• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây. Lâm Hử ngẩn người nhìn chằm chằm mặt cỏ xanh mượt.

Cậu đã thuộc bản thảo diễn thuyết, giờ chỉ hy vọng quá trình sẽ nhanh một chút, sớm kết thúc cho xong đi.

Vì cố gắng gạt bỏ tạp niệm trong đầu nên Lâm Hử không nghe thấy có người đang gọi.

“Này? Lâm Hử!” Ngô Tử Tuấn là học sinh lớp 12-10. Lúc thấy Lâm Hử, hắn cũng hơi giật mình, đứng lên gọi mấy tiếng. Nhưng đối phương đang tập trung nhìn về phía trước, xung quanh lại có rất nhiều tạp âm nên không nghe thấy.

“Á đù, cậu ấy cũng là đại biểu lớp, thế mà không nói với mình.” Đây là điều khiến Ngô Tử Tuấn giật mình. Thế mà hắn vẫn luôn nghĩ tuy Lâm Hử rất có khí chất nhưng bên trong thực ra cũng cùng một dạng với mình.

Tuy chỉ là đại diện của lớp 12-9, nhưng điều này cho thấy khả năng thi đỗ đại học của cậu không thấp. Đối với Ngô Tử Tuấn, Lâm Hử đúng là sâu không lường được.

“Ê? Mày quen cậu ấy à?” Nghe Ngô Tử Tuấn gọi, một nữ sinh rất ưa nhìn cùng lớp hắn lên tiếng.

“Đương nhiên, quan hệ của bọn tao tốt lắm.” Ngô Tử Tuấn lại bắt đầu nở hoa trong lòng, vô tư đáp.

“Sao hai người lại quen nhau? Tao nghe nói cậu ấy lạnh lùng lắm…”

Ngô Tử Tuấn nhanh chóng mở mic, điên cuồng chém gió với đám bạn học xung quanh. Hắn hớn hở ra mặt, thầm nghĩ làm bạn với một hot boy thật tốt, giờ đám con gái trong lớp đều vây quanh hỏi chuyện hắn.

“Cậu ấy còn nhận giúp tao ôn tập.” Ngô Tử Tuấn khoe khoang.

“Quào, mày hỏi bạn mày xem có thể cho người khác dự thính không. Tuy tao có bạn bên lớp 12-2, nhưng anh chàng kia đẹp trai quá. Đáng tiếc cậu ấy không quay lại, không nhìn rõ mặt được.”

“Tao không dám đảm bảo chuyện này…” Ngô Tử Tuấn đáp.

Phía sau, có lẽ nhân viên điều chỉnh thiết bị nào đó nghe được cuộc chuyện trò của mấy người bọn họ, chiều lòng quần chúng, lập tức lia camera thẳng tới vị trí của lớp 12-9.

Lâm Hử còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng hét “Á!!!” vang lên khắp sân điền kinh. Sau đó, bạn học bên cạnh ngại ngùng kéo ống tay áo cậu, nhỏ giọng nói: “Lâm Hử, nhìn màn hình kìa.”

Lâm Hử ngẩng đầu theo bản năng, thấy mặt mình bị phóng đại ngay trên màn hình dựng sau sân khấu, không khỏi sợ đến run người.

Trong khoảnh khắc, cậu không có chỗ trốn, định cúi đầu nhưng lại cảm thấy làm thế càng kỳ quái hơn, đành miễn cưỡng mỉm cười sượng trân.

Hiện trường lại sôi trào, lễ tuyên thệ trước ngày ra quân vốn trang nghiêm bỗng thoải mái và sinh động hơn nhiều.

“Ôi, ôi đệt! Giờ được nhìn chính diện rồi… Chính diện càng đẹp nhaaaaa!”

Ngô Tử Tuấn phát hiện các bạn học bên cạnh đột nhiên trở nên kích động, bèn ngước mắt nhìn lên, vừa vặn trông thấy Lâm Hử đang gượng cười. Hắn khinh thường nói nhỏ: “Đây đã là gì, có biểu cảm nào của cậu ấy mà tao chưa từng thấy chứ.” Đặc biệt là lúc chat chit với bạn trai, ánh mắt dạt dào cảm xúc, miệng cười chan chứa bao dung, sinh động hơn thế này nhiều.

Đáng tiếc, người ta đã có người yêu, lại còn là yêu qua mạng.

Hắn cảm thấy Lâm Hử quá ngây thơ. Nếu hắn đẹp trai như vậy, có lẽ đã nắm tay con gái từ thời mẫu giáo rồi. Chắc sẽ không ai ngờ, người như Lâm Hử lại sa vào một mối quan hệ ảo, còn chăm chỉ tập cơ bụng vì người kia.

Vài giây mà dài như một thế kỷ, tiếng thở nơi đáy lòng Lâm Hử rất nặng nề. Đến khi ống kính máy quay lia sang chỗ khác, cơ bắp toàn thân cậu mới được thả lỏng. Nhưng những người khác không hề phát hiện cậu căng thẳng, chỉ cho rằng cậu được chú ý mãi cũng quen, nên dù nhiều bạn học phải trầm trồ, cậu cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Lâm Hử thầm nghĩ, lát nữa lên sân khấu diễn thuyết, mặt mình hẳn còn bị chiếu thêm mấy phút, vì thế đành cố gắng ổn định tâm trạng. Không có gì phải lo lắng cả, trước kia cũng từng diễn thuyết rồi mà, chuyện mới qua vài năm thôi.

Những lúc thế này, cậu chợt nhớ đến Chi Chi siêu hướng ngoại. Trong nhóm, không có ai hắn không dám mắng. Gặp chuyện bất bình trực tiếp xông lên rồi lại dứt khoát rời đi, mỗi ngày bị @ bao nhiêu lần vẫn vô tư như chẳng hề gì. Tuy đây không thể coi là chuyện tốt, nhưng trong lòng Lâm Hử, Chi Chi vẫn là biểu tượng của sự thẳng thắn và dũng cảm.

Mà giờ phút này, Cố Cẩm Chi thực sự đang phun lửa, khuấy nhóm chat đến long trời lở đất, vô cùng hỗn loạn.

Đám người bịa chuyện kia không thể đưa ra chứng cứ, lại ẩn danh nên mặc sức nói mà chẳng cần chịu trách nhiệm, điều này khiến Cố Cẩm Chi vô cùng tức giận! Đồn đại ác ý không phải việc nhỏ, tuy bình thường hắn rất rộng lượng, nhưng nếu bị động chạm thì đương nhiên hắn sẽ báo thù.

Cố Cẩm Chi kiên nhẫn hỏi trong nhóm chat mấy lần nhưng vẫn không ai đứng ra thừa nhận. Bọn họ âm mưu bôi nhọ Amour rồi lặng lẽ chuồn êm, đúng là không tha thứ được.

Vì thế, hắn hiếm thấy mà yêu cầu kết bạn với trưởng nhóm, còn gửi một bao lì xì, vào thẳng vấn đề: “Trưởng nhóm, cậu nhường quyền cho tôi một lát đi, tôi có việc.”

Trưởng nhóm là người tốt, điều kiện gia đình không tệ, hiển nhiên không ham chút tiền ấy. Nhưng hắn phát hiện trong nhóm có không ít người đưa tin không xác thực, lẫn lộn thật giả trắng đen, rất có thể là nhân cơ hội báo thù riêng, vì thế cũng đồng ý chuyển quyền trưởng nhóm cho Cố Cẩm Chi.

Nhóm chat có vài trăm người, lượng thành viên hay online và hoạt động tích cực cũng đông. Muốn tìm ra kẻ ẩn danh chắc chắn sẽ tốn thời gian, nhưng không phải là không thể.

Đầu tiên, Cố Cẩm Chi trực tiếp cấm chat mấy nick ẩn danh hăng hái tung tin, sau đó cực kỳ hào sảng nói trên nhóm chat: “Nhờ anh em phối hợp gửi tin nhắn ẩn danh trong nhóm chat và chụp lại màn hình, tôi sẽ chuyển khoản tiền công. Ai không phối hợp, tôi sẽ coi như kẻ đó chính là người tung tin đồn thất thiệt về bạn trai tôi.”

Nghe hắn nói như vậy, những thành viên trong sạch trung lập trong nhóm bèn làm theo ngay mà không cần nhận tiền công. Đều là người đã trưởng thành, họ không cần kiếm chác bằng cách ấy.

Nhưng Cố Cẩm Chi vẫn gửi lì xì cho bọn họ. Vì thế, những người nhận được liền giật nảy mình. Chi Chi Mang Mang thật sự rất lắm tiền, không ra tay thì thôi, mà đã ra tay là cực kỳ hào phóng.

Cứ như vậy, dần dần đa số thành viên trong nhóm đều gửi ảnh chụp chứng minh bản thân trong sạch, vừa vặn còn sót lại mấy người hoạt động rất tích cực nhưng nay vì bị cấm chat nên không thể lên tiếng. Bình thường, bọn họ vốn đã không thích Cố Cẩm Chi rồi.

Cố Cẩm Chi @ bọn họ, không hề khách sáo: “Ái chà, thì ra là mấy cái gậy chọc cứt chúng mày.”

Đây là lần thứ hai Cố Cẩm Chi nói lời thô tục như thế. Mọi người thực sự không lọt tai nhưng cũng chợt có cảm giác bừng tỉnh. Thì ra trong nhóm chat vẫn luôn vui vẻ lại có mấy mặt hàng bẩn thỉu thế này.

“Đúng là không thể ngờ, bình thường tử tế lắm mà… Có ghét nhau cỡ nào cũng không nên làm vậy chứ…” Mọi người cảm thấy thật khó bày tỏ cảm xúc rối rắm trong lòng.

Bọn họ vốn tưởng sự việc sẽ không thể giải quyết, nào ngờ Chi Chi Mang Mang lại cố chấp đến vậy, xem ra đã thực sự bị Amour tẩy não rồi.

Dù không lừa tiền lừa sắc thì hình tượng người nọ xây dựng chắc chắn vẫn là giả. Nhưng không ngờ trong nhóm lại có một người thực sự lắm tiền. Cố Cẩm Chi diễn quá giống nhà giàu mới nổi.

Mà sau khi biết hắn giàu, thái độ của mọi người cũng tự nhiên thay đổi, rộng lượng với tính cách thối nát của hắn hơn. Dù sao người ta cũng là đại gia hàng thật.

“Mày muốn làm thế nào? Báo công an chắc?” Đám người kia cũng chẳng buồn giả vờ làm gì, lật bài thì lật thôi, không có gì to tát, cùng lắm thì rời khỏi nhóm.

Cố Cẩm Chi cười nhạt, đương nhiên phải dùng gậy ông đập lưng ông rồi.

“Không có gì, nhưng mọi người đều ở cùng một thành phố, cái giới này nhỏ thế, danh tiếng hẳn vẫn rất quan trọng chứ.” Đương nhiên, Cố Cẩm Chi đã chừa mình ra.

“Loại chuyện này rất dễ giải quyết. Tùy tiện vào mấy diễn đàn gay cùng thành phố, tìm vài quản trị viên nhờ công khai chuyện xảy ra trong nhóm chat hôm nay là được. Nếu chúng mày tự nhận không làm sai thì cần gì phải lo lắng?” Cố Cẩm Chi châm chọc.

Đám người kia hơi sợ xấu mặt, không muốn sự việc lan ra bên ngoài nhưng vẫn cứng miệng nói: “Sao người ta lại nghe lời mày chứ.” Trong giới ngày nào cũng có đủ loại chuyện chẳng ra gì, nghiêm trọng hơn vụ này nhiều, ai thèm để ý.

Cố Cẩm Chi cười khẩy. Tìm vài quản trị viên mà hắn còn không làm được? Thế chẳng phải uổng công ngụp lặn trên internet bấy lâu sao!

Giải quyết xong, Cố Cẩm Chi lập tức kick mấy người kia ra khỏi nhóm. Bọn khốn ngu xuẩn, từ nay về sau chí ít cũng nên bỏ mấy trò mất nết ấy đi mà làm người. Ai cũng ghê tởm loại tiểu nhân trước mắt một đằng, sau lưng một nẻo như thế này.

Kế tiếp, hắn sẽ dành thời gian đi dạo một số diễn đàn. Không tìm được quản trị viên thì xem như Cố nhị thiếu gia hắn đây không có khả năng lực!

Về cái khách sạn kia, sau khi Nghiêm Dạng nhắc đến Cố Cẩm Chi mới để ý, thì ra hắn cũng từng tới đó rồi. Hắn còn tiện tay tra xét, tiếc là khách sạn không bán, nếu không hắn đã đòi anh trai cho tiền mua lại rồi. Được thế thì sau này hắn chắc chắn sẽ chăm chỉ làm việc hơn, dù sao cũng là một số tiền không nhỏ.

Mà Nghiêm Dạng thì đang thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không giả thần giả quỷ chen miệng vào, nếu không sau này sẽ rất khó tiếp cận Cố Cẩm Chi trên mạng.

Nhưng hắn vô cùng khó chịu, tại sao Cố Cẩm Chi đã biết Amour là kẻ lừa đảo mà vẫn bảo vệ tên kia như thế.

Ngoài đời thực, ở nơi có hắn, sao Cố Cẩm Chi không ngây thơ đơn thuần như vậy.

Cuối cùng, Zoe lên tiếng xin lỗi trong nhóm chat: “Tại tôi nên mới xảy ra chuyện khôi hài này. Xin lỗi mọi người, cũng rất xin lỗi Chi Chi Mang Mang, tôi không muốn phá hoại tình cảm của hai người đâu.” Đợt sóng này dường như chẳng có tác dụng gì, thậm chí Amour còn chưa ngã ngựa.

Những người khác cảm thấy sự việc không liên quan gì đến Zoe. Rõ ràng hắn chỉ vô tình đến khách sạn kia nghỉ một đêm thôi, còn không đổ thêm dầu vào lửa.

“Không sao, Chi Chi Mang Mang sẽ không trách cậu đâu, không liên quan gì đến cậu mà.” Người trong nhóm chat an ủi.

Dù sao thì chuyện Amour dùng ảnh giả vẫn là thật. Chẳng qua bạn trai người ta không thèm để ý, người ngoài như bọn họ càng không cần xen vào. Nhưng hình tượng Amour trong lòng bọn họ đã vỡ tan rồi, danh hiệu “hàng ngon” cũng bị xóa bỏ từ đây.

Ngược lại, mọi người trong nhóm rất có thiện cảm với Zoe. Anh chàng này có vẻ biết nói chuyện, vóc dáng còn đẹp nữa chứ.

Cố Cẩm Chi chúa ghét thói núp trong bóng tối thọc gậy bánh xe. Trước đó hắn không để ý, nhưng giờ mới muộn màn cảm thấy dường như Zoe vẫn luôn âm thầm gây chuyện.

Hắn không nói nhiều, lập tức tìm yêu cầu kết bạn của Zoe, chụp lại rồi gửi lên nhóm chat. Ngày nào cũng đòi add hắn, bình thường cũng tỏ ra thân thiện với hắn, lại còn nói không muốn phá hoại tình cảm? Nếu bạn trai hắn không tin tưởng hắn, chỉ e thực sự đã có hiểu lầm.

“Vậy cậu lén lút add nick tôi làm gì? Giờ còn lải nhải làm tôi mắc ói.” Cố Cẩm Chi tỏ vẻ khinh thường.

Lời nói của hắn trước giờ vẫn rất khó nghe, nhưng lần này lại rất hợp lý.

Đặc biệt, Zoe còn không đồng ý lời mời kết bạn của những người khác, cho nên rõ ràng là có mục đích riêng.

Mà đám bot vừa chuyển hướng sang hắn, thấy tin này thì bỗng rất tức giận. Tất cả top trên thế giới này đều như thế đúng không? Hay hắn đã sớm nhận ra Chi Chi Mang Mang là đại gia rồi?

Hơi mất vui rồi đấy.

Zoe biết tính cách Cố Cẩm Chi rất dị, nhưng không ngờ đối phương lại ghét ác như thù. Rõ ràng hắn âm thầm nhắm vào Amour chứ không phải Cố Cẩm Chi, thậm chí còn ra sức lấy lòng đối phương. Đáng lẽ đối phương phải thấy thỏa mãn khi được theo đuổi mới đúng chứ?

Hắn đã gặp rất nhiều bot như vậy, cực kỳ hưởng thụ cảm giác được vây quanh.

Zoe phải khéo miệng giải thích một hồi, người trong nhóm chat dần thôi bực bội. Nhưng họ vẫn cảm thấy thất vọng với loại sinh vật được gọi là “top” này. Có lẽ top ở tuổi này đều rất lõi đời, không có ai ngoại lệ.

Đây cũng là lý do khiến bọn họ càng tha thiết mong chờ một tình yêu thuần khiết.

Cố Cẩm Chi lười nghe mấy lời đường mật giả dối của Zoe. Hắn chỉ biết nếu về sau người này còn chơi bẩn, hắn sẽ trực tiếp hẹn đối phương ra gặp mặt giải quyết. Một lần không xong thì đánh thêm lần nữa, thế thôi.

Sau khi xảy ra ngần ấy việc, địa vị của Cố Cẩm Chi trong nhóm cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất. Ít nhất hiện giờ mọi người đã không còn công khai mắng chửi vị đại gia này nữa. Cố Cẩm Chi cũng không nghĩ đến chuyện rời nhóm. Hắn thích nhìn mấy người ghét mình mà lại chẳng làm gì được mình.

Chỉ cần đừng động đến người yêu hắn thì cãi nhau ngày dăm bữa cũng vui.

Anh hùng bàn phím – Cố Cẩm Chi thực sự là cao thủ cô đơn trên đỉnh núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK