Bọn họ vốn không phải hạng mục trọng yếu, hiện nay các thành viên đều nhàn rỗi chẳng có công việc gì.
Công ty lại tìm thực tập sinh mới gia nhập nhóm nhạc nam MA. Để các thành viên quen thuộc và ăn ý với nhau vẫn cần một khoảng thời gian. Trưởng nhóm Nghiêm Dạng đang ngồi trong phòng luyện tập, vừa tùy tiện xem qua thông tin của thành viên mới, vừa vội vàng trả lời tin nhắn.
“Mấy ngày nay công ty không có việc gì cơ mà? Sao không về nhà?”
“Bảo bối, nhóm em có thành viên mới, phải tập lại các bài vũ đạo cũ.” Ánh mắt Nghiêm Dạng hiện rõ sự mất kiên nhẫn, hắn không thích đàn ông kéo chân sau mình.
“Ờ ờ, được rồi. Anh thấy trong thẻ hụt mất hơn một vạn, em mua cái gì đắt tiền à?”
Nghiêm Dạng không hiểu vì sao hơn một vạn cũng cần phải hỏi, chờ hắn debut kiếm được nhiều tiền thì còn cần để mắt đến mấy đồng lẻ đó à?
“Không phải, em gửi về nhà.” Hắn giấu nhẹm chuyện mình đã dùng khoản tiền ấy để mời các thành viên trong nhóm ra ngoài ăn chơi.
“Được, nếu chú dì cần thì em cứ gửi thêm đi. Anh vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, không cần gò bó quá đâu.”
“Ừ, không nói nữa, em phải tập rồi.”
Trước đây, sự tồn tại của Dư Tùng thật sự là ngọn đuốc thắp sáng cuộc sống như địa ngục tối tăm của Nghiêm Dạng. Nhưng giờ hắn không còn hài lòng với những ngày tháng tầm thường trước mắt nữa. Người trong giới giải trí vung tay là mua ngay chiếc xe vài trăm vạn, mà hắn vẫn phải gọi taxi.
Hắn vừa kết thúc cuộc trò chuyện thì thành viên mới của nhóm cũng đến, là một nam sinh có vẻ khá nhỏ tuổi.
“Anh là anh Nghiêm, trưởng nhóm ạ?” Người mới cung kính đứng trước mặt hắn, lễ phép hỏi.
Nghiêm Dạng cầm tài liệu về đối phương lên, vừa xem vừa nói: “À, cậu là Hứa…” Hắn hơi ngừng lại.
“Hứa Dập, dập trong dập dập sinh huy(*) ạ.” Thành viên mới biết tên mình không phổ biến nên giải thích một câu.
(*) Dập dập sinh huy: rực rỡ chói lòa
Mà Nghiêm Dạng vốn bỏ học từ cấp 2, lúc đi học thành tích cũng chẳng ra gì, giờ phút này không khỏi cảm thấy mình đang bị trào phúng, sắc mặt đã hơi khó coi.
“Được rồi, vậy cậu tới ký túc xá sắp xếp đồ đạc của mình đi.” Hắn không gọi tên của đối phương, lập tức đuổi người.
Hứa Dập lại lễ phép rời đi. Những thực tập sinh khác cũng ai làm việc nấy, người có điều kiện không tồi đã xin phép về nhà nghỉ ngơi.
Thời gian debut của bọn họ đã trở thành không xác định, chẳng biết bao giờ cả nhóm mới được xuất hiện trước công chúng. Nghiêm Dạng châm một điếu thuốc, trong lòng ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ.
Qua ô cửa sổ, hắn thấy giám đốc nhà mình đeo kính râm, vội vàng mở cửa chiếc xe thể thao rồi nghênh ngang rời đi, trong đầu lại hiện lên gương mặt quyến rũ cùng cặp chân dài và vòng eo thon của người nọ. Nháy mắt, điếu thuốc đã cháy đến ngón tay, Nghiêm Dạng rũ mi, búng tàn tro màu xám bay vào không khí.
*
Bất chợt bị Chi Chi Mang Mang khảo sát cơ bụng khiến Lâm Hử hoảng sợ. Cậu hiểu đã đến lúc phải đưa việc tập thể hình vào kế hoạch rồi.
Đàn ông con trai, nói được thì phải làm được.
Trước đó, mỗi sáng thức dậy, cậu đã tập hít đất trong phòng. Nhưng không gian hạn chế, lại sợ làm ồn đến ông bà nội nên cường độ rất thấp.
Sáng nay, Lâm Hử đóng cửa phòng vệ sinh, đứng trước gương, lén lút vén áo lên, hơi cúi đầu, cẩn thận đánh giá bụng mình.
Cơ thịt cũng có hình dáng mơ hồ, cậu hóp bụng lại, đường nét thớ cơ sẽ rõ hơn một chút. Nhưng Lâm Hử cảm thấy hiệu ứng này chẳng qua là do cậu gầy mà thôi. Vì vóc dáng cao lại ăn không nhiều, nên thể trạng của cậu thiên về gầy yếu. Mấy vệt lõm hóp vào mới ra như vậy không gọi là cơ bụng, sao có thể cho Chi Chi xem được?
Còn chuyện phải bắt đầu tập luyện thế nào, Lâm Hử vẫn chưa nghĩ xong.
Ra khỏi phòng vệ sinh, cậu lại đeo ba lô và tai nghe rồi ra khỏi nhà như bình thường. Lúc đi ngang qua khu tập thể hình công cộng với đủ các loại máy móc dưới quảng trường, cậu hơi dừng bước.
Hôm nay Lâm Hử cố ý ra khỏi nhà sớm nên khuôn viên quanh khu chung cư không có người. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cậu đi tới chỗ chiếc máy xoay eo, định thử một chút. Đặt ba lô xuống, cậu nhanh chóng thăm dò phương pháp tập luyện rồi cũng thử tiến hành.
Trước giờ cậu luôn đắm chìm trong công tác nghiên cứu, rất ít rèn luyện nên cũng không rành về các thiệt bị thể dục thể thao lắm.
Nhưng lắc lắc lắc lắc một lúc, Lâm Hử cứ cảm thấy sai sai.
Cậu lắc đầu, lại tới máy đi bộ trên không ở gần đó để đu đưa vài vòng. Có vẻ rất đơn giản, nhưng thứ này có thể luyện ra cơ bụng không? Đầu Lâm Hử đầy dấu chấm hỏi.
Khi Lâm Hử đang hoài nghi, một nhóm các cụ bà sóng vai đi tới, hăng hái chiếm cứ các máy tập xung quanh cậu, vừa vui vẻ luyện tập vừa tán gẫu chuyện nhà.
Một nam sinh mặc đồng phục như Lâm Hử trà trộn trong đó có vẻ không hợp lắm.
Mặt cậu bắt đầu nóng lên, cảm thấy mình quá ngu ngốc. Vì thế, cậu rón ra rón rén đi xuống, nhặt chiếc ba lô ở một bên lên rồi chuồn thẳng.
“Sao thằng bé lại đi rồi?”
“Gần đây trẻ con đến khu thể dục của chung cư không nhiều lắm.”
“Đúng vậy, nhớ năm đó…”
Mãi đến khi phía sau không còn âm thanh gì, Lâm Hử mới thở ra một hơi dài, tự gõ đầu mình một cái.
Đáng lẽ cậu phải nhận ra tập tành ở đó là bất khả thi từ sớm rồi chứ.
Đến phòng tập thể thao chuyên nghiệp chắc chắn là không được. Trong người cậu hiện giờ chỉ còn không đến hai trăm tệ, ngày ngày ăn mì mới đủ sống, tiền đâu ra để đi phòng tập thể dục thể thao.
Đến trường, Lâm Hử chợt nghĩ trường học hẳn phải có phòng tập miễn phí chứ, nên đã tranh thủ còn sớm tới nhà thể chất xem thử. Vừa đẩy cửa ra, cậu liền đối diện với vài đôi mắt sáng như đèn pha ô tô của các bạn học khác.
Lúc này, trong phòng không còn nhiều máy tập trống, rõ ràng người đến rèn luyện rất đông. Nhưng Lâm Hử lại có một gương mặt cực kỳ đáng chú ý, nên khi cậu vào phòng và đặt ba lô xuống, đã có không ít người quay sang nhìn. Đối với cậu, đây quả thực là một khảo nghiệm tàn khốc.
Lâm Hử thở dài, cậu không còn chỗ nào khác để đi cả. Lần sau Chi Chi hỏi tới, cậu cũng không thể lại lấy cớ cho qua. Vì thế, cậu đành hạ quyết tâm, bắt đầu thử bước lên máy chạy bộ.
Có một anh bạn cởi mở hoạt bát tháo tai nghe xuống, quay sang bắt chuyện với cậu: “Đến tập sớm thế?”
Lâm Hử nhìn đối phương, gật đầu. Cơ bắp trên người hắn rắn chắc, vừa nhìn đã biết là dân thể thao luyện tập bài bản đàng hoàng, cậu không khỏi hâm mộ.
“Cậu nhìn không giống học sinh chuyên thể dục nhỉ?” Người đối diện lại hỏi.
Lâm Hử nói cho hắn biết: “Tôi muốn tập cơ bụng.”
Đối phương bắt đầu thấy hứng thú: “Vì sao? Cậu chơi chơi bóng rổ nhiều một chút là ra thôi mà.”
“Muốn nhanh một chút.” Lâm Hử lắc đầu.
“Ấy, tôi biết rồi, có phải để tán gái không?”
“Không phải, là tôi đã hứa với… người yêu.” Mỗi khi nói tới hai tiếng này, Lâm Hử lại hơi xấu hổ, cứ như cậu đang tự quyết định vậy. Quan hệ giữa cậu và Chi Chi Mang Mang có thể tính là yêu đương không?
“Chậc chậc, người anh em, tôi đã nghĩ với ngoại hình này, hẳn là cậu không cần lo thiếu người thích. Hóa ra là có người yêu rồi à.”
“Dù sao thì ngày nào tôi cũng luyện tập ở đây, có gì không hiểu cậu có thể hỏi tôi. Mà cậu học lớp nào ấy nhỉ?”
“Lớp 12-9, Lâm Hử.” Chỉ là bèo nước gặp nhau mà đối phương vẫn sẵn lòng giúp đỡ mình, Lâm Hử rất cảm động nên cũng nhiệt tình hơn bình thường một chút.
“Tôi tên Ngô Tử Tuấn, là học sinh chuyên thể dục. Lớp 12 còn đi tập thế này, không sợ ảnh hưởng thành tích à?” Ngô Tử Tuấn không ngờ chỉ vì nụ cười của giai nhân mà nam sinh này lại có thể nỗ lực đến thế.
“Không sao, tôi biết điểm dừng.” Lâm Hử lắc đầu.
Ngô Tử Tuấn nghĩ, chắc thành tích của anh bạn này cũng trung bình thôi, học hay không học cũng chẳng hơn gì nên mới không lăn tăn gì nữa.
“Thế add WeChat đi, sau này liên hệ?”
“Được.”
“Nếu cậu cần, tôi có thể giúp cậu bổ túc văn hóa.” Có qua có lại, Lâm Hử nghiêm túc nói.
Ngô Tử Tuấn cười: “Thành tích của tôi chỉ đến thế thôi, nhưng nếu cần, tôi sẽ tìm cậu.” Hắn không tin nam sinh đi tập cơ bụng trong giai đoạn thi cử đến nơi lại là học sinh giỏi, cũng may hắn không quan tâm đến chuyện này.
“Kiểu như cậu rất được nữ sinh chuyên thể dục bọn tôi yêu thích đấy.” Hắn cảm thán một câu.
Quả nhiên gà luộc hot cũng không phải là vô lý. Lúc thấy mặt Lâm Hử, hắn cũng phục lăn, nhất là gà luộc bây giờ còn có ý chí như vậy nữa!
Lâm Hử nhoẻn miệng cười, không biết đáp lại thế nào.
Nhưng ngay sau đó, đối phương đã bắt đầu dạy cậu cần khởi động thế nào trước khi chính thức luyện tập, cũng hướng dẫn cách tập cơ bụng sao cho hiệu quả. Lâm Hử nghe và học theo vô cùng nghiêm túc.
Đương nhiên đến lúc kết thúc buổi tập, chuẩn bị tắm rửa rồi rời đi, Lâm Hử đã mệt đến không buồn nói chuyện. Vì mồ hôi nhễ nhại nên mặt cậu càng thêm trắng, đường gân trên chiếc cổ thon dài cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
“Có phải mệt lắm không? Ngày mới đi tập, tôi thậm chí còn không muốn động đậy, toàn thân hôi rình.” Nhìn Lâm Hử nhanh chóng ra khỏi khu tắm rửa, Ngô Tử Tuấn mỉm cười, thầm nghĩ người này liệu có bỏ cuộc sớm không.
“Ừ. Sau này phải mang thêm một bộ đồng phục thể thao.” Lâm Hử ghét bỏ nhìn chiếc áo đồng phục dính mồ hôi, nhíu mày nói.
“Sau này? Đừng phiền toái như vậy, mặc quần đùi thể thao là được, lúc tập cứ cởi áo ra luôn.” Ngô Tử Tuấn nói rất hồn nhiên.
Lâm Hử xấu hổ xua tay. Phòng tập công cộng nam nữ đều có, cởi trần trước mặt người ngoài không lịch sự lắm. Hơn nữa cũng không thể tùy tiện không mặc gì để người khác xem.
“Tôi đi học trước đây, hẹn gặp lại.” Cậu bước những bước liêu xiêu ra khỏi phòng tập thể thao, lúc vào lớp mới hoàn toàn ổn định, nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập.
Các bạn học khác không hề biết Lâm Hử đi tập thể hình vào sáng sớm. Bọn họ còn đang cố gắng tiếp nhận chuyện hot boy học dốt của lớp thực ra là một học bá cực kỳ thông minh. Cảm giác khoảng cách giữa cậu và bọn họ ngày một xa rồi.
Sao lại có người vừa đẹp trai vừa học giỏi như thế được?
Lúc tan học, Lâm Hử vẫn còn trăn trở trong lòng, vì thế cậu không về nhà mà dứt khoát đi tới phòng tập thể thao. Buổi sáng tập không lâu, coi như chầm chậm tăng dần, thế nên hiện giờ cậu không thấy đau cơ cho lắm.
Cậu lại tập thêm một tiếng nữa, đến khi toàn thân nhễ nhại mồ hôi mới ngừng. Còn về ánh mắt của người ngoài, cậu chỉ đành vờ như không hay biết, đơ mặt tự làm việc của mình.
Vấn đề là đúng lúc này, Cố Cẩm Chi gửi nhắn tin đến, vì đã tới thời gian “tan làm” của cậu rồi.
Lâm Hử luyện tập mất rất nhiều thể lực, miệng thở hồng hộc, mặt cũng đỏ lên như uống rượu say. Ai nhìn cũng biết cậu không phải người thường xuyên rèn luyện, nhưng niền tin trong lòng cậu rất kiên định, mục tiêu của cậu cũng rất rõ ràng.
Thật sự không thể vừa nhắn tin vừa luyện tập, vì thế sau khi kết thúc, cậu không kịp nghỉ ngơi đã vội xách ba lô ra cửa, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắn: “Công ty tôi tan làm muộn hơn nửa tiếng, xin lỗi vì không kịp trả lời tin nhắn của em ngay.”
“?”
“Về sau, vào giờ này có thể cũng không trả lời ngay được…”
“??”
“Em đừng giận…”
“???”
Lâm Hử biết nói dối là không tốt, nhưng cậu đã hết cách rồi, không nói dối thì thật sự sẽ không có cơ bụng đâu…
Lời tác giả:
Lâm Hử: Luyện cơ bụng – Day 1 (mệt xỉu.jpg)
Cố Cẩm Chi: Trời lạnh rồi, cái công ty chết kiệt kia, phá sản đi! (phun lửa.jpg)