• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, sự vụ lần này lại kết thúc trong xấu hổ và mất mặt. Sau đó, hai người tiếp tục đi dạo phố như mọi ngày. Lâm Hử không hề vênh váo vì trở thành thủ khoa của Giang Thành, ngược lại chỉ cảm thấy đó là một chuyện rất bình thường.

“Có muốn về nhà báo với ông bà một tiếng không?” Cố Cẩm Chi hơi ngại vì cứ chiếm lấy Lâm Hử trong khoảng thời gian đặc biệt thế này, dù đối phương mới là người chủ động ở bên hắn do áy náy vì vừa nãy bỏ quên hắn.

Nhưng Cố Cẩm Chi thực sự không phải người hay giận dỗi, dù sao cũng đã hai mấy tuổi đầu rồi.

Cố Cẩm Chi ở bên Lâm Hử lâu như vậy, biết trong nhà bạn trai chỉ có ông bà nội, ba mẹ đều đi làm ăn xa nên không hề hoài nghi hoàn cảnh của đối phương, thậm chí còn âm thầm cảm thấy xót xa.

Hiện giờ, nếu đã biết tin đỗ thủ khoa, người nọ nên nhanh chóng về nhà khoe khoang. Đây thực sự là một chuyện đáng để kích động mà.

“Chắc ông bà đã biết rồi, nhưng em cũng nên về nhà một chuyến.” Lâm Hử hiểu mình phải làm gì.

Cố Cẩm Chi trở về cùng cậu. Hắn định đưa cậu đến dưới chung cư thôi, giờ hắn rất ngại gặp ông bà nội của Lâm Hử. Về sau chắc chắn người nhà cậu sẽ biết đến sự tồn tại của hắn. Lúc này, nếu hắn nhận là bạn bình thường của Lâm Hử thì vô liêm sỉ quá, thế có khác gì trợn mắt nói dối đâu.

Nhưng khi hai người vừa vào khu chung cư, hàng xóm xung quanh đang trò chuyện nhiệt tình bỗng quay sang nói: “Tiểu Hử, cuối cùng cháu cũng về rồi. Hôm nay có mấy nhóm người tới nhà cháu đấy, hình như ông bà nội cháu vẫn đang đón tiếp kìa.”

“Nghe nói là giáo viên ở thủ đô đấy, cháu mau về nhà đi.”

Hàng xóm nhiệt tình thúc giục với vẻ mặt đầy hâm mộ. Trước kia không để ý thằng bé này cho lắm, nào ngờ nó lại có bước đột phá bất ngờ như vậy.

“Dạ?” Lâm Hử ngẩn người.

Cố Cẩm Chi cũng sửng sốt, còn đang tiếp khách? Hắn tưởng cảnh tượng sáng nay đã là hiếm thấy lắm rồi, mới đầu hắn còn không tin ấy chứ.

Vì thế, Cố Cẩm Chi không nỡ để người yêu lên nhà một mình, hắn rất muốn xem thử xem tình huống hiện tại ra sao.

Cố Cẩm Chi quyết đoán kéo Lâm Hử lên lầu, ghé vào tai cậu, thì thầm: “Đừng lo, anh sẽ không để lộ quan hệ của chúng ta.” Nói xong, hắn còn làm động tác suỵt, sợ Lâm Hử bận tâm chuyện mình theo tới tận nhà.

Hắn biết giờ không phải thời điểm thích hợp. Lâm Hử chưa lên đại học, hơn nữa yêu đương đồng giới cũng không phải một chuyện dễ tiếp thu đối với các bậc phụ huynh.

Bản thân hắn không cần lo lắng. Hắn đã come out từ lâu, không hề có áp lực. Nhưng Lâm Hử còn nhỏ, chắc chắn chưa thẳng thắn với người nhà được, hắn hiểu.

Cũng như sau khi phát hiện bạn trai là học sinh cấp ba, Cố Cẩm Chi liền hiểu được vì sao đối phương lại xóa kết bạn với hắn.

Nói thật, đúng là Lâm Hử có lo lắng về chuyện yêu sớm. Nhưng nhìn đôi mắt u ám của Cố Cẩm Chi lúc đứng dưới hàng hiên, cậu lại nghĩ, từ khi cả hai quen biết, những việc khác người cậu làm đã không thể đếm nổi nữa rồi. Cậu vẫn là “con nhà người ta” như trước sao? Lâm Hử cảm thấy không phải, và cậu cũng không sống vì cái danh hão này.

Cậu đã tuân thủ theo cái mọi người vẫn gọi là “trình tự cuộc sống” rất lâu, chưa bao giờ vi phạm. Nhưng nếu có một bài toán khó đặt trước mặt cậu, ví dụ như hiện giờ, nếu người nhà cậu biết chuyện rồi phản đối, cậu sẽ làm thế nào?

Cậu nghĩ, nếu vấn đề không nằm ở tình cảm hai bên thì nhất định cậu sẽ không chia tay.

Làm con cháu trong nhà, cậu cảm thấy mình đã tròn vai. Cậu tự làm tốt việc của bản thân, không khiến ông bà lo lắng, trong tương lai chắc chắn sẽ không đem lại gánh nặng cho gia đình, cũng không chối bỏ trách nhiệm chăm sóc gia đình, ba mẹ. Cậu có thể sống độc lập, thế nên người nhà cũng cần tôn trọng tự do yêu đương của cậu.

“Chi Chi, em không phải học sinh ngoan giống như tưởng tượng của anh, không sao đâu.” Lâm Hử nói vậy rồi nhẹ nhàng nắm tay Cố Cẩm Chi.

Cậu rất tinh ý, có thể đoán được Cố Cẩm Chi đang nghĩ gì.

Đối phương cảm thấy cậu chưa gánh vác nổi trách nhiệm, cảm thấy lần trước cậu xóa nick cũng bởi nhát gan, muốn cậu có thể yên tâm nên mới nói vậy. Chắc chắn đối phương cho rằng cậu là con ngoan không dám chống lại người lớn trong nhà, dù sao bình thường tác phong của cậu cũng đậm chất học sinh ngoan quá.

Chi Chi rất thân thiết với cậu, nhưng lại không tin tưởng cậu lắm. Cố Cẩm Chi có suy nghĩ như vậy, Lâm Hử cũng hiểu. Lần trước đúng là cậu nhát gan, nhưng là nhát gan vì cho rằng tình cảm ba tháng không thể xóa tan chênh lệch khách quan giữa hai người chứ không phải vì không dám chịu trách nhiệm với tình yêu.

Nhìn vào đôi mắt như có thể xoáy thẳng vào tâm hồn mình của đối phương, Cố Cẩm Chi lập tức có cảm giác bị nhìn thấu, âm thầm co rụt lại. Hắn muốn bảo vệ tình yêu này nên mới bằng lòng nhượng bộ, hắn cũng hiểu đối phương cần hắn nhượng bộ. Lâm Hử đã nhận ra nhưng không nói thẳng hay giải thích gì, song qua câu nói kia của cậu, Cố Cẩm Chi đã hiểu.

Hắn sẽ không trở thành vật hi sinh cho những lý do nhảm nhí bên ngoài.

“Tự nhiên một chút là được.” Dứt lời, Lâm Hử dắt Cố Cẩm Chi rời khỏi hành lang.

Giờ chưa cần cố ý come out, nhưng cũng không thể tổn thương Chi Chi chỉ vì giấu diếm ông bà. Nếu Chi Chi để ý, vậy không cần phải né tránh như trước nữa, đừng để hắn cảm thấy tới nhà cậu một chút thôi mà cũng phải áy náy, băn khoăn.

Hai người vừa ló mặt đã phát hiện cả tầng đang rất ồn ào. Nhà Lâm Hử còn không đóng cửa, bà hàng xóm sát vách đứng ngay cạnh đó nói chuyện với người ở trong nhà, xung quanh còn có vài hàng xóm cậu không quen mặt lắm.

Vừa thấy Lâm Hử, mắt bọn họ đã sáng lên, vội nói: “Ôi! Thủ khoa của chúng ta đã về rồi.”

Dứt lời, họ vội vàng lôi kéo Lâm Hử. Lâm Hử xấu hổ kéo tay Cố Cẩm Chi, ra sức né tránh các bà.

Cậu không quen với sự chào đón nhiệt tình này. Kiếp trước cậu sống trong biệt thự độc lập, căn bản không bị ai quấy nhiễu, dù họ hàng tới hỏi thăm cũng là mẹ cậu đứng ra trả lời.

Cố Cẩm Chi đứng bên cạnh tò mò xem náo nhiệt. Trước mặt những người lớn tuổi, khí thế của Cố Cẩm Chi cũng chẳng có tác dụng gì. Mọi người đều đến vì bạn trai hắn, học sinh dốt như hắn chỉ cần đứng hít không khí ké thôi.

Tới cửa, bọn họ mới phát hiện trong nhà càng náo nhiệt, hai nhóm người đang mồm năm miệng mười tranh nói với nhau.

Đầu tiên, một người đàn ông trẻ tuổi đang “thân thiện” tranh chấp với một người đàn ông đeo thẻ nhân viên trước ngực.

“Buổi sáng chúng tôi đã tới rồi, Lâm Hử đồng học đã đồng ý ghi danh vào đại học Q của chúng tôi, quý trường nên tìm những bạn học ưu tú khác thì hơn.” Người trẻ tuổi nhìn có vẻ rất ngây ngô này là sinh viên đại học Q được thầy giáo chiêu sinh cử ở lại đây nói chuyện với phụ huynh.

Quả nhiên, buổi chiều, trường đại học hàng xóm đã tới, đáng tiếc là chậm một bước rồi.

Giang Thành là một thành phố rất giàu truyền thống học tập. Hàng năm, thủ khoa đều được nhiều trường đại học tranh giành. Đề thi của Giang Thành khó, chấm cũng chặt, cho chất lượng điểm cực kỳ cao.

Top 1 được 722, nhưng top 2 chỉ 702. Đối với kỳ thi đại học, 20 điểm chênh lệch này quả thực là một con số khủng khiếp.

Phải biết những năm trước đây, thủ khoa Giang Thành chỉ có điểm số trên dưới 710, thậm chí còn có lịch sử 690+. Nên năm nay, bọn họ vô cùng muốn giành Lâm Hử về trường mình.

Ngoài ra, sau khi vào đại học, học sinh Giang Thành đều thể hiện rất tốt, nhiều em trở thành học thần nổi tiếng trong trường, được nhiều người ngưỡng mộ, cũng có không ít em đạt được thành tựu đáng kể trong công tác nghiên cứu. Vì lẽ đó, đại học Q và đại học J đều không ai chịu nhường ai.

“Giờ đã điền nguyện vọng đâu, bạn học Lâm Hử muốn đổi ý vẫn được.” Giáo viên đại học J cãi lý.

Sinh viên vẫn non tay hơn, vừa gọi điện cho thầy giáo bảo đối phương nhanh chóng tới đây, vừa lôi kéo làm quen với Lâm Hử đang đứng ngoài cửa: “Em Lâm Hử, anh là cựu học sinh của trường phổ thông Chuyên đấy. Anh cũng quen thầy chủ nhiệm của lớp em, em có thể hỏi thăm ông ấy về đại học Q. Sau này nhập học, có vấn đề gì em có thể tới tìm anh.”

Bà Vương đứng ngoài cửa cảm thấy thơm lây. Tuy rất hâm mộ nhưng thủ khoa này là hàng xóm của bà, nên bà cũng rất mát mặt.

Bà và mấy người hàng xóm khác còn khuyên bà Lâm: “Chị Lâm, nghe em đi, bảo cháu nó học tài chính ấy. Em nói chị nghe, học tài chính kiếm được nhiều tiền lắm. Con của họ hàng nhà em học khoa tài chính đại học J, vừa tốt nghiệp lương đã hơn trăm vạn một năm rồi.”

“Đúng đúng, không thì học Y cũng tốt, địa vị xã hội cao lại kiếm được nhiều tiền.” Các bà tranh nhau nói.

Bà Lâm vẫn còn đang ngẩn ra, bà không ngờ cháu trai lại có thể thi tốt đến thế.

“Tiểu Hử, bà cháu không biết mấy cái này nhưng chắc chắn là cháu biết. Chọn tài chính đi. Nếu cháu bà thi được điểm cao như thế, bà cũng sẽ bảo nó chọn tài chính.” Bà Vương thấy bà Lâm không nói nên lời bèn trực tiếp lôi kéo Lâm Hử, hăng hái đến mức phun cả nước miếng lên mặt cậu.

Cố Cẩm Chi đứng một bên cười trộm, đây là đãi ngộ của học thần à? Nhưng sao bạn trai hắn lại có vẻ đơ thế nhỉ ha ha ha ha ha!

“Tiểu Hử, đây là bạn con à?”

Cố Cẩm Chi lên tiếng: “Cháu chào bà ạ.” Những lúc thế này, sự hiện diện của hắn sẽ không gây chú ý lắm, mọi người đều tập trung vào Lâm Hử mà.

“Tiểu Hử, con muốn chọn gì thì chọn, buổi tối nói chuyện với anh trai xem. Bà và ông của con không hiểu gì nên sẽ không làm ảnh hưởng đến con.” Thời điểm quan trọng, bà Lâm trực tiếp bỏ qua ý kiến của hàng xóm. Bà tự biết lúc nhỏ mình không học hành nhiều, nên bây giờ không thể quyết định thay Lâm Hử.

Là Tiểu Hử tự cố gắng mới có được kết quả như thế, bọn họ cũng không có quyền can thiệp.

Tuy cảm thấy học tài chính rất được, nhưng Cố Cẩm Chi vẫn thì thầm bên tai Lâm Hử: “Đừng nghe bọn họ, em muốn làm gì cũng được, về sau còn có anh mà, em biết anh rất giàu còn gì.” Dù là ngành nào, Cố Cẩm Chi cũng có khả năng sắp xếp công việc tốt cho cậu, không thì chẳng phải đã phí công làm bạn trai sao?

Hoàn cảnh gia đình Lâm Hử rất bình thường, Cố Cẩm Chi lo cậu sẽ suy tính quá nhiều, học đại học cũng không được vui vẻ.

Những lúc thế này, Cố Cẩm Chi sẵn sàng vứt tất cả lời dặn của anh trai ra khỏi đầu, tình nguyện để bạn trai ăn bám. Đàn ông nghèo có mưu mô tính toán đâu? Bạn trai hắn vô cùng tốt.

Vì Cố Cẩm Chi thì thầm bên tai nên chứng sợ giao tiếp của Lâm Hử đã giảm đi rất nhiều, bên người dường như không còn quá nhiều âm thanh líu ra líu ríu nữa. Nhưng cách nói chuyện thẳng thắn của đối phương làm hắn hơi bất đắc dĩ, quan hệ yêu đương lành mạnh thì không thể như vậy được.

Lâm Hử thiên về lý trí, cũng có niềm tin kiên định, đương nhiên không có khả năng vì yếu tố bên ngoài mà bỏ qua mục tiêu của bản thân.

Dù hiện giờ chênh lệch giữa cậu và Cố Cẩm Chi quá lớn, gia đình cũng chỉ thường thường bậc trung, nhưng nghĩ cách kiếm nhiều tiền chẳng những không giải quyết được vấn đề, mà ngược lại còn làm cậu đánh mất bản thân nữa.

Chỉ cần chăm chỉ và có phương hướng rõ ràng thì cuối cùng những thứ ngoài thân như tiền tài và danh vọng đều sẽ đến.

Kiếp trước, khi còn làm việc trong viện nghiên cứu, Lâm Hử rất được coi trọng. Dù sao cậu cũng là nhân tài hàng đầu tình nguyện về nước công tác. Tuy nói công việc này không giúp cậu kiếm được nhiều tiền bằng về tập đoàn gia đình cống hiến, nhưng thực ra, để giữ được cậu, viện nghiên đã trả mức lương cực kỳ cao, tám chữ số một năm là dư sức. Ngoài ra, viện nghiên cứu cũng cho cậu thêm nhiều chế độ phúc lợi khác, ví dụ như suất học của con cái hoặc được cấp nhà ở, vân vân. Nhưng nhà Lâm Hử vốn giàu, con cái thì không có nên cậu đều không nhận.

Tạo hóa trêu người, bây giờ Lâm Hử lại đi trên con đường năm xưa, đồng thời cũng thản nhiên tiếp nhận cuộc sống của một người có gia cảnh bình thường.

“Em biết rồi.” Cậu bình tĩnh lén chạm vào tay Cố Cẩm Chi. Đến hôm nay, cậu đã tin Chi Chi thực sự sẽ bị lừa. Làm gì có ai cứ suốt ngày khoe mình giàu đâu, đúng chuẩn một con dê béo.

Cố Cẩm Chi đắc ý nhéo lại cậu, thấy thực lực của mình có thể khiến bạn trai yên tâm, tâm trạng hắn vô cùng tốt. Người bạn trai như hắn đây, đúng là rất có ích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK