối phương quả thực là một người vô cùng có năng lực.
Ấn tượng đầu tiên của Cố Cẩm Chi về Dư Tùng là nhã nhặn giỏi giang, gương mặt thanh tú, gọn gàng sạch sẽ.
“Có chuyện gì sao?” Hắn tò mò hỏi.
Trợ lý đóng cửa, đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, Dư Tùng và Cố Cẩm Chi.
Cố Cẩm Chi không ngờ đối phương lại trình một lá đơn xin từ chức cho mình. Dư Tùng nhấp môi, nói: “Giám đốc, tôi xin phép nghỉ việc. Tôi biết làm thế này là đã phụ công bồi dưỡng nhiều năm của công ty.”
Cố Cẩm Chi ngẩn người. Hắn mới nhậm chức không lâu nhưng chưa thấy trụ cột nào của công ty muốn từ chức. Lẽ nào hắn đã làm gì đó khiến người trước mặt sợ hãi đến mức phải bỏ chạy sao?
“Vì sao vậy?” Hắn hỏi.
Trong ngành giải trí, đây cũng được coi là một trong những công ty hàng đầu. Tuy Cố Cẩm Chi làm việc có phần chểnh mảng, nhưng cũng không đến mức tầm bậy tầm bạ. Hơn nữa, đãi ngộ của Dư Tùng vô cùng tốt, chức vị cũng coi là có tiếng nói. Bây giờ Dư Tùng chưa đến ba mươi tuổi, tiếp tục làm vài năm nữa, rất có khả năng trong tương lai sẽ tiến vào hàng ngũ lãnh đạo.
Thế nên Cố Cẩm Chi hoàn toàn không hiểu vì sao anh ta lại xin thôi việc.
Vẻ mặt Dư Tùng thể hiện rõ sự do dự cùng rối rắm, xem ra đã hạ rất nhiều quyết tâm mới đi đến quyết định này. Dù sao bắt đầu lại ở một công ty khác chắc chắn là một hành trình rất gian nan.
Dư Tùng im lặng một lúc rồi khàn giọng đáp: “Tôi cảm thấy mình đã làm việc hơi quá sức.”
Thật ra đây không phải nguyên nhân.
Người yêu của anh lo lắng chuyện tình yêu công sở bị lộ, ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ, không nói năng gì. Dư Tùng đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Cuối cùng, để giữ người yêu, anh đã đưa ra quyết định này.
Trước đây anh vẫn luôn là người hướng về sự nghiệp, nhưng giờ có lẽ đã trở nên yếu đuối vì tình yêu. Anh không chấp nhận mối tình lâu năm của mình bị đổ bể.
Hơn nữa, anh vẫn còn yêu người kia rất nhiều.
Chỉ cần anh hy sinh, từ chức, người yêu anh có thể thoải mái theo đuổi giấc mộng, tương lai của hai người sẽ trở nên tươi sáng. Mơ mộng về một tương lai hạnh phúc là động lực lớn nhất thôi thúc Dư Tùng gõ cửa phòng Cố Cẩm Chi.
Cố Cẩm Chi nhìn đối phương, thong thả nhịp tay gõ lên mặt bàn. Hắn nhìn ra được Dư Tùng có chuyện khó nói.
“Không sao, tôi có thể phê duyệt nghỉ phép cho anh.” Hắn nói.
Dư Tùng không định nghỉ ngắn hạn. Chỉ cần vẫn còn ở công ty, anh sẽ không thể kiềm chế được ánh mắt của mình, sẽ khiến quan hệ của bọn họ bị phát hiện.
“Cảm ơn giám đốc, nhưng tôi vẫn xin phép được từ chức. Trong thời gian tới, tôi tự thấy mình không thể tiếp tục công tác được.” Dư Tùng hạ mắt.
Cố Cẩm Chi là người tùy tiện nhưng không tàn nhẫn. Nghĩ đến nhiều năm vất vả của đối phương, hắn bèn chắp tay, nghiêm túc nói: “Không sao, anh cứ chơi thoải mái một năm rồi quay về cũng được. Hãy thả lỏng rồi suy nghĩ thật kĩ về sự nghiệp sau này, sau đó quay lại tìm tôi. Công ty vẫn sẵn sàng để anh tiếp tục công tác.”
Dư Tùng đã làm việc ở đây từ lúc công ty này mới thành lập. Anh hoảng hốt nhìn về phía Cố Cẩm Chi, trong lòng vô cùng cảm động. Cố Cẩm Chi mới nhậm chức không lâu nhưng lại quan tâm đến nhân viên như vậy. Tự nhìn lại, Dư Tùng cảm thấy mình quá vô trách nhiệm với bản thân.
Nhưng hiện giờ, tình cảm vẫn là ưu tiên hàng đầu của Dư Tùng. Vì vậy, anh ta chấp nhận đề nghị của Cố Cẩm Chi, đáp: “Giám đốc, trước khi tạm ngừng công tác, tôi sẽ tìm người thích hợp, bàn giao xong xuôi rồi mới rời đi, sẽ không làm ảnh hưởng đến công ty.”
“Là nghỉ phép.” Cố Cẩm Chi sửa lại.
Dư Tùng mỉm cười nhưng lại nghèn nghẹn trong lòng.
Sau khi anh ta rời đi, Cố Cẩm Chi mới bĩu môi. Sao lúc hắn làm giám đốc, người thì muốn rời đi, người lại bận họp đến không có thời gian nói chuyện phiếm với hắn thế nhỉ?
Cuộc sống thật khó khăn!
Những buổi tối gần đây, Cố Cẩm Chi ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không ham mê ra ngoài chơi bời nữa. Hắn sợ lỡ mất tin nhắn của Amour, dù sao hai người bọn họ chủ yếu tán gẫu vào buổi tối.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, lên giường nằm, Cố Cẩm Chi mới thử thăm dò: “Ngoan xinh yêu của anh xuất hiện rồi nè~” Nếu người kia còn tăng ca, hắn thật sự sẽ phát điên mất.
Hiện giờ, Cố Cẩm Chi đã không còn cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn có thể ra vẻ một chút, dù sao cũng là trên mạng. Từ khi yêu đương tới nay, Amour chưa từng tranh cãi với hắn, dường như chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về hắn. Vì thế, Cố Cẩm Chi nói năng càng chẳng kiêng dè.
Thử nghĩ mà xem, bình thường người ta yêu nhau ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, tính cách như Cố Cẩm Chi lại càng dễ cãi vã. Tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng đủ khiến hắn đau đầu. Vì thế, Cố Cẩm Chi vô cùng vừa lòng với tình trạng hài hoà hiện tại.
Thế nên, đôi khi Cố Cẩm Chi sẽ chọn chia sẻ với Lâm Hử thay vì gia đình và bạn tốt.
“Tôi đây, tôi đang ở nhà viết báo cáo.” Lâm Hử đã tạo thành thói quen để điện thoại trên bàn, chỉ cần bật màn hình là xem được tin nhắn.
Viết báo cáo là giả, viết bài phát biểu mới là thật.
Nếu kết cục đã định, cậu sẽ không làm qua loa cho có. Đại diện cho cả lớp, Lâm Hử hiểu mình phải có trách nhiệm. Cậu phải chuẩn bị cẩn thận những điều mình muốn bày tỏ và những điều có lợi cho bạn cùng lớp.
Ngay sau khi tan học, Lâm Hử đã bắt đầu ngồi vào bàn học lên dàn ý và chia bố cục cho bài phát biểu.
Hiện giờ, cậu đang cố gắng dùng những câu chữ uyển chuyển mà đanh thép để viết phần nội dung chính.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Chi Chi, Lâm Hử vẫn dừng bút.
“Sao sếp của anh đáng ghét quá vậy, đúng là đồ tư bản hút máu!” Cố Cẩm Chi tức giận không nói nên lời, tự hận bản thân không thể đứng dậy lãnh đạo giai cấp lao động.
Ban ngày họp, buổi tối tăng ca viết báo cáo, đã vậy còn chẳng kiếm được bao nhiêu. Thật muốn dẫn đối phương lên công đoàn lao động phân xử!
Lâm Hử ngẩn người, ngượng ngùng an ủi đối phương: “Em đừng tức giận, tôi thích làm việc mà.”
Cố Cẩm Chi thậm chí còn định nói luôn một câu: vậy anh tới đây làm cho em đi.
Nhưng nhớ tới thân phận sinh viên của mình, hắn chỉ đành lẩm bẩm: “Còn em thì không thích học.” Đi làm phiền chết, may là hiện tại hắn đang yêu~
Lâm Hử không nhịn được khẽ cười. Cậu đã sớm biết Chi Chi Mang Mang không thích học, nếu không tại sao cậu ấy lại luôn trốn học và chỉ cảm thấy tràn trề sức sống trên sân bóng rổ chứ.
Dựa theo tóm tắt đơn giản của quyển sách gốc, cậu biết gia cảnh Chi Chi Mang Mang không tồi, không thích học cũng không ảnh hưởng gì, chỉ cần đừng để bị tên top khốn nạn lừa là được.
“Thế anh phải viết báo cáo đến mấy giờ?” Cố Cẩm Chi hỏi, không biết tán gẫu với hắn có làm trễ nải công việc của đối phương không.
“Có lẽ tôi sẽ phải thức khuya.” Lâm Hử đáp. Cậu không thích kéo dài, đêm nay có thể hoàn thành bài phát biểu là tốt nhất.
“Vậy anh đừng nói chuyện với em nữa! *khóc*” Cố Cẩm Chi nhăn mặt. Dù hơi mất mát nhưng hắn quyết định lát nữa sẽ chơi game đến khi buồn ngủ. Ngày mai lại tiếp tục đi làm… chán thật chứ.
“Không sao, tôi đã đồng ý với em rồi mà. Tôi có thể vừa viết báo cáo, vừa trả lời tin nhắn.” Lâm Hử nhìn biểu tượng cảm xúc đối phương gửi thì không nỡ, hắn có thể làm hai việc cùng một lúc.
Cố Cẩm Chi vốn đang mong được nghe những lời này. Đương nhiên hắn sẽ không trách cứ gì nếu Lâm Hử không thể nói chuyện với mình. Nhưng nghe đối phương nói vậy, Cố Cẩm Chi vẫn vô cùng vui vẻ.
“Vậy em sẽ cùng hoàn thành báo cáo với anh!” Hắn hào hứng đáp.
“Anh biết không, lớp em có một bạn vừa nghỉ học.” Cố Cẩm Chi thay đổi thân phận nhân vật rồi tám với Lâm Hử.
“Ồ? Vì sao vậy?”
“Em không biết, nhưng em đoán cậu ấy muốn kết hôn với người yêu hiện tại.” Cố Cẩm Chi đoán Dư Tùng cảm thấy mình không còn trẻ, nên lập gia đình.
Lâm Hử đột nhiên không hiểu chuyện kết hôn và thôi học có gì mâu thuẫn. Nhưng Cố Cẩm Chi đã nói như vậy, cậu chỉ cần tiếp chuyện theo là được.
“Vậy cậu ta không lý trí lắm nhỉ.” Cậu trả lời.
Rồi lại bổ sung: “Em đừng học theo cậu ta, đừng để tình cảm lấn át lý trí. Không gì quan trọng hơn bản thân cả.”
Đứng trên góc độ người biết chuyện Cố Cẩm Chi bị phụ bạc trong sách gốc, cậu nhân cơ hội dặn dò hắn.
Cố Cẩm Chi nhìn tin nhắn khuyên răn đầy nghiêm túc của đối phương, cảm thấy ấn tượng ban đầu của mình đã bị phá bỏ. Tại sao trước kia hắn lại có suy nghĩ Amour muốn dụ mình chìm đắm trong tình yêu rồi lừa đảo nhỉ?
Nghĩ vậy, hắn bèn đùa lại: “Nếu anh bảo em nghỉ học, bỏ trốn với anh, em cũng sẵn lòng mà.”
Lâm Hử nghiêm túc hẳn lên, suy nghĩ này rất nghiêm trọng. Hắn thậm chí còn buông bút, lập tức gửi voice chat sang: “Chi Chi, em là sinh viên, không phải học sinh tiểu học. Người đáng để em yêu sẽ không yêu cầu em phải thôi học, nên em đừng làm những chuyện vô trách nhiệm với bản thân, em hiểu không?”
Cố Cẩm Chi hơi hoảng hốt vì giọng điệu có phần nghiêm khắc của đối phương. Tuy hắn nói giỡn, nhưng có vẻ đối phương lại coi là thật.
Hắn cũng đâu phải kẻ ngốc, sao có thể bạc đãi mình vì người khác được.
“Anh đừng hung dữ với em mà, em hiểu rồi.” Cố Cẩm Chi rầu rĩ, nhưng một thứ cảm xúc kỳ lạ đã bắt đầu lặng lẽ nảy mầm.
“Tôi xin lỗi.” Lâm Hử lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán. Cậu vừa nghĩ tới nội dung nguyên tác, đoạn Cố Cẩm Chi tự tổn thương mình nên hơi xúc động.
Lúc ấy cậu không xóa bạn và chia tay Cố Cẩm Chi mà quyết tâm xen vào cuộc đời đối phương, cậu không thể thất bại trong gang tấc được.
“Tôi xin lỗi, nhưng hãy tin tôi, tôi chỉ muốn tốt cho em.” Lâm Hử dịu giọng.
“Ừa.”
“Quà em tặng anh đã nhận được chưa?” Hắn cũng không tức giận, chỉ cảm thấy hơi lạ lẫm. Đây là lần đầu tiên có người dạy dỗ hắn, ngoài anh trai hắn.
Mà cũng không hẳn là dạy dỗ, đây gần như chỉ là một lời chỉ bảo dịu dàng.
Kỳ lạ thật, vì đối phương là một ông chú nên mới như vậy sao? Trước mặt đối phương, Cố Cẩm Chi thiếu chút nữa tưởng mình là một nam sinh viên ngây thơ thật.
Nhắc tới vấn đề này, khí thế của Lâm Hử lập tức co lại.
Cố Cẩm Chi có địa chỉ của nguyên chủ. Trước đó, cậu ta cho địa chỉ là quán cà phê cạnh trường, điều này khiến Lâm Hử thót tim. Nhưng nghĩ có lẽ Cố Cẩm Chi không thể tưởng được mình là học sinh, cậu cũng thoải mái hơn.
Sau khi nhận được chuyển phát nhanh, cậu đã mang nó về nhà. Món quà là một chiếc cà vạt màu xanh ngọc, chất lượng rất tốt.
Vừa nhìn đã biết là rất đắt tiền.
Cậu biết đối phương có lòng, đáng tiếc cậu lại không biết nên dùng món quà này như thế nào.
Thấy Cố Cẩm Chi hỏi, Lâm Hử hơi thấp thỏm: “Tới rồi.”
Cố Cẩm Chi hưng phấn, vội vàng nói: “Vậy anh thay âu phục rồi đeo lên cho em xem có hợp không nào.”
Lâm Hử đờ đẫn, cậu tìm đâu ra âu phục đây?
“Sao thế, anh không thích à? *tủi thân*”
Lâm Hử vì vừa nặng lời với đối phương mà lòng còn khó chịu, hiện giờ cậu nào dám tiếp tục khiến Cố Cẩm Chi mất hứng.
“Qua lại” với Cố Cẩm Chi nhiều ngày như vậy, cậu nhận ra đối phương là một người hấp tấp, không biết che giấu suy nghĩ. Những trải nghiệm của hắn cũng rất đáng thương, khiến cậu không thể thờ ơ.
“Không phải, chờ tôi một lát.” Lâm Hử căng da đầu.
Sau đó, cậu cắn môi, lén lút ra khỏi phòng. Ông bà nội đã đi ngủ từ sớm. Đèn đã tắt từ lâu, phòng khách tối đen, nhưng như vậy lại càng tiện cho cậu.
Lâm Hử nghĩ có lẽ tủ quần áo trong phòng cha mẹ sẽ có âu phục.
Cậu bước rất nhẹ, không dám đánh thức ông bà nội, rón rén như một chú mèo đi vào phòng ba mẹ Lâm.
Lục lọi một hồi, Lâm Hử tìm được một bộ âu phục cũ của ba Lâm. Hai mắt cậu sáng ngời, có thể đối phó được đi.
Lâm Hử cầm quần áo, vội vã quay về phòng, tùy tiện mặc vào người, sau đó cẩn thận đeo cà vạt.
Bộ âu phục này có nhiều nếp nhăn, dù sao cũng đã lâu không có ai mặc, nhưng giờ cũng hết cách. Người kia vẫn đang thúc giục, Lâm Hử chỉ đành để điện thoại lên giá, chụp vài bức ảnh rồi gửi đi như nộp bài tập.
Cố Cẩm Chi muốn giúp ông chú cổ hủ của mình trông trẻ hơn nên đã cố tình chọn cà vạt có màu sắc và kiểu dáng thiên hướng trẻ trung mà không mất đi sự thành thục. Hắn thật sự đã tốn rất nhiều thời gian chọn lựa.
Vậy nên khi nhìn thấy bộ âu phục cổ lỗ sĩ có kiểu dáng từ nhiều năm trước của đối phương, hắn vô cùng cạn lời.
Được cái cũng là đồ hiệu, nhưng cũ như vậy rồi, giờ cũng không còn đáng giá. Hơn nữa kiểu dáng thế này chỉ có mấy ông lão bốn, năm mươi tuổi mới thích nổi chứ nhỉ? Trong khi vóc dáng đối phương còn rất trẻ, kết hợp với bộ quần áo kia trông thật chẳng ra làm sao.
“Anh ơi… em cảm thấy…” Cố Cẩm Chi tần ngần một lúc, cuối cùng cũng dằn xuống những suy nghĩ có thể làm tổn thương đối phương. Hắn đã quyết định tới ngày kỷ niệm tiếp theo sẽ mua một bộ âu phục mới cho Amour.
Dù quần áo không hợp nhưng dáng người đối phương rất được. Cố Cẩm Chi nhớ Amour từng nói mình có cơ bụng tám múi mà bản thân lại chưa được thấy. Giờ đối phương mặc như thế này trông có phần cấm dục, vì thế, hắn tri kỷ nói sang chuyện khác: “Anh ơi, anh đừng cài hết cúc áo sơ mi như vậy, Chi Chi muốn xem cơ bụng~”
Đầu óc Lâm Hử trống rỗng, nghĩ một lúc lâu vẫn chưa biết phải trả lời ra sao về chuyện mình chưa có cơ bụng.
Thật ra mỗi ngày cậu đều rèn luyện, nhưng thời gian quá ngắn, không thể có kết quả nhanh như vậy được. Cậu cũng đâu phải kiện tướng thể dục thể thao…
“Điều hòa hơi lạnh, để lần sau đi…” Cậu cứng ngắc trả lời. Lần sau cậu nhất định sẽ tập ra cơ bụng.
Lời tác giả:
Cố Cẩm Chi: Tuy đối tượng là một ông chú, nhưng vẫn có ưu điểm! Phải không người đàn ông có cơ bụng?
Lâm Hử: Hai mắt tối sầm.