Biên tập: Trần
Ngày mùng ba Tết năm 1990, tại một thành phố nhỏ ven biển, một ông cụ gọi điện báo cảnh sát, nói rằng ông ta nghe thấy ba phát súng.
Điểm xuất phát của nghi thức nghênh thần là bến đò phía Nam. Năm nay, người ta khiêng một cái kiệu thần khổng lồ, diễu hành qua con đường trục chính giữa thành phố. Hoạt động khiêng Tổ Mẫu thậm chí còn rầm rộ hơn cả hội du thần trong đêm giao thừa, hai bên đường diễu hành đều chật kín người.
Pháo nổ như sấm vang rầm trời, cả thành phố ngập trong ánh đèn đỏ rực và mùi thuốc pháo. Nội dung báo cảnh sát của ông cụ rất khó có tính thuyết phục. Không một ai cho rằng ông ta có thể phân biệt được tiếng súng giữa những tràng pháo đinh tai nhức óc.
Ngày mùng bốn Tết, mưa tầm tã. Nước mưa làm cho giấy pháo đỏ đầy đất hòa lẫn vào với bùn lầy. Từ trên cao nhìn xuống, con đường diễu hành đêm qua tựa như mạch máu chảy khắp cả thành phố.
Có ba người vẫn yên vị trên băng ghế bên lề đường. Trên mặt bọn họ đeo mặt nạ bằng nhựa. Tối hôm qua, người đông nghìn nghịt, ba người này vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên băng ghế. Sau khi dòng người tản dần đi, không biết từ lúc nào, ba người xiêu vẹo ngã xuống, như thể ba con búp bê vải bông, chồng chéo lên nhau trên băng ghế.
Xác pháo đỏ tươi trên mặt đất che đậy màu máu chảy ra từ người bọn họ. Tốp điều tra viên đầu tiên đến hiện trường nhấc mặt nạ trên mặt bọn họ lên.
Dưới mặt nạ, là ba cái đầu bị họng súng bắn nát.
–
Hai tay Sở Giá Quân xách theo hành lý cỡ lớn, ngâm nga bước lên tàu hỏa.
Hắn ngồi xuống ghế. Đối diện là một chàng trai điềm đạm có phần bẽn lẽn. Lúc Sở Giá Quân cất hành lý, túi hành lý nặng trịch to đùng đó khiến cho cả cái kệ rung lên.
Người thanh niên đối diện chỉ tò mò ngẩng đầu lên, không nói gì.
Cửa ải cuối năm vừa qua, khoảng thời gian này là cao điểm bọn trộm cắp quay trở lại. Hầu như ai nấy trên tàu đều kè kè canh chừng hành lý của mình. Thanh niên ngồi đối diện hắn cũng vậy. Cứ cách nửa tiếng, cậu lại mở ba lô, lấy phong thư bên trong ra nhìn một cái.
Có vẻ như là giấy thông báo trúng tuyển đại học.
Chàng thanh niên tên Hứa Phi, là sinh viên trúng tuyển đại học thông qua kỳ tuyển sinh mùa xuân, trước đó đã học lại nửa năm.
Sở Giá Quân: Đúng lúc tôi cũng đến thành phố A, kết bạn nhé?
Sở Giá Quân tháo kính râm xuống, đôi mắt sáng ngời nhìn Hứa Phi. Khuôn mặt đằng sau kính râm còn trẻ trung xinh đẹp hơn cả những gì Hứa Phi tưởng tượng.
Đôi mắt ấy ngân ngấn nước, khóe mắt hơi cụp xuống, không có lấy chút hung hãn nào.
Bị đôi mắt vô tội hệt như một đứa trẻ đó nhìn đăm đăm, Hứa Phi chẳng mấy mà đã trình bày hết tất cả mọi thứ về bản thân: Cậu chọn ngành nghề như thế nào, trong nhà có bao nhiêu người, đã từng hút thuốc hay chưa, ngôi sao nữ cậu thích nhất... Còn cả, cậu đến thành phố A học đại học, người nhà đã nhờ cậy một người họ hàng đang làm việc ở thành phố A chăm sóc cậu.
Ban đầu bọn họ còn tựa lưng vào ghế, ngồi đối diện nhau, nửa tiếng sau, Hứa Phi đã tỳ khuỷu tay lên chiếc bàn ngăn giữa, nghiêng người về phía Sở Giá Quân, huyên thiên không dứt.
Sở Giá Quân dựa lưng vào ghế, chẳng biết từ bao giờ hồn đã thả lên mây.
–
Chính vào mùng bốn Tết, một tin tức rầm rộ nổ ra tại thành phố nhỏ ven biển kia. Trong nhóm tội phạm "Mặt Nạ"* từng gây án khắp nơi, có ba thành viên bị bắn chết, thi thể vứt bên vệ đường.
(*Gốc là kiểm phổ, tức loại mặt nạ biểu diễn trong hí kịch)
Kết luận bước đầu là lục đục nội bộ do phân chia chiến lợi phẩm không đồng đều. Kẻ giết người đã mai danh ẩn tích.
Kỷ Dũng Đào bước ra khỏi phòng họp, cắp quyển sổ rách tả tơi chạy theo sếp xuống cầu thang. Vụ này khá lớn, Mặt Nạ là băng nhóm cướp từ xe bọc thép chở tiền đến cướp ngân hàng, không gì không dám làm, thế mà lại có thể bị diệt vì tranh chấp nội bộ.
Vấn đề là, chết ba tên, còn một tên. Kẻ nào trong "Mặt Nạ" cũng đều vô cùng tàn bạo, mất nhân tính. Có thể cùng lúc giết sạch ba tên đồng bọn khác, tính uy hiếp của kẻ này rõ ràng còn hơn cả ba tên còn lại cộng vào.
Giết đồng bọn, chắc chắn hắn sẽ trốn sang vùng khác càng sớm càng tốt. Cho dù có nguy hiểm đến đâu, giờ hắn cũng chỉ còn một thân một mình, đơn độc tác chiến. Muốn chặn giết thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Trong khoảng thời gian đó, những chuyến tàu xuất phát từ nơi xảy ra vụ án, số chuyến, điểm đến, điểm dừng, tất cả thành phố trên tuyến đường liên quan đều bắt đầu cảnh giác cao độ. Nhưng lực lượng cảnh sát không đủ để điều động là yếu tố chí mạng và bất lực nhất.
Đội họp gấp chia ra thành mấy nhóm đi làm nhiệm vụ. Tuần này Kỷ Dũng Đào dẫn người đến nhà ga tra xét. Lối ra nhà ga tương đối dễ kiểm soát, phiền phức nhất là trạm xe buýt ra vào hoàn toàn tự do, đội trưởng Lý Vũ đích thân dẫn người qua đó canh chừng.
Lúc đang ký tên điểm danh, máy nhắn tin của Kỷ Dũng Đào chợt đổ chuông, bị Lý Vũ sút một phát vào mông. Gã lách ra ngoài cửa trả lời tin nhắn. Bên chỗ mẹ có việc, dặn gã có thời gian thì trả lời điện thoại.
Việc nhỏ mà thôi.
Có một đứa em họ chẳng nhớ nổi tên sắp đến thành phố A học đại học. Người trong nhà bảo gã chăm sóc nó.
–
Tàu dừng lại ở trạm nghỉ chân, Sở Giá Quân ra ngoài hút điếu thuốc.
Khi hắn trở lại chỗ ngồi của mình, Hứa Phi không ở đó, có lẽ đã đi vệ sinh. Một thanh niên lạ mặt đang kiễng chân trước giá hành lý, lục lọi túi xách của bọn họ.
Tên trộm mở túi hành lý cực lớn của Sở Giá Quân ra. Nhìn thấy thứ đồ bên trong, gã trợn tròn mắt không tin nổi.
Có vẻ như không dám tin thứ đồ mình vừa thấy trong túi, chân gã mềm nhũn, loạng choạng lùi về phía sau nửa bước, nhưng lại bị một bàn tay phía sau khóa chặt lại. Tay còn lại của người đó vươn về phía túi hành lý, không kéo khóa lên, mà lại vạch khóa, mở hẳn ra.
Sở Giá Quân ở phía sau dùng cùi chỏ kẹp cổ gã lại, kề bên tai gã, hỏi: "Sao hả? Đồ trong túi tao ngầu không?"
Ngón tay của hắn chỉ vào dây thừng trắng trên khóa kéo: Đại ca mày không dạy mày cách xem túi à? Không biết túi nào là túi của người trong giới, không được mở ra hả?
–
Chặng đường đến thành phố A còn vài ngày nữa. Đêm khuya, hầu hết các khoang hành lý trên tàu đều đã đóng lại.
Nửa đêm, Hứa Phi tỉnh giấc, mở cửa buồng riêng, loạng choạng bám vào tường để ra ngoài.
Đoàn tàu vỏ xanh gầm rú lướt qua cánh đồng hoang úa tàn. Đầu xuân không có ánh trăng, màn đêm tựa như chiếc bóng kéo dài vô tận.
Một lúc sau, Hứa Phi ngáp dài trở về, không đeo kính, đi đứng loạng choạng. Cậu nhớ ra mình chưa đánh răng, thế là lần mò giá để hành lý ở tầng trên, định lấy cốc súc miệng.
Tiếng khóa kéo vang lên, có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi khỏi túi.
Hứa Phi sững người một chốc mới vội nhận ra mình lục nhầm túi. Cái mà cậu mở ra là túi của Sở Giá Quân.
Hứa Phi lầu bầu ngồi thụp xuống, mò mẫm trên mặt đất tìm thứ vừa rơi ra. Đúng lúc này, tàu tiến vào đường hầm, chỉ trong tích tắc, mọi ánh sáng đều tắt rụi.
Hứa Phi ngồi đó nheo mắt lại. Sau khi đoàn tàu ra khỏi đường hầm mới miễn cưỡng nhìn rõ được thứ kia là gì.
Là một chiếc mặt nạ bằng nhựa.
—- Mặt nạ hí kịch màu đen.
Hứa Phi chợt nhận thức được sau lưng có thứ gì đó. Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện Sở Giá Quân đứng phía sau, đang cúi đầu nhìn mình.
...Màn đêm tối đen như vậy, ấy thế mà tia sáng mong manh rơi xuống đôi mắt trẻ thơ kia, lại sáng rực như mắt mèo.
Lúc này đoàn tàu rung lắc, đột nhiên, từ trong gầm giường trước mặt Hứa Phi, một cái xác lạnh ngắt lăn ra. Trong chốc ấy, Hứa Phi bị kẹt giữa cái xác và Sở Giá Quân.
Tàu hỏa lại một lần nữa tiến vào đường hầm. Lúc ra khỏi hầm, buồng riêng chỉ còn lại mình Sở Giá Quân.
Sở Giá Quân kéo cánh cửa sổ mở toang xuống, lục hành lý của Hứa Phi, lấy ra tấm giấy nhập học mà chủ nhân trân trọng.
–
Thành phố A tương đối phát triển, đối với người bình thường mà nói, điều này khiến cuộc sống tiện lợi hơn; còn đối với Sở Giá Quân mà nói, đồng nghĩa với chả có cái đếch gì.
Sở Giá Quân rất ghét phải mang quá nhiều đồ khi lên đường, mối nguy lớn nhất của hắn trước mắt, là chiếc hành lý bằng da nứt toác vì quá tải. Cứ tiếp tục thế này thì mười hai triệu nhân dân tệ, hai khẩu Norinco kiểu 80 tự chế, súng trường tự động kiểu 81 đã tháo báng súng, bao gồm cả một đống băng đạn, lựu đạn, dao rựa,... sẽ giống như cống thoát nước được mở, nước thải tràn lênh láng khắp sàn.
Cảnh tượng đó hoành tráng đến mức hệt như một cơn ác mộng.
Trước hành vi bốc đồng của mình vào đêm mùng ba Tết, hắn đã tự kiểm điểm sâu sắc. Khi chia tiền không đều và xảy ra tranh cãi với đồng bọn, đáng lẽ nên thuyết phục bọn chúng trước, khử bớt một thằng, còn lại ba hoặc hai người chia tiền. Như vậy, sẽ có thể là ba người xử lý một cái xác, hoặc hai người xử lý hai cái...
Chứ không phải thế này, bốc đồng bắn chết cả ba thằng, lại không có cách xử lý thi thể trong đêm cả thành phố đang rước thần, chỉ có thể vội vàng rời đi.
Hắn cố gắng nhét túi hành lý của mình vào cái va-li xách tay bự tổ chảng của Hứa Phi, vừa cho vào đã nghe thấy két một tiếng, tay kéo đứt phăng.
Vào khoảnh khắc ấy, tâm trạng của Sở Giá Quân sụp đổ. Khi người soát vé bước đến kiểm tra vé, nhìn thấy hắn đạp cái hành lý trên mặt đất như phát điên.
–
Mấy ngày sau, đoàn tàu cập bến tại sân ga thành phố A, lượng khách vẫn cứ ít đi vài người. Tân xuân vừa qua, đu bám theo tàu hỏa cũng nhiều, thiếu mất vài người hoặc vài chục người âu cũng là chuyện bình thường.
Góc dưới cầu thang lối ra phía đông ga tàu, Kỷ Dũng Đào cùng một số thành viên trong nhóm cầm bản đồ phân công nhiệm vụ. Có tổng cộng hai lối ra vào, tất cả đều phải canh phòng nghiêm ngặt. Mỗi một người đàn ông đến từ vùng khác, nhìn chiều cao vóc dáng, kiểm tra thân phận, khám xét người, mở túi kiểm tra hành lý.....
Gặp phải vài tên quay đầu bỏ chạy, đều bị đồng đội từ trong góc khuất lao ra đè nghiến xuống đất. Kết quả tất cả đều không phải cá lớn, chỉ toàn hạng tép riu có ít tiền án.
Hôm nay thành phố A có vài chuyến tàu từ vùng duyên hải đến. Nếu người này không xuống tàu từ trước, thì không thể nào thoát được.
Kỷ Dũng Đào suy đoán, tên này chắc chắn có mang theo súng. Thành phố A là một thành phố tương đối phát triển ở phía Nam. Sau năm 1987, về cơ bản là rất khó kiếm được súng. Loại người này đã hình thành tác phong luôn mang súng theo bên mình, chắc chắn sẽ mang từ bên kia qua đây.
Có súng thì sẽ có băng đạn, hai thứ này gộp lại đại khái to cỡ ba-lô đeo vai.
Đội trưởng Lý Vũ đã nói, tên này sẽ không mang theo nhiều hành lý, nếu xách theo cái túi quá to sẽ thu hút sự chú ý, lại còn di chuyển bất tiện.
Thi thoảng Kỷ Dũng Đào lại tư duy khác cấp trên của mình. Đúng là bọn liều mạng có xu hướng mang hành trang gọn nhẹ ra trận, nhưng đó là vì để dễ bề chạy thoát. Mà sở dĩ Mặt Nạ được đánh giá là nhóm tội phạm nguy hiểm, là bởi thành viên trong nhóm đều có gan rút súng giữa phố, trang bị toàn là súng tiểu liên hạng nhẹ và súng trường, cũng có lựu đạn và kíp nổ hẹn giờ. Rất nhiều lần giao chiến đã để lại hậu quả vô cùng thảm khốc.
Mọi loại túi bất kể kích thước lớn nhỏ đều phải mở ra. Theo tư liệu điều tra được, tên này cao khoảng một mét tám lăm đến một mét tám chín, dáng người không mấy lực lưỡng, nhưng sức mạnh kinh người. Không thể loại trừ khả năng phát sinh tình huống cực đoan khi kiểm tra đến lượt hắn, vì vậy tất cả đội viên buộc phải luôn đề cao cảnh giác, cố gắng hết sức tránh phải giao chiến ở khu vực đông đúc như ga tàu.
Cuộc điều tra rà soát kéo dài mãi đến chiều, hai đội chuẩn bị thay ca. Kỷ Dũng Đào nhìn đồng hồ, giục đội hai nhanh chóng tới.
Kỷ Dũng Đào: Tôi phải đi đón thằng em, chuyến của nó đến rồi.
Kỷ Dũng Đào: Lão Lục, tôi lái một chiếc xe dự phòng đi. Chuyến sau là chuyến cuối cùng cập bến rồi, kiểm tra xong thì giải tán, chờ tin báo từ phía bến xe.
Kỷ Dũng Đào: Không được bỏ qua bất cứ ai! Nhớ kỹ chưa, thà kiểm tra một người nhiều lần, cũng không được bỏ sót bất cứ tên nào! Ai ai cũng đều phải kiểm tra, không rõ nam nữ cũng phải kiểm tra!
Lão Lục của đội hai cười cười, bảo gã cứ yên tâm đi đi.
–
Toàn là cảnh sát chìm.
Sở Giá Quân kéo theo hai túi hành lý khổng lồ, chật vật xuống tàu. Nội trong tầm mắt thôi đã có ít nhất mười tay cảnh sát chìm cả nam lẫn nữ mặc thường phục.
Không có cách nào khác để ra khỏi nhà ga, trừ phi trèo qua đường ray. Nhưng hắn ngờ rằng ngoài đường ray cũng có xe cảnh sát gác ở đó.
Đi về phía trước ba mươi mét nữa là vào khu vực rà soát. Ở lối ra, người cầm bảng biển đón tàu dày đặc, nhưng dẫu là hành khách có người đến đón thì vẫn bị khám người và mở túi như thường.
Sở Giá Quân cảm thấy ấm ức, xen lẫn cả phẫn nộ. Người phụ trách khám xét nhà ga rõ ràng chẳng có tí trách nhiệm nào đối với sự an nguy của dân thường cả. Thằng cha đó thu lưới hẹp quá, không sợ mình bị dồn vào đường cùng sẽ giở trò cá chết lưới rách à?
Đáng lẽ phải chừa cho mình một đường, ví dụ như, cửa sổ vệ sinh nam, lối đi của nhân viên không khóa... Thế mới ra trò, đúng chứ? Bị chặn ngay ở ga tàu, trừ phi rút khẩu tiểu liên trong túi ra mở đường máu, Sở Giá Quân không thấy được lối thoát nào khác.
Hắn vứt hai túi hành lý khổng lồ xuống đất, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, hướng mắt về biển người đang đón tàu ở phía xa. Những tấm bảng biển đón người sặc sỡ sắc màu kia, có lẽ có thể làm bia đỡ. Hoặc là, nếu xả súng về đám đông bên đó, gây ra cảnh giẫm đạp nháo nhác, thì bản thân sẽ có hy vọng lợi dụng hỗn loạn để thoát ra ngoài...
Như vậy thì phải vứt hành lý lại, chỉ có thể mang theo một cây súng. Sau khi thoát ra, đến cả súng cũng phải vứt nốt.
Nhưng lại có thể vạch ra một con đường sống.
—— Cứ vậy mà làm.
Đằng sau kính râm, đôi mắt vô tội như trẻ thơ kia quét qua đám đông đón tàu đầy trìu mến, tính toán phương hướng cho phát súng đầu tiên.
Nhưng đúng vào lúc này, một tấm bảng đã thu hút sự chú ý của hắn.
"Đón: em họ Hứa Phi – Kỷ Dũng Đào"
Trong sổ ghi chép của Hứa Phi có ghi lại hành trình sau khi đến thành phố A. Anh họ sẽ đến đón cậu, anh họ tên Kỷ... gì đó.
Sở Giá Quân sững sờ một hồi, tháo kính râm xuống, xách túi lên, đi về phía tấm bảng đang được giơ cao kia.
Đã có cảnh sát chìm tiến lại gần, chuẩn bị chặn hắn lại kiểm tra hành lý. Nhưng kỳ lạ là, khi cảnh sát chìm nhận thấy hắn đang đi về phía người đàn ông cầm tấm biển "đón Hứa Phi" thì lại đột nhiên bỏ qua hắn, để mặc hắn bước qua đó.
Chính bản thân Sở Giá Quân cũng không hiểu, hắn chỉ vì tò mò mới qua đó mà thôi. Người đàn ông đón Hứa Phi tầm hơn ba mươi tuổi, lông mày nhíu chặt, không giống anh họ của Hứa Phi, mà giống kẻ thù của cậu ta hơn.
Kỷ Dũng Đào đứng đợi đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Người rời khỏi nhà ga ngày càng ít, nhưng vẫn chưa thấy bóng Hứa Phi đâu. Cánh tay cầm tấm bảng sắp tê cứng cả rồi, gã hận không thể cầm lấy cái loa hét vào đám đông.
Ngay lúc gã vừa định hạ tấm bảng xuống, thì một thanh niên mặc áo cổ lọ màu đen đứng lại trước mặt. Hắn vắt một chiếc áo khoác da trên tay, hai tay xách hai túi hành lý to bất thường.
Người thanh niên mở tròn mắt nhìn vào tấm bảng trên tay gã, sau đó lại nhìn vào mắt Kỷ Dũng Đào. Khoảnh khắc họ nhìn thẳng vào mắt nhau, đều không hẹn mà cùng liếc đi chỗ khác.
Như thể có dòng diện buốt giá chạy dọc sống lưng, khiến cho gáy Kỷ Dũng Đào và Sở Giá Quân đồng thời thắt lại.
Kỷ Dũng Đào mở lời trước: Hứa Phi?
Kỷ Dũng Đào: Em là Hứa Phi? Em là... Hứa Phi?
Trong khi Kỷ Dũng Đào đang cố gắng bày tỏ nghi ngờ về phán đoán này thì chàng thanh niên đã cười thẹn thùng rồi gật đầu trông rất chi là vô hại.
Sở Giá Quân để ý thấy, vào lúc này, sự giám sát gắt gao của cảnh sát chìm vốn vây xung quanh hắn lập tức biến mất.
Kỷ Dũng Đào muốn giúp hắn xách hành lý, nên Sở Giá Quân chỉ đành đưa cho gã cái túi chứa vật dụng hàng ngày của Hứa Phi. Hai người đi bộ đến ô tô đậu ở phía bên kia đường. Lúc mở cửa xe, bên trong phả ra mùi khói thuốc sặc sụa.
Kỷ Dũng Đào: Sao hành lý của em nặng vậy, cong cả xe rồi đây này.
Kỷ Dũng Đào: Hôm nào báo danh nhập học? Hôm đấy anh mà nghỉ thì để anh lái xe đưa đi.
Sở Giá Quân báo ngày trên giấy gọi nhập học. Hắn đã nghĩ được đến mấy lý do, ví như phải tham gia liên hoan giao lưu tân sinh viên trước khi khai giảng, phải chuyển vào ký túc xá trước, lập tức đường chia hai lối, mỗi người một ngả với người anh họ này.
Kỷ Dũng Đào: Một mình em có tự chuyển vào ký túc xá được không? Nhiều đồ thế này. Trước khi khai giảng, em qua chỗ anh ở đi, mẹ em chuyển cả tiền ăn cho anh rồi.
Kỷ Dũng Đào: Đầu tóc của em sao lại thế này? Trước khi khai giảng phải cắt đi chứ? Trường không bắt à?
Sở Giá Quân lầu bầu: Cũng có phải trường cảnh sát đâu.
Kỷ Dũng Đào: Lại còn trường cảnh sát. Em mà dám để quả đầu này vào trường cảnh sát, thì có mà bị xẻo luôn cả da đầu ấy chứ.
Sở Giá Quân: Anh Dũng từng học rồi à?
Kỷ Dũng Đào một tay lái xe, một tay lấy giấy chứng nhận trong túi ra đưa cho hắn.
Nhìn thấy đơn vị và chức vụ trên giấy chứng nhận, Sở Giá Quân ở ghế sau sững sờ hồi lâu.
Trần có đôi lời lảm nhảm: Hôm nay là sinh nhật tui đó, bèn nổ phát súng đầu tiên cho tác phẩm tâm đắc đã lấy đi bao nhiêu là nước mắt của tui >"<~ Tên gốc của tác phẩm là Fu"er lai, theo tác giả giải thích là phiên âm của For a lie, đồng thời cũng là Full of love. Câu chuyện này, chính là một quá trình đi từ For a lie đến Full of love, hy vọng sẽ được mọi ngừi nhiệt tình đón nhận UvU~