Trước khi ra khỏi nhà, cháu trai không có nhiều cảm xúc lắm, thậm chí ánh mắt còn thoáng u buồn. Nhưng hiện giờ bà Lâm cảm thấy có vẻ thằng bé đã tươi tỉnh hơn nhiều. Vì Lâm Hử đã vươn tay ôm lấy bà, để mái đầu bạc của bà tựa lên bả vai rộng của mình, nhắm mắt nói: “Bà nội, con rất vui.”
Không có thêm động tác đặc biệt nào, nhưng bà Lâm thực sự cảm nhận được sự vui vẻ của cháu trai mình.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Nghỉ ngơi một lát đi, bà nội sẽ nấu món con thích. Đúng rồi, ba con gọi điện hỏi bà khi nào con định qua bên đó.”
Thực ra bà Lâm rất lo, vì qua điện thoại, hình như bà nghe nói cháu trai lớn đã bị thương, may mà không có vấn đề gì lớn.
Ba mẹ Lâm cũng không ngờ mình lại bất cẩn để bà Lâm nghe được. Giờ bà càng không dám cho Lâm Hử qua đó sớm, vừa tốt nghiệp cấp ba đã định thẳng thắn mọi chuyện rồi sao? Bà cảm thấy chưa phải lúc, Lâm Hử còn chưa đủ chín chắn, trưởng thành.
“Con… chờ khai giảng con sẽ qua…” Lâm Hử không do dự nhiều.
Nghe thế, bà Lâm nhẹ nhàng thở ra. Những năm trước, cháu trai thường quấn lấy bà đòi tới thủ đô, không ngờ bây giờ lại thay đổi như vậy, đây cũng là chuyện tốt.
Khi mới về Giang Thành, cháu trai không thích nghi được với hoàn cảnh, không chịu kết bạn với trẻ con ở trường mẫu giáo, chê bọn chúng vừa nghèo vừa bẩn. Cậu cũng không muốn ăn đồ bà nấu, cả ngày đòi bà đưa đi ăn thức ăn nhanh ở bên ngoài, khuyên nhủ thế nào cũng không được, thực sự là một đứa trẻ hư.
Lúc ấy bà Lâm rất giận con trai, cảm thấy vợ chồng con trai quá chiều con út, làm đứa trẻ sinh hư. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ người làm bà nội như bà cũng không thương được. Trái lại, Lâm Thâm luôn được nuôi dạy ở quê, càng lớn càng điềm đạm, ôn hòa.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến vụ việc kia, bà Lâm cũng không nỡ trách cháu trai nhỏ.
Hồi mới đón Lâm Hử về, bà đã hao tổn rất nhiều tâm sức. Đứa trẻ còn nhỏ đã bị chiều hư, ngang ngược chẳng biết sợ là gì.
Sau khi sinh con thứ 2, vợ chồng nhà họ Lâm muốn giữ đứa bé bên người để nuôi dưỡng cho chu đáo, định đợi Lâm Hử lớn hơn sẽ đón con cả ở dưới quê lên cùng. Nhưng lúc ấy Lâm thị đang trong giai đoạn phát triển, hai vợ chồng không thể ngày nào cũng kề cận bên con. Vì thế, đến một ngày, Lâm Hử dùng đồ chơi đập toác đầu một đứa trẻ khác, hai vợ chồng mới nhận ra vấn đề, cũng hiểu không thể tiếp tục để mọi chuyện như vậy được.
Kế tiếp, biến cố bất ngờ xảy ra, bọn họ chính thức thay đổi kế hoạch.
Khi mới về Giang Thành, bé Lâm Hử luôn miệng đòi đi thủ đô tìm ba mẹ. Nó nhớ ba mẹ mình rất giàu có, biệt thự nó ở lúc trước có rất nhiều đồ chơi. Về Giang Thành, nó chỉ có thể ở trong “căn nhà nát”, ngày ngày chơi cùng đám trẻ con ngu xuẩn chẳng biết gì.
Lúc ấy, ông bà Lâm đành phải giáo dục nó, bảo ba mẹ nó không phải kẻ có tiền, chỉ là người bình thường thôi. Ông bà cũng sẽ mua đồ chơi cho nó, nhưng nó phải chia sẻ cùng bạn bè. Nói chung, cuộc sống chắc chắn không thể bằng những ngày tháng nó ở thủ đô.
Đến khi lên tiểu học, bé Lâm Hử vẫn hoài nghi người nhà đang dối gạt mình, bọn họ chẳng qua chỉ muốn cho mình chịu khổ.
Ngày tháng trôi qua, Lâm Hử dần lớn lên, ký ức thuở bé chậm rãi phai nhòa. Chứng kiến anh trai cũng phải học xong cấp ba ở Giang Thành rồi mới được lên thủ đô học đại học, cậu ta mới nhận rõ hiện thực.
Hàng năm, mỗi lần về quê đón năm mới, ba mẹ trông cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt khiến cậu ta hoài nghi cả.
Chấp nhận hoàn cảnh gia đình không giống như mình ảo tưởng là một chuyện rất khó, thế nên chủ cũ của cơ thể này không chấp nhận được. Tuy cậu ta không phải lo ăn lo mặc, nhưng vẫn không nhịn được suốt ngày đi so bì, ganh tị với những người bạn có tiền khác.
Chuyện xảy ra khi còn nhỏ, cả nhà đều áy náy với cậu ta nên chưa bao giờ có yêu cầu nghiêm khắc, chỉ cần cậu ta bình an lớn lên là được. Không có công thức làm ba mẹ tiêu chuẩn, ba mẹ Lâm đúng là đã mắc sai lầm, cho dù mong muốn ban đầu của họ vốn là tốt đẹp.
Lâm Hử về phòng, lấy điện thoại di động ra xem, không khỏi nhớ mong sự yên tĩnh vài hôm trước. Giờ nhóm chat lại nhảy cả trăm tin mới rồi.
Cậu không muốn đọc, nhưng Cố Cẩm Chi chơi xấu, cố ý chụp đoạn chat mọi người chê Amour cho cậu xem, còn gửi kèm sticker “ha ha ha ha” như sung sướng lắm.
Người trong nhóm chat chào đón bạn trai mới của nhóm trưởng vô cùng nhiệt liệt. Nghe Cố Cẩm Chi nói bạn trai mình vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, bọn họ lại càng tò mò. Chắc cũng phải hơn cái tên Amour bị hoang tưởng về bản thân kia nhiều chứ nhỉ.
Bị chửi hay được khen đều là Lâm Hử, thương tổn cũng chỉ có mình cậu thôi.
Chi Chi Mang Mang: “Ha ha ha ha, nếu bọn họ biết đều là em, chắc chắn sẽ thốn lắm đấy.” Đám người kia chẳng biết đã mắng chửi Lâm Hử bao nhiêu lần trong nhóm chat rồi.
Lâm Hử nghĩ, không phải tại sở thích ác liệt của anh à. Vốn chỉ là bạn mạng, cậu không ngại người ta nghĩ sao về mình.
Chém gió chán chê về Amour xong, mọi người lại chuyển sang nói về Zoe.
Cái tên Zoe này, Lâm Hử đã lâu không nghe thấy. Từ khi biết tin đối phương đã có người yêu, cậu không để ý đến hắn nữa, hay nói chính xác hơn là không có cơ hội mà để ý. Giờ nghe mọi người nhắc đến, Lâm Hử bỗng rất tò mò, Zoe nhảy qua Chi Chi để tìm bot chính trong nguyên tác à? Chính là vị ảnh đế nào đó.
Hôm nay nghe nói nhóm có hoặt động offline, Zoe và người yêu cũng đến.
“Này nhé, tôi mà có bạn trai như thế, tôi cũng sẽ dắt theo, thật là mát mặt.” Người này đang nói về việc bạn trai Zoe bảo Zoe cùng tham dự.
Triệu Đào – bạn trai Zoe cũng là người có địa vị. Hình như gã rất vừa ý Zoe nên mới dắt ra ngoài khoe khoang. Nhưng Triệu Đào cũng không cho phép mọi người chụp ảnh, gã biết mai kia Zoe còn phải debut. Đối phương trở thành minh tinh, Triệu Đào càng nở mày nở mặt hơn.
Thực ra Triệu Đào là giám đốc của một công ty giải trí, xung quanh có rất nhiều trai trẻ. Nhưng gã đã gần bốn mươi, chơi chán rồi, đột nhiên muốn tìm bến đỗ. Ngoài hiện thực, những kẻ muốn tiếp cận gã đều có ý đồ, gã hiểu nên chỉ chơi bời một chút. Vậy nên khi quen Zoe qua mạng, gã cảm thấy đối phương cực kỳ hợp với mong muốn của mình. Chẳng những yêu gã khi không biết gã là ai, Zoe còn là một thực tập sinh có ngoại hình và kỹ năng rất được, nâng đỡ là có thể biến thành siêu sao, một siêu sao chỉ có gã trong lòng.
Vì nguyên nhân này nên Triệu Đào cũng có vài phần chân thành với Zoe. Khi biết Zoe từng bị người trong nhóm chat hoài nghi, gã đã trở thành điểm tựa vững chắc để bạn trai vớt lại mặt mũi. Gã vung tay mời khách tới club hạng sang chơi. Nơi này, nếu không phải thành viên bạch kim, chắc chắn không thể dắt nhiều người vào như vậy.
Cho nên lần offline vừa rồi, Triệu Đào và Nghiêm Dạng vô cùng nổi bật.
Triệu Đào phô bày sức mạnh kinh tế của mình, mà Zoe cũng không phụ danh hiệu hàng sang xịn mịn, dáng và mặt đều ở hạng trên của giới top, tuy chưa đến mức cực phẩm nhân gian nhưng đã rất hiếm có rồi.
Nhất là trong buổi hội họp, hắn thể hiện bản thân vô cùng ngoan ngoãn, phục tùng Triệu Đào, trung thành đạt chuẩn, khiến mọi người hâm mộ không thôi.
Sau khi trở về, người trong nhóm chat khóc lóc, kể lể vô cùng sôi nổi.
“Nếu biết Zoe đẹp trai như vậy, lúc ấy tôi đã xông lên rồi!”
“Có nên nói không nhỉ, thực ra tôi thấy anh Triệu hơi lớn tuổi…” Mọi người không biết thân phận của Triệu Đào, công việc không có giao thoa, không cần dựa dẫm vào gã nên cứ thản nhiên mà ghen tị thôi. Huống hồ, trong nhóm cũng có một số bot điều kiện không tồi.
“Trước đó hình như Zoe có ý với Chi Chi Mang Mang mà nhỉ? Sao gu dao động lớn thế.” Có người nhớ ra, lên tiếng.
Một người là sinh viên, một người là đàn ông trung niên. Nếu hỏi hai người có điểm gì giống nhau, hẳn chính là giàu! Tuy mới đầu không ai biết đến điều này.
“Ha ha ha ha. Zoe như la bàn ấy nhỉ, cứ chỉ về phía ai là người đó có tiền.” Một top trong nhóm châm chọc. Có phải ai cũng là kẻ bần hàn, phải quỳ liếm kẻ lắm tiền đâu.
Nghiêm Dạng đương nhiên muốn giữ chặt sự yêu thích của Triệu Đào, vì thế bèn lên tiếng: “Ặc, hy vọng cậu nói năng ý tứ một chút. Trước đó tôi chỉ lễ độ và lịch sự với nhóm trưởng thôi, không có suy nghĩ không đàng hoàng nào cả.” Còn việc người nọ ám chỉ hắn ham tiền, Nghiêm Dạng không trả lời, hắn tin Triệu Đào tự biết.
“Được rồi, được rồi, đừng ghen tị với người ta nữa. Zoe đúng là rất đẹp trai! Nếu là tôi, tôi cũng muốn nuôi ấy chứ, chưa kể điều kiện của người ta cũng tốt mà. Nhưng bản mệnh của tôi là em trai Lâm Hử~” Một người thích nam sinh trung học ngây thơ cho hay.
Cố Cẩm Chi: Ồ hố!
Lâm Hử: … Ồ hố.
Chi Chi Mang Mang: “Tôi có quen em trai Lâm Hử đấy. Cậu ấy còn nhỏ, không thích mọi người bàn luận về mình đâu, nên sau này mọi người giữ miệng một chút được không?”
Ghen.
Nhưng đồng thời, Cố Cẩm Chi cũng cảm thấy khá mát mặt. Thì ra có bạn trai xịn là như thế này, thích ghê!
“Thật không? Nhóm trưởng quen em ấy thật à? Thần kỳ quá, rõ ràng là bắn đại bác cũng không tới cơ mà.”
Cố Cẩm Chi: Cảm ơn, kẻ hèn tôi đây bất tài, mới bắn đại bác được ba tháng.
“Bọn tôi chỉ ba hoa chích chòe chút thôi, bảo em trai đừng để ý. Em ấy còn nhỏ, chúng tôi hiểu mà.”
Cố Cẩm Chi: Ha ha ha, còn nhỏ cũng bị bắt rồi.
“Đúng rồi, cũng không được bịa đặt về tôi và Zoe nha, bạn trai tôi sẽ ghen!” Cố Cẩm Chi diễn rất tròn vai, còn lén lút nhắn tin riêng cho Lâm Hử: “Nhanh bảo em ghen đi nào.”
Lâm Hử: Cậu thật sự không có cảm giác gì, cái tên cuồng diễn này.
“Làm phiền mọi người.” Nhưng lời Chi Chi nói, cậu vẫn nên phối hợp.
Về phần Nghiêm Dạng, vạch rõ giới hạn với Cố Cẩm Chi cũng là chuyện tốt, nhưng hắn vẫn hơi không cam lòng. Vì hắn biết đùi Cố Cẩm Chi chắc chắn to hơn đùi Triệu Đào, chỉ là đối phương mãi không lay động nên hắn đành phải bỏ qua.
Lại nói, đây cũng chỉ là thân phận trên mạng, sau này vẫn có cách cứu vãn mà.
“Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến cậu.” Nghiêm Dạng lịch sự @Cố Cẩm Chi để nói lời xin lỗi.
Tiếc là Cố Cẩm Chi đã nhìn thấu bản chất của hắn rồi nên không buồn phản ứng. Có thể nói, yêu đương qua mạng cũng cần may mắn, mà hắn, rõ ràng vận số không tồi.
Còn có người tiếc nuối: “Ít ra Zoe thật sự rất đẹp trai.”
“Lúc trước Amour rất bình thường, có vẻ gu thẩm mỹ của nhóm trưởng không cao cho lắm.”
Chi Chi Mang Mang: “Xì, quên đi nhé, bạn trai tôi rất đẹp trai.” Gu của hắn rất chuẩn, yêu cầu cũng rất cao.
Mọi người đoán có lẽ Chi Chi Mang Mang chưa thấy top đẹp trai bao giờ, bênh trai xấu vô cùng thành thạo. Lần trước cũng rất bảo vệ Amour, thế mà cuối cùng vẫn chia tay.
“Tiếc là nhóm trưởng không tham dự buổi họp mặt hôm nay…”
“… Sau này sẽ cho mọi người mở mang tầm mắt.” Cố Cẩm Chi chẳng biết đáp lại thế nào, nhưng hắn rất thích cảm giác giả heo ăn thịt hổ này ha ha ha ha.
Mỗi ngày, sau khi lướt mạng chém gió xong, Cố Cẩm Chi đều bắt đầu xử lý công việc.
Tuy hơn nửa thời gian hắn đều dùng để bám lấy bạn trai, nhưng cũng không đến mức quá bỏ bê nhiệm vụ.
Buổi chiều có cuộc họp tổng kết tháng trực tuyến, chủ yếu là để các cấp quản lý báo cáo với Cố Cẩm Chi về tình hình công ty bên thủ đô trong nửa tháng vừa qua.
Trong đó, có một thông tin đáng chú ý. Một thực tập sinh là nhóm trưởng của một nhóm nhạc đã bị nền tảng khác câu mất. Nghe nói công ty kia còn đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng giúp đối phương.
Cố Cẩm Chi ấn tượng với tin tức này vì hắn không có thiện cảm với Nghiêm Dạng. Đi cũng đi rồi, đây không phải vấn đề lớn đối với công ty. Thực tập sinh còn nhiều, loại đứng núi này trông núi nọ hoàn toàn không đáng giá.
Họp xong, Cố Cẩm Chi biếng nhác vươn vai, vừa nằm chơi điện thoại vừa nghĩ, tối nay có nên hẹn bạn trai ra ngoài chơi không, rõ ràng cả hai mới tách ra không lâu.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã nhận được tin nhắn của anh trai mình: “Cẩm Chi, bao giờ về?”
Tim Cố Cẩm Chi hẫng một nhịp, cơ bắp toàn thân bắt đầu căng cứng.
Làm sao đây làm sao đây… Nếu anh trai biết hắn vui quên trời đất, chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn mất. Nhưng hắn nuốt lời cũng không phải một, hai lần. Làm anh, hẳn phải hiểu em trai mình mới đúng chứ!
Cố Cẩm Chi suy nghĩ miên man đủ thứ trong đầu. Bỗng nhiên, hắn nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Tìm nửa ngày mới thấy ID WeChat của 001, Cố Cẩm Chi thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa xóa đối phương đi.
“001, anh có báo thông tin của người tôi nhờ anh điều tra cho anh trai tôi không đấy?” Hẳn là không đâu, nếu có, anh trai hắn đâu chỉ đơn giản là nhắn tin.
“Chủ tịch Cố không hỏi.” Ý là nếu hỏi thì có thể sẽ nói.
001 vô cùng chuyên nghiệp, online 24/24, chăm chỉ ngồi xổm kiếm tiền.
Cố Cẩm Chi nhẹ nhàng thở ra, lại bảo: “Nếu anh tôi hỏi, anh cũng đừng nói. Anh có nghĩa vụ đảm bảo bí mật riêng tư cho khách hàng!”
001: “Nhưng người trả tiền là anh trai cậu.”
Cố Cẩm Chi ảo não gãi đầu, biết thế đã không chiếm cái lợi này từ chỗ anh trai… Hắn cắn răng: “Giờ tôi cho anh phí bịt miệng, không thể nói.” 001 thật xấu xa.
001: “Được, đến lúc đó tôi sẽ bảo cậu không cho tôi nói.” Phủi sạch trách nhiệm của mình.
Cố Cẩm Chi miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi.” Dù sao anh trai cũng không chỉ phát điên vì hắn một, hai lần… Cố Khởi ở phương bắc, hắn ở phương nam, cùng lắm thì gọi cháy máy thôi, hắn chịu được.
Chuyện lớn trong đời, không phải hắn không muốn nói cho người nhà, mà thật sự rất khó mở miệng, rất mất mặt!
Hắn không thể để mất người này.
Hắn rất chột dạ, cũng không muốn phá hoại mầm non Tổ quốc! Nhưng nam sinh bé nhỏ thực sự rất thơm ngon…
Tục ngữ nói phá chùa còn hơn rẽ duyên, nhưng nếu biết chuyện, chắc chắn anh trai hắn sẽ tình nguyện đóng vai kẻ ác. Không chừng anh trai còn đòi bồi thường tổn thất tinh thần cho bạn trai hắn mà chẳng thèm bận tâm em trai mình đau khổ ra sao.
Những lúc thế này, Cố Cẩm Chi không thể để ông anh tàn ác của mình có cơ hội đại nghĩa diệt thân được.