• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Trần

Xe cảnh sát đậu bên ngoài hộp đêm. Hoạt động bên trong cũng tạm thời đình chỉ, nhưng nhạc hãy còn bật - một bài của Trương Tường vô cùng đinh tai nhức óc.

Hứa Phi ngồi trong gian riêng, hai nhân viên tác phong kỷ luật quây bên cạnh. Kỷ Dũng Đào rảo bước tiến vào: Chào các đồng chí, làm điếu thuốc...

Đưa thuốc một vòng, bầu không khí thoáng hòa hoãn lại.

Trên chiếc bàn kính trong gian riêng chất đầy rượu, bên cạnh còn có hai cô nàng "tay vịn" mặc áo hai dây, mắt xanh mỏ đỏ. Kỷ Dũng Đào thấp thỏm hỏi lại: Cửa đóng hay còn mở thế...

Nhân viên kỷ luật: Cửa mở.

Kỷ Dũng Đào thở hắt ra. Bị điều tra lúc cửa đóng với lúc cửa mở, tính chất hoàn toàn khác nhau.

Nhân viên kỷ luật: Là thế này. Gần đây có vài trường đại học và cao đẳng phản ánh, trong thời gian nghỉ hè, một số quán bar cho sinh viên vào mua vui, làm hư học sinh sinh viên. Vậy nên chúng tôi cũng đi rà soát và điều tra, tối nay tra tới đây. Hứa Phi không đưa ra được chứng nhận công tác, cũng thừa nhận mình là sinh viên của đại học A.

Kỷ Dũng Đào: Đã thông báo với bên trường chưa?

Nhân viên kỷ luật gảy điếu thuốc trong tay: Vẫn chưa, cậu ta bảo có anh là đồng chí Kỷ ở đại đội, bảo người trong hệ thống liên lạc với anh, đối chứng lại thông tin.

Kỷ Dũng Đào chủ động bắt tay người ta: Cảm ơn anh đã kịp thời ngăn chặn sinh viên bước vào con đường sa ngã, về tôi nhất định sẽ dạy bảo lại, đảm bảo không có lần sau!

Sở Giá Quân lầu bầu: Em trưởng thành rồi mà...

Kỷ Dũng Đào quát: Im mồm!

Người của ban kỷ luật rời đi rồi, Kỷ Dũng Đào đuổi hai cô tiếp rượu ra ngoài, bải hoải đặt mông xuống sô pha.

Kỷ Dũng Đào: Đi thôi, về xử lý em.

Sở Giá Quân không chịu.

Kỷ Dũng Đào: Uống rượu, còn gọi cả tay vịn, em có biết thế nào là tội lưu manh không?

Sở Giá Quân: Biết chứ, giở trò lưu manh chứ gì.

Kỷ Dũng Đào: Biết mà còn dám? Không tính đi học nữa à? Anh thấy mày chán học rồi đấy phỏng!

Kỷ Dũng Đào định túm cổ hắn dậy: Ngày mai mua vé xe cút về luôn đi! Anh không nuôi nổi mày nữa! Nói dối, tiệc tùng, tìm tay vịn, nhậu nhẹt... Nhìn mày có ra dáng sinh viên tí nào không?

Sở Giá Quân vẫn không chịu đứng dậy: Anh chỉ suốt ngày truy bắt đám cướp nhà băng, anh đã bao giờ quan tâm đến em đâu!

Bên ngoài gian riêng, đám khách tò mò vây lại xem.

Sở Giá Quân: Lúc anh nằm viện, em chăm sóc anh thế nào? Ngày nào em cũng cắm mặt bu lấy anh! Vết thương còn chưa lành đã lại đuổi theo mấy thằng cướp nhà băng đó, anh chỉ suốt ngày nghĩ đến việc đẩy bản thân vào chỗ chết thôi phải không?

Kỷ Dũng Đào: Công việc của anh chính là bắt loại người đó, anh không đuổi bắt bọn chúng thì làm gì? Đi hít khí giời à?

Sở Giá Quân: Không phải chỉ là mấy tên cướp nhà băng thôi sao? Anh cứ mặc cho bọn chúng cướp không được sao? Bọn chúng cướp của bọn chúng, liên quan quái gì tới anh? Mỗi ngày khắp cả nước bao nhiêu vụ cướp nhà băng như thế, báo chí cũng đăng tin không xuể, anh có bắt hết nổi không?

Có khách đứng ngoài không nhịn được cười khúc khích, bị Kỷ Dũng Đào lườm cho bặt tiếng.

Kỷ Dũng Đào: Em nói sảng rồi đấy, quá chén rồi à?

Vành mắt Sở Giá Quân đỏ hoe, nói năng cũng hơi lè nhè, rõ ràng đã uống rượu.

Kỷ Dũng Đào nhìn cả đống vỏ chai trên bàn: Nốc bao nhiêu rồi không biết...

Sở Giá Quân ôm nửa chai rượu dở: Anh mặc xác em! Em có uống chết cũng là chuyện của em! Nói không chừng hôm nào đấy nghe tin anh chết rồi...

Kỷ Dũng Đào cũng nguôi nguôi, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm chai rượu vang thấy đáy lên lắc lắc: Vậy thì cũng không thể tới hộp đêm chứ.

Sở Giá Quân: Em là người lớn rồi, người lớn sao lại không được đến?

Mấy tay khách say khướt ngoài cửa cũng lên tiếng hùa theo: Đúng! Người lớn là được đến hộp đêm!

Kỷ Dũng Đào đập bàn: Đơn vị nào, tên gì! Theo tôi về đồn kiểm tra giấy tờ!

Khách bên ngoài nháo nhào tản đi.

Kỷ Dũng Đào quay đầu lại an ủi hắn: Em vẫn còn đang đi học, đợi đến lúc ra xã hội rồi hẵng tới những nơi thế này. Vả lại chỗ này thì có gì hay ho đâu? Toàn là xí nghiệp người ta tới xã giao, em tới làm cái gì? Xã giao với ma à?

Vành mắt Sở Giá Quân ửng đỏ, bật cười, ôm chai rượu nằm vật ra sô pha, coi bộ say bí tỉ rồi.

Quản lý hộp đêm tới, thập thò ngoài cửa.

Kỷ Dũng Đào: Anh là quản lý phải không? Tôi thanh toán tiền rượu thay nó...

Quản lý: Không cần, không cần đâu!

Kỷ Dũng Đào: Cần chứ, cần chứ, hết bao nhiêu?

Quản lý: Ờ, mình cậu ấy uống, cộng thêm mời khách cả quán nữa...

Kỷ Dũng Đào: Gì cơ?

Quản lý: Cậu ấy bao tiền rượu cho khách cả quán. Mở mấy chục chai Martin... Đây là hóa đơn.

Quản lý: Ba mươi bảy nghìn sáu trăm sáu mươi bảy tệ, làm tròn đi là ba mươi bảy nghìn...

Cái tay đang móc tiền ra trả của Kỷ Dũng Đào nhét lại tờ trăm bạc mệnh giá lớn vào túi, mặt không đổi sắc: Chuyện các anh để sinh viên đại học vào chỗ tiêu khiển này tôi sẽ không truy cứu nữa, không được có lần sau đâu đấy.

Gã kéo Sở Giá Quân ra ngoài. Lúc bị kéo dậy, Sở Giá Quân dùng mũi chân kéo một túi công văn màu đen từ dưới gầm ghế ra, lẳng lặng đá sang bên chân quản lý.

Lúc liếc quản lý, đôi mắt say lờ đờ chằm chằm nhìn thẳng vào anh ta, tất thảy đều chẳng cần nói thành lời. Sau khi bọn họ đi, quản lý nhặt túi công văn đựng đầy tiền lên, không hé răng thêm câu nào nữa.

-

Sở Giá Quân xỉn đến độ không đi nổi. Kỷ Dũng Đào chẳng biết làm thế nào để nhét hắn lên mô tô.

Sở Giá Quân: Cứ qua đêm thế này đi...

Kỷ Dũng Đào: Qua đêm ở đây thế nào được.

Gã quản lý nọ đứng trước cửa tủm tỉm: Được ạ, có thể qua đêm. Các anh vào gian riêng chợp mắt một lát, để bạn học này... đồng chí này tỉnh rượu chút rồi hẵng đi.

Trong gian riêng, đống chai rỗng còn chưa dọn đi. Đám "tay vịn" tựa ngoài hành lang hút thuốc dặm phấn, ngâm nga nhạc của Phí Tường. Hai người quay trở lại gian riêng, ngã vật lên chiếc sô pha bọc da màu đen rộng thênh thang.

Bóng đèn trên đỉnh đầu không ngừng chuyển màu, bởi ngón tay của Sở Giá Quân quơ quào đụng vào nút công tắc đèn trên tường. Kỷ Dũng Đào gỡ tay hắn xuống, hắn lại dùng tay kia quờ lên, cuối cùng đành phải túm cả hai tay lại.

Kỷ Dũng Đào cầm chai rượu lên nốc một hớp: Còn quậy nữa không.

Sở Giá Quân không hó hé gì, chỉ lẳng lặng nhìn gã.

Kỷ Dũng Đào nằm xuống bên cạnh hắn: Yên chí đi, anh sẽ không sao đâu. Thầy bói bảo anh thọ qua sáu mươi cơ mà.

Kỷ Dũng Đào: Giờ anh phấn đấu một chút, tụi mình mới có nhà rộng để ở... Không phải em rất thích mấy thứ đó sao? Như cái biệt thự ở trên đường Hoài Hải Trung ấy...

Sở Giá Quân: Anh không cần phải liều mạng cỡ đó.

Kỷ Dũng Đào bật cười: Thế thì phải đổi cách khác, ra sức mà nịnh sếp, ra sức học viết báo cáo. Ra chợ mua cọng hành củ gừng củ tỏi cũng phải viết thành "sử dụng khả năng cá nhân để xúc tiến sự phát triển của ngành bán lẻ tiêu dùng rau củ khu vực miền nam Trung Quốc"...Mẹ kiếp, thế có mà lại trở thành Lưu Vĩ Đức à?

Kỷ Dũng Đào buông tiếng thở dài: Kiểu gì chẳng phải có người cáng đáng chứ.

Sở Giá Quân: Đúng thế, anh không làm thì cũng có người khác cáng đáng mà.

Kỷ Dũng Đào: Đâu ra được lắm "người khác" như thế... Sau này em đi làm rồi sẽ hiểu, mỗi người đều phải làm tốt phần việc của mình. Tiểu Phi à, sau này em định làm gì?

Sở Giá Quân: Làm ngân hàng.

Kỷ Dũng Đào nhíu mày: Có phải hơi trái ngành quá không? Em thì biết gì về ngân hàng chứ?

Sở Giá Quân cười hềnh hệch.

Kỷ Dũng Đào: Ngoài ngân hàng ra thì sao? Biết làm gì nữa không?

Dưới ánh đèn màu nhấp nháy liên miên, đôi mắt của Sở Giá Quân chăm chú nhìn gã: Em còn biết làm ảo thuật.

Hắn thò tay vào túi áo Kỷ Dũng Đào, móc ví tiền với thuốc lá ra. Sở Giá Quân rút ra một tờ trăm bạc, ngậm thuốc, quẹt một que diêm, châm vào tờ tiền.

Hệt như trường đoạn kinh điển trong phim điện ảnh của Châu Nhuận Phát, hắn dùng tờ tiền đang cháy hừng hực đốt thuốc.

Kỷ Dũng Đào cũng ngà ngà say, cười khổ: Em đốt một phần ba tiền phụ cấp hàng tháng của anh rồi đấy, giờ thì sao?

Tiếp đến, Sở Giá Quân móc từ trong túi áo mình ra một tờ bạc trăm đồng, nhét vào cổ áo gã.

Sở Giá Quân: Còn muốn xem nữa không? Em làm lần nữa cho anh xem nhé?

Cứ vậy, đốt một tờ, hai tờ, ba tờ... Trên mặt đất vương đầy tàn tro của những tờ tiền cháy rụi, bị gió điều hòa thổi bay lả tả như bươm bướm.

Trong căn phòng se se lạnh, Kỷ Dũng Đào nặng nề thiếp đi.

-

Chẳng hay giờ nào, gã choàng tỉnh.

Vẫn là gian riêng ấy, vẫn trên sô pha, vẫn ánh đèn màu lập lòe...

Một người đứng trước sô pha, lặng lẽ nhìn gã.

Ánh đèn màu nhấp nháy liên tục đáp xuống bóng người đó. Khoảnh khắc ấy, bóng dáng ấy, chợt trùng khớp với bóng người trong kí ức. Ở bãi đỗ xe, đèn chớp tắt, mặt nạ...

Trước khi lý trí hoàn toàn thức tỉnh, Kỷ Dũng Đào nhào về phía hắn, kéo ngã hắn, siết cổ hắn thật lực. Người đó cũng siết cổ Kỷ Dũng Đào đánh trả, nhưng chỉ trong vài giây...

Đôi tay bóp chặt cổ gã bỗng mềm nhẹ dịu dàng khôn xiết, trượt dọc xuống cổ gã, mơn trớn đường nét yết hầu.

Kỷ Dũng Đào tỉnh rượu hẳn, trông rõ người bị gã đè bên dưới, đôi mắt vô tội, ngân ngấn nước ấy...

Anh Dũng, anh làm sao vậy?

Người đó hỏi.

Gã buông tay.

Anh nhìn nhầm em thành người khác...

Là ai thế?

...Một người xấu.

Xấu xa lắm sao? Đến độ anh muốn giết em?

Hắn không phải là người, hắn là ác quỷ, không thể để mặc rong ruổi bên ngoài.

Mặt trời vừa ló rạng, ác quỷ sẽ tự khắc biến mất.

Mặt trời ló rạng, ác quỷ khoác lên lốt người. Đợi khi trăng lên, nó sẽ trở lại thành quỷ.

Em giống lốt người của nó sao?

Vật lộn một hồi, bàn trà bị lật nghiêng, chai lọ thủy tinh đựng rượu đủ màu trên bàn tựa như sông ngân đổ xuống, đáp lên người bọn họ, rồi lại lăn lông lốc ra đất.

Sở Giá Quân co ro thiếp đi dưới người gã, rượu tràn khắp mặt đất, thấm ướt suối tóc đen dài.

Giữ tư thế ngột ngạt bức bách như vậy, hai người họ lại một lần nữa chìm vào cõi mộng.

-

Năm rưỡi, trời hửng sáng.

Gã đưa Hứa Phi về nhà. Vừa đẩy mô tô, hai người vừa thong thả tản bộ ven sông.

Hứa Phi hãy còn chưa tỉnh hơi men, bước đi chân nam đá chân chiêu, tựa như cái giá đội lốt người được dựng lên, mặc gió phiêu dạt.

Đạp hụt một bước, liền cứ thế trượt xuống con dốc ven bờ, ngã vào dòng chảy cạn của sông Ái Nha.

Kỷ Dũng Đào đứng trên bờ, ngả người vào chiếc mô tô, trông dáng vẻ chật vật của hắn, cất tiếng cười ha hả. Sở Giá Quân đứng giữa bùn lầy, mất một lúc để ói tàn dư men say vào với nước sông.

Kỷ Dũng Đào đang cười dở thì thình lình ăn ngay một nắm bùn vào mặt. Sở Giá Quân vét một nắm bùn ven bãi sông lên, quẳng vào mặt gã.

Kỷ Dũng Đào: Toẹt, vào miệng rồi...

Lại thêm một nắm nữa trúng ngay mặt. Lần này, Sở Giá Quân đứng dưới lòng sông cười như thể được mùa.

Nhưng hắn chẳng cười được bao lâu, Kỷ Dũng Đào trên bờ đã quẳng mô tô lại, lao xuống nước, túm lấy hắn cùng lộn nhào vào vũng bùn, lăn lê nô đùa đến độ nhem nhuốc lấm lem. Sở Giá Quân vừa cười vừa xin tha: Em không dám nữa! Em không dám nữa đâu!

Có mấy người dậy sớm đi chợ ngang qua, trông thấy bọn họ thì đều bật cười. Hai người giỡn hớt một lúc, tiện dội sạch luôn người dưới sông. Gầm cầu bên kia có bốn đứa trẻ đi học sớm, cũng đang nghịch nước, cầm cành cây chọc chọc thứ gì đó.

Bọn trẻ: Là người chết đấy!

Sở Giá Quân vừa cười vừa kéo quần áo ướt của mình lại, để nước chảy tong tỏng bước qua đó: Chết hẳn rồi à?

Bọn trẻ: Nhũn trắng hếu cả ra rồi!

Bọn trẻ con nhìn thấy người chết cũng chẳng sợ, hớn ha hớn hở vây lại xem. Kỷ Dũng Đào vừa mặc lại quần áo, vừa bảo Sở Giá Quân đuổi tụi nó đi: Để anh báo lại với đơn vị, em qua một bên canh chừng, đừng có để tụi nó nghịch hỏng cả cái xác ra đấy.

Bọn trẻ: Không chỉ có một cái đâu! Bãi bùn dưới gầm cầu còn có một cái cụt tay nữa đó!

Kỷ Dũng Đào: Không được đụng vào đâu nhé, để người lớn đến dọn.

Người qua cầu đông dần lên, tựa hồ đã thấy xác trôi nổi trên sông nhiều riết quen, cùng lắm chỉ cằn nhằn đôi câu, quát bọn trẻ dẹp ra. Sở Giá Quân lò dò giẫm lên đá bước sang, dùng nhành cây móc cái xác trồi lên trước khi mấy người thanh niên tới.

Trông thấy "thứ" mà mình quẳng lại, hắn hờ hững vứt nhánh cây đi, mặc cho nó dạt trở về.

Người dọn xác chẳng mấy chốc đã đến, rào ngăn cách được giăng trước cửa gầm cầu. Kỷ Dũng Đào bảo hắn về nhà, không cần trông ở đây nữa.

Có người gọi: Anh Dũng, tình hình không ổn rồi, bên dưới vũng bùn còn nhiều lắm!

Kỷ Dũng Đào: Không chỉ hai cái?

Điều tra viên: Lại đào ra thêm được cái nữa! Đã năm cái rồi!

Người qua đường vây lại càng lúc càng đông, thứ đắp vải trắng trên mặt đất cũng mỗi lúc một nhiều. Mấy vũng bùn khác ven sông lại lục tục đào lên được ngót nghét mười lăm cái xác.

Tất cả đều cụt chân cụt tay, tựa như những con sẻ bị mèo hoang bỏ mứa lại.

-

Trong quán đồ Tây, Trần Tiểu Hổ vùi đầu ăn bít tết. Ở trong tù, đầu hắn bị húi cua, trông lại càng bặm trợn.

Phòng Bính cũng đến. Gã lái con xe mới, trên xe còn có một ả đàn bà. Hai người rôm rả ríu rít ngoài cửa một lúc, gã mới xuống xe, để cô ả lái xe về.

Kể từ lần giới thiệu mối làm ăn cho Sở Giá Quân đợt trước, trốn thoát được khỏi khách sạn Tấn Dương, Phòng Bính chợt cảm thấy nở mày nở mặt như được đổi đời. Khoác áo gió nhập khẩu, đeo kính râm, lúc vào cửa còn có một mùi hương nước hoa nồng nặc theo chân gã xộc vào.

Phòng Bính: Đại ca, lần này mà hốt được mẻ triển lãm vàng bạc kia thì mẹ kiếp có mà giàu to, vàng ròng cả đấy chứ! Vàng nguyên chất nhất cả miền nam đấy!

Phòng Bính khấp khởi lượn qua lượn lại, chà xát tay: Em muốn tậu cái nhà to hơn tí, rồi làm cái sàn nhảy...

Sở Giá Quân cười hì hì. Trần Tiểu Hổ khinh khỉnh lườm gã một cái, tiếp tục cắm cúi ăn.

Sở Giá Quân: Mẻ này xử xong, tụi mày đều có thể làm đại ca nức tiếng giang hồ rồi, nhỉ đại ca Hổ nhỉ?

Hắn duỗi ngón tay chọc vai Trần Tiểu Hổ. Gã trai trẻ không hề phản ứng lại.

Phòng Bính rất hưng phấn. Ngày trước gã suốt ngày say xỉn, gào mồm đòi đi làm việc lớn, trở thành trò cười cho cả sàn nhảy ngầm. Đợt này bám theo Sở Giá Quân lột xác rồi, gã chỉ cần đặt mông vào sàn nhảy, bên cạnh lập tức có mấy người tranh nhau đến châm thuốc hộ.

Dạo trước Sở Giá Quân còn bảo, để tóc dài cho giống đại ca hơn, Phòng Bính ghi nhớ, cố tình nuôi tóc dài, giờ bện thành một cái bím nhỏ.

Địa điểm tổ chức triển lãm vàng bạc đá quý Hoa Nam là trung tâm triển lãm mới nằm trên đường Hoài Hải. Mà sở dĩ Sở Giá Quân nhắm tới nó cũng là vì triển lãm trang sức đã bị hoãn lại.

Tuy rằng lịch bị hoãn, nhưng địa điểm không thay đổi, có lẽ là vẫn tổ chức ở khách sạn cao cấp.

Khách sạn cao cấp cách trung tâm triển lãm đường Hoài Hải chỉ bảy trăm tám mươi mét, nằm trên trục đường cái.

Triển lãm tổ chức ở khách sạn cao cấp đều rất bình yên. Mỗi một buổi triển lãm, ngã tư đường bên cạnh đều dựng rào sắt, chỉ chừa một lối đi cho xe lần lượt ra vào.

Thi thoảng, sau bữa tối, Sở Giá Quân lại ra sông Ái Nha bơi. Đường ống xả nước thải rất lớn, là ống xả chính của thành phố.

Lối thoát nước của đường ống này không bị chặn.

Đủ cho một người trưởng thành bò vào.

Phòng Bính uốn éo trong quán. Bụng gã chắc mẩm lần hành động này kiểu gì cũng sẽ trót lọt, dẫu trước đó có mấy lần nổi hứng đi cướp thất bại, nhưng Sở Giá Quân đều có thể dẫn bọn họ đào tẩu.

Lần này trang bị tốt hơn, kế hoạch tỉ mỉ hơn, tất cả phần thắng đều nắm chắc trong tay.

Phòng Bính: Nhà cao! Di động! Martin!

Sở Giá Quân ngồi trên bàn, lắc lư vài cái hùa theo: Yeah yeah yeah!

Trần Tiểu Hổ vẫn bặt im như thóc.

Sở Giá Quân mất hai tiếng đồng hồ để bàn giao tổng thể lộ tuyến lẻn vào và đào tẩu lần này. Suốt cả quá trình, Trần Tiểu Hổ chẳng nói chẳng rằng.

Đợi Phòng Bính rời đi rồi, chỉ còn mình hắn với Sở Giá Quân, hắn mới hằn học mở miệng: Nó với tụi mình không phải người chung đường.

Sở Giá Quân: Ồ? Thế tụi mình là người đường gì?

Trần Tiểu Hổ: Đây chính là cách sống của tụi mình. Còn nó thì sao? Kiếm đủ tiền rồi là muốn hoàn lương! Trên con đường này, đi một ngày là phải theo cả đời, làm gì có chuyện rửa tay gác kiếm?

Sở Giá Quân nheo mắt, áp sát lại: Mày nói phải lắm. Cách sống của nó, tao khinh.

Sở Giá Quân vươn tay xoa đầu Trần Tiểu Hổ: Thế nên mày mới có thể thật sự trở thành đại ca.

Sở Giá Quân: Mày có biết triển lãm vàng bạc lần này là đề thi cuối kỳ tao giao cho mày không?

Sở Giá Quân: Đây chính là đề thi cuối kỳ, là một buổi tập dượt. Triển lãm trang sức cần mấy nhóm nhỏ phối hợp cùng hành động, mày phải một mình gánh vác được một phe.

Cặp mắt Trần Tiểu Hổ lập lòe sáng quắc: Em làm được, anh Sở, anh là thần tượng của em! Từ nhỏ em đã nghe chiến tích của anh mà lớn! Ba em vẫn luôn ngưỡng mộ "nguyên soái Thiên Bằng", ngưỡng mộ ông ta có đứa con nuôi được việc, bảo rằng việc gì tên con nuôi này cũng làm được. Ban đầu em còn chưa phục, nhưng chứng kiến bao nhiêu án của anh, em thật lòng khâm phục anh!

Trần Tiểu Hổ: Đại ca, thực ra em phát hiện bình thường anh ở lại chỗ sông Ái Nha phải không? Quá bản lĩnh! Đó là khu cư trú của bọn cớm đấy!

Sở Giá Quân: Hầy, ở tạm thôi, cũng chẳng phải anh mày muốn ở, tìm đại một chỗ nghỉ chân ấy mà.

Trần Tiểu Hổ: Xung quanh đều là cảnh sát mà anh không sợ sao?

Sở Giá Quân: Sợ cái gì? Cả đời anh mày còn chưa...

Lời chưa dứt, điện thoại của Sở Giá Quân đã réo vang, từ bộ đàm của Kỷ Dũng Đào gọi đến.

Kỷ Dũng Đào: Đang đâu đấy? Cấm được lượn lờ bên ngoài nữa, cuốn xéo về nhà ngay!

-

Trên sàn nhà trải đầy túi bọc xác.

Trước mắt tìm được hai mươi bảy cái xác, nhưng số lượng vẫn đang không ngừng gia tăng.

Thời điểm phát hiện là ngày hai mươi bảy tháng tám. Nghỉ hè. Đến mùng ba tháng chín, đã tìm được tổng cộng bốn mươi lăm cái xác.

Có một nguồn tin từ nội bộ truyền ra ngoài.

Thi thể từng bị đông lạnh, bị chặt mất một bộ phận cơ thể rồi sau đó quẳng xuống sông Ái Nha, chìm theo dòng chảy.

Ở thành phố A có một con quỷ ăn thịt người. Nói không chừng, chính là tên Sở Giá Quân kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK