• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Trần

Quê của Thành Cứu là vùng đất nổi tiếng với tượng Phật khắc gỗ, nhưng vị trí địa lý của làng bọn họ không tốt, thành thử chẳng trồng trọt được mấy. Thanh niên cũng ngày càng ít đi, về sau có người đi cướp xe hàng trên đường quốc lộ, dẫn gã theo cùng. Gây án nhiều rồi, truy bắt cũng ngày càng gắt gao, gã bèn lôi thằng cháu cùng đào tẩu, tới miền Bắc làm thuê được một thời gian, lại hành hung đốc công rồi bỏ chạy...

Gã lải nhải không dứt, Sở Giá Quân ngồi một góc, tựa vào tường căn hầm hút thuốc, chẳng lọt tai chữ nào. Thành Cứu lèm bèm nửa buổi, nhìn qua làn khói thấy đôi mắt Sở Giá Quân đỏ hoe, dường như đang khóc. Gã chẳng hiểu tên này bị làm sao. Cả con phố này đều đã từng nghe danh thủ lĩnh băng "Mặt Nạ", trẻ tuổi, tàn độc, tác phong rất điên, chúng tưởng rằng chỉ cần nhập bọn với Sở Giá Quân thì có thể mặc sức làm càn ở thành phố này.

Thành Cứu: Tao kêu cháu tao cứu mày không phải để xem mày khóc đâu nhé. Mày nói đi, nếu triển lãm đó thật sự tổ chức ở Thượng Hải, mày cần tổ đội bao nhiêu người?

Thành Cứu: Tao nghĩ cỡ bảy tám đứa... đều phải là tay sành sỏi. Đường ở Thượng Hải không vuông góc theo hướng đông tây nam bắc đâu, cảnh sát địa phương thì còn thuộc đường, chứ mà từ vùng khác tới làm ăn, lạc vào Thạch Khố Môn có mà lạc chết luôn được trong đó. Nhặt đứa lớ nga lớ ngớ đến thì có mà chịu chết.

Thành Cứu: Chắc chắn mày còn chỗ giấu súng, phải chứ? Tao gọi anh em ở ngoài đi tìm, hốt mẻ lớn thì phải có trang bị... Đại ca Tiểu Sở ơi, mày có nghe không đấy?

Sở Giá Quân cứ ngẩn ra, rồi thình lình rút súng, gác thẳng lên huyệt thái dương của mình. Thành Cứu bị hắn dọa sợ mất mật, vội đi cướp lấy súng trong tay hắn.

Thành Cứu vốn đã rất gầy, đứng cạnh thằng cháu của gã trông chẳng khác nào người giấy, cướp súng cũng chẳng lại được với Sở Giá Quân, mới xô xát vài cái đã bị huých ngã lăn kềnh ra đất. Sở Giá Quân cầm súng chạy vào trong góc, như thể chỉ một giây sau sẽ bóp cò.

Hắn đứng lặng ở đó, quả thực đã mấy lần định nổ súng, sau rốt ngón tay vẫn chẳng siết lấy.

Sở Giá Quân buông tay, ngơ ngác nhìn những đường ống ngoằn nghoèo trên nóc hầm, chợt ngâm nga hát. Tên này lảo đảo vất vưởng giữa căn phòng, điên điên dại dại, rồi bỗng nhảy đến trước mặt Thành Cứu, gằn giọng hỏi: Mày cần súng để làm gì?

Thành Cứu: Cướp... cướp triển lãm.

Sở Giá Quân dí sát mặt vào gã, tò mò săm soi gã đàn ông gầy còm xấu xí này: Ồ... Vậy lỡ không mang được súng vào thì sao?

Sở Giá Quân: Giờ đều phải soát người hết rồi, có súng hay không cũng vậy cả. Thằng cháu kia của mày còn chưa cần vào triển lãm, đứng ngoài thôi cũng bị người ta nhận ra được.

Thành Cứu: Bọn tao chưa từng gây án ở Thượng Hải. Chúng nó không nhận ra đâu...

Sở Giá Quân: Bắt đầu từ mai, thằng cháu của mày sẽ được liệt vào danh sách truy nã ở đây, mày biết người đàn ông kia là ai không?

Tuy rằng thể chất của Thành Cứu chẳng ra gì, nhưng đầu óc nhảy số rất nhanh. Ban đầu gã còn tưởng người đàn ông đêm qua là kẻ thù của Sở Giá Quân, giờ hồi tưởng lại, rất có thể người đó là cảnh sát.

Gã buột miệng chửi: Đều tại mày đấy!

Sở Giá Quân chẳng buồn đáp, hắn rũ mắt bật cười: Phải, phải, đều tại tao.

Sở Giá Quân: Tao cũng tính làm nốt mẻ cuối rồi gác kiếm, thế nên lần này nhất định phải chắc tay. Còn về việc mày bảo tổ đội mấy người thì thâu tóm được cái triển lãm châu báu đó, tao thấy chi bằng... cứ kéo đông vào?

Đôi mắt hắn lập lòe sáng quắc, bên trong tựa như có vụn đá quý dấy lên giữa phong ba bão táp. Hắn muốn những kim cương châu báu ấy, hắn bức thiết cần chúng - những thứ mà hắn có thể giữ chặt trong lòng bàn tay.

Trên đường, Sở Giá Quân nhìn thấy áp phích buổi triển lãm. Địa điểm tổ chức nằm trên đường Nam Kinh Tây, công tác bảo vệ sẽ vô cùng kín kẽ, chỉ có thể lén lút không thể đánh động rùm beng lên.

Nhưng hắn muốn quậy một mẻ lớn. Hắn để Thành Cứu giúp mình gom người, cái giá phải trả là cắt thêm một triệu tệ.

Hệ sinh thái của "ngành" này đại khái là vậy: Những kẻ có khả năng tổ chức hành động quy mô lớn sẽ thu hút được đám người bất tài nhưng có tham vọng làm liều. Mấy năm nay, bọn chúng đa phần đều đã bị đánh tơi bời tan tác, đổi nghề làm trộm cướp vặt. Giàu xổi trong một đêm nhờ bạo lực phạm pháp đã là chuyện dĩ vãng, hiện giờ đặt trước mặt đám tôm tép bọn chúng chỉ có một cái ao tù đang dần cạn khô.

Tên nào tên nấy đều mong có thể vọc vào xâu xé được một miếng thịt cuối cùng trước khi nước hoàn toàn bốc hơi.

-

Kỷ Dũng Đào vốn đang dẫn người đến điều tra con ngõ hôm qua, đột nhiên có người gọi gã, bảo phát hiện được thứ gì đó trong bụi cỏ.

Đó là một tờ báo, bên trên đăng tin về triển lãm châu báu. Trên báo còn có một tấm vé vào cửa.

Đây là lời nhắn Sở Giá Quân để lại.

Triển lãm châu báu lần này, công tác bảo vệ được thực hiện vô cùng nghiêm ngặt, trong ngoài kín kẽ đến độ chừng nước chảy không lọt. Kính râm khẩu trang bắt buộc phải tháo xuống, đối chiếu thân phận lẫn soát người. Loại như Sở Giá Quân hay tên béo tối hôm đó gần như không có cơ hội lẻn vào.

Đã xác định được Sở Giá Quân ở thành phố này, khả năng lớn còn có hai tên đồng bọn. Tất cả những người theo Kỷ Dũng Đào đến đây đều không hẹn mà cùng liên tưởng đến cán cần cẩu va vào cửa sổ sát đất của buổi triển lãm lần trước, nghĩ đến mà dạ dày chợt quặn thắt lại.

Công trường ở Thượng Hải rất nhiều, còn nhiều hơn cả ở thành phố A. Khu vực trung tâm gần như nơi nào cũng có công trường đang thi công.

Chừng vài ba năm sau, có lẽ nơi này sẽ ngập tràn những "công trình kiến trúc". Bọn họ chỉ có thể dự liệu đến đó, cũng như những khu tập thể cũ kỹ chẳng thể dự liệu được lượng xe riêng trong năm năm tới.

Nếu có người nói với họ, những tòa kiến trúc này còn cao gấp năm, sáu lần tưởng tượng của họ, độ cao đường chân trời của rất nhiều thành phố cũng sẽ vì thế mà nâng lên, mỗi một con đường đều có camera theo dõi, đối với dân thường, "súng" trở thành một thứ đạo cụ chỉ có trong phim ảnh, thanh niên thậm chí còn chẳng biết côn đồ với tội phạm là gì, chẳng biết thế nào là cướp tàu hỏa, ngay cả những toa tàu vỏ xanh truyền thống cũng chỉ nhìn thấy trên ti vi, trang sức vàng bạc thoải mái đeo trên người, chẳng cần khâu vào quần áo liền thân, "tay đeo đầy nhẫn với vòng vàng bị chặt cướp" cũng chỉ tồn tại trong lời đùa cợt của người bề trên...

Mọi người hãy còn chưa tưởng tượng được đến cái tương lai bình yên tốt đẹp ấy.

Tương lai sẽ chẳng còn chuyện mỗi tháng lương hai trăm chín, vì một gói sữa bột đặc biệt mà bị dồn tới bước đường cùng, đón Tết mới dám ăn một bữa KFC. Rất nhiều năm sau, Kỷ Dũng Đào tới bệnh viện nhận thuốc cao huyết áp, nhân tiện hỏi thăm về bệnh tình của con gái một người đồng nghiệp cũ. Vị bác sĩ trẻ tuổi ngờ vực đẩy mắt kính lên, nói rằng loại bệnh ấy giờ chỉ cần uống thuốc hai tuần là khỏi, bảo hiểm y tế đầy đủ. Trên bàn phòng hành chính đặt một combo gà rán gia đình, y tá với bác sĩ nữ còn chẳng chịu ăn để giữ dáng.

Một tuần trước khi triển lãm bắt đầu, Sở Giá Quân bao một rạp chiếu phim. Tất cả chỗ ngồi đều kín người, hắn đứng trước màn hình lớn. Trong phòng chiếu tối đèn, chỉ có phía trước màn hình là còn sáng, bao phủ hắn giữa một khoảnh ánh vàng.

Sở Giá Quân: Bọn họ không sợ chúng ta nữa rồi.

Sở Giá Quân: Hồi trước ta muốn đi đâu thì đi, muốn lấy gì thì lấy, ta nói thế nào thì là thế đó, sau này cũng phải như vậy.

Sở Giá Quân: Chúng ta phải để cho họ biết, dù không có súng, bọn họ cũng phải sợ chúng ta, phải để chúng ta sống theo cách của chúng ta.

Đây là một canh bạc lớn, bố cục mỏng manh như châu ngọc nhưng lại tỏa ra thứ ánh sáng tà dị tựa xương trắng nở ra hoa.

Công trường lân cận đều đã kiểm tra kỹ càng, đường xe chạy quanh khu vực triển lãm đều bị kiểm soát. Bởi gần trường học, vậy nên công tác bảo vệ ở khu vực gần trường vô cùng gắt gao.

Mỗi ngày triển lãm đều hạn chế lượng khách tham quan, tổng cộng tổ chức ba ngày thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật.

Ngày đầu tiên, cũng chính là sáng thứ năm, Sở Giá Quân lẻn vào triển lãm.

Về cơ bản là thuộc tốp người đầu tiên bước vào hội trường.

Hắn đeo mắt kính, nhét bông gòn vào đằng sau hai môi trên dưới để thay đổi dáng môi, tóc búi vào trong mũ lưỡi trai. Nhân viên kiểm tra chỉ nhìn qua ảnh của hắn, không nhận ra hắn.

Trong hội trường mới lác đác vài bóng người, bên tủ trưng bày không có bảo vệ. Tất cả bảo vệ đều ở tầng hai quan sát khu vực triển lãm dưới tầng một, tính lượng nhân viên bình quân thì còn dày đặc hơn triển lãm vàng bạc lần trước. Những nhân viên bảo vệ này đều được trang bị súng giắt bên hông.

Hai chiếc xe du lịch đỗ lại bên ngoài hội trường. Dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên, đoàn du lịch dán mác "Đoàn thăm thân Ninh Ba" trước ngực bước vào khu triển lãm. Nhất thời, hội trường bắt đầu đông nghịt, gần trăm người bước vào, khiến khu triển lãm vốn chẳng lớn lắm bỗng trở nên chật chội.

Hắn tựa vào bên cạnh một chiếc tủ kính, ngắm nghía chiếc vòng cổ ngọc lục bảo sáng lấp lánh bên dưới. Tấm bảng giới thiệu bên cạnh có đề giá, chỉ riêng một chiếc vòng cổ này thôi đã trị giá ước chừng mười lăm vạn.

Mười lăm vạn có thể tích chừng một túi công văn nhỏ, vàng khối tương ứng cỡ nửa viên gạch, rất nặng nề.

Nhưng nếu là đá quý, chỉ cần nhét vào túi là có thể mang đi, nhét vào phong bì là có thể gửi đi.

Hắn nhoài người ra đó, nhìn đến thất thần. Ánh sáng của đá quý rọi vào đáy mắt hắn, trong veo ngời sáng.

Đột ngột, một bàn tay lật chiếc mũ lưỡi trai của hắn ra, mái tóc dài cuốn bên trong lập tức rũ xuống.

Sở Giá Quân nghe giọng người ấy vang lên bên cạnh mình.

Kỷ Dũng Đào: Đồ mình thích phải tự đi kiếm tiền mua lấy.

Sở Giá Quân ngẩn ra một chốc, chẳng hề chạy, mà lại thò hai ngón tay ra mô phỏng động tác bước đi, "bước" trên mặt kính về phía Kỷ Dũng Đào.

Sở Giá Quân: Em cũng đang cố gắng kiếm tiền mà.

Sở Giá Quân nhìn gã đầy trông ngóng: Em không đem theo súng, cũng chẳng cầm theo dao, em chỉ tới xem triển lãm thôi. Anh Dũng, em nghe lời anh, gác tay không gây án nữa, dự định tới Quảng Đông đi làm thuê. Anh cứ coi như vì tốt cho em, coi như em chưa từng làm gì đi...

Ngón tay Sở Giá Quân "đi" tới bên khuỷu tay Kỷ Dũng Đào, đầu ngón trỏ khẽ chọt gã: Có được không?

Kỷ Dũng Đào cũng nhìn chiếc vòng cổ ấy, chẳng nói chẳng rằng.

Sở Giá Quân: Có được không?

Kỷ Dũng Đào buông tiếng thở dài: Được cái đầu ấy, làm gì có chỗ nào vệ sinh nam xếp hàng, vệ sinh nữ lại không xếp hàng chứ.

Sở Giá Quân vẫn chưa hiểu chuyện gì. Nhà vệ sinh của khu triển lãm ở phía đông, là một kết cấu hình chữ T, nhưng bên vệ sinh nam lại xếp hàng dài tới tận cửa.

Kỷ Dũng Đào: Nếu em thật sự tìm lấy cô bạn gái ở trường đại học, đi dạo trung tâm bách hóa với cô ấy thì cũng không đến nỗi phạm phải sai lầm như thế này. Đợi đồng chí nữ đi vệ sinh mất bao lâu em có biết không? Bao giờ cũng là bên vệ sinh nữ xếp hàng.

Ánh mắt Sở Giá Quân tối sầm lại, đến cả ánh sáng đá quý trong ấy cũng trở nên rét lạnh: Vậy thì sao chứ? Ở đây có đến vài trăm người, làm sao anh xác định được đâu là người của em?

Kỷ Dũng Đào: Chí ít cũng phải hơn trăm người nhỉ? Nếu anh đoán không nhầm, em tìm thu mua lượng lớn vé từ chỗ bọn đầu cơ, để người của mình lấy danh nghĩa đoàn du lịch tiến vào hội trường, sau đó ra tay uy hiếp những vị khách bình thường, rồi đưa con tin lẫn đá quý lên xe du lịch. Nếu xe buýt hoặc xe hàng đỗ bên ngoài hội trường thì chắc chắn sẽ bị rà soát, nhưng xe du lịch thì có thể dừng mãi ở đó mà chẳng ai nghi ngờ.

Kỷ Dũng Đào: Lưỡi dao đều giấu trong đế giày để qua vòng soát người, rồi vào nhà vệ sinh để rút ra. Đó chính là lý do vì sao vệ sinh nam lại xếp hàng dài đến thế.

Sở Giá Quân: Vậy thì sao? Em nói rồi, làm sao anh xác định được đâu là người của em?

Sau khi bước ra từ nhà vệ sinh, tên nào cũng đều quẳng nhãn dán của đoàn du lịch đi, thoạt nhìn chẳng khác gì khách tham quan bình thường.

Kỷ Dũng Đào: Anh đoán đại khái là vậy. Ban đầu những tên này xác định mục tiêu mà lát nữa mình sẽ uy hiếp ở trong hội trường, sau đó vào nhà vệ sinh để rút lưỡi dao ra, quẳng nhãn dán đi, trở về hội trường tìm lại mục tiêu hồi nãy. Cho dù có sai sót ngẫu nhiên cũng không thành vấn đề, chỉ cần phần lớn con tin đều là du khách bình thường là được.

Kỷ Dũng Đào: Vậy nên em cảm thấy bọn anh chỉ có thể dùng cách bình thường để phân biệt cướp và con tin thôi sao?

Gã vươn tay về phía Sở Giá Quân. Đồng thời, trong hội trường vang lên tiếng loa phóng thanh.

Cảnh báo hỏa hoạn, yêu cầu khách tham quan rời khỏi hội trường.

Những người hoảng hốt lập tức bước về phía lối ra đều là khách bình thường, mà đứng ngây tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau thì đều là người của Sở Giá Quân. Bảo vệ trên tầng hai đều đã rút súng nhắm thẳng về phía những người ở tầng một. Sở Giá Quân vẫn nhoài người trên tủ kính, lưu luyến dán mắt vào chuỗi vòng ngọc lục bảo.

Kỷ Dũng Đào: Tự đưa tay đây cho anh. Anh sẽ dẫn em ra ngoài. Đến đây thôi, chẳng còn gì thú vị nữa rồi.

Sở Giá Quân quay đầu, mở to mắt, cười nhìn gã.

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em thích trường học lắm.

Nửa người hắn nằm rạp lên tủ kính, thở hắt ra: Kể từ sau khi biến thành Hứa Phi, em đã bắt đầu để ý một chuyện. Chẳng hạn như học sinh sẽ ngồi tuyến xe nào đến trường, lúc nào sẽ đi du xuân du thu, lúc nào thì tiến hành hoạt động ngoại khóa.

Sở Giá Quân: Tỷ như tới công viên trồng cây này, hoạt động thực tiễn ngoài trường này... Gần Tết rồi, chẳng đứa nào còn tâm trí học hành nữa, hình như trường hay tổ chức đi xem phim vào khoảng thời gian này lắm. Hôm qua rạp phim ở đường Hoài Hải có xe của trường đỗ trước cửa. Hoạt động này thường là sẽ phân theo khóa, theo tốp mà đi, em áng chừng hôm nay vẫn còn có học sinh tới đó.

Sở Giá Quân bật cười: Phi vụ đầu tiên ở thành phố A của em cũng dùng xe đưa đón học sinh làm lá chắn, em thật sự, thích trường học lắm đấy.

Trước cửa một rạp chiếu phim lâu đời trên đường Hoài Hải, một chiếc xe chở học sinh tiểu học chậm rãi đỗ lại ven đường, chuẩn bị thả thầy trò xuống. Bỗng nhiên, có hai người chặn xe lại, khua cánh tay, một người trong số đó chỉ vào bánh xe bên phải, tỏ ý cán vào thứ gì đấy rồi.

Tài xế mở cửa xe ra.

-

Sở Giá Quân thấy Kỷ Dũng Đào thu tay về, liền chộp lấy bàn tay ấy, nhưng rồi lập tức bị người đàn ông đó hất ra.

Sở Giá Quân: Giận gì chứ, anh Dũng, cũng có phải lần đầu tiên đâu.

Sở Giá Quân: Đưa tay cho em được không? Anh Dũng...

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên tủ kính, khẽ ngoắc ngón tay.

Sở Giá Quân nhìn vào mắt Kỷ Dũng Đào: Em dám làm đến đâu, chẳng phải anh thừa biết hay sao? Chẳng phải anh hiểu rõ em nhất sao?

Máy truyền tin bên hông hắn có cuộc gọi đến. Sở Giá Quân đặt máy lên tủ kính, giữa tiếng nối máy dày đặc tạp âm, đầu bên kia vang tiếng trẻ con la khóc.

Sở Giá Quân: Ngộ nhỡ là ghi âm thì sao? Biết đâu đấy. Nhưng nếu em không rời đi trót lọt được, thì anh cũng biết người ở trong xe sẽ ra sao mà.

Kỷ Dũng Đào: Tôi chưa nhìn thấy, chúng tôi sẽ không đàm phán chỉ vì một đám con tin chưa nhìn thấy.

Sở Giá Quân: Tin báo chẳng mấy chốc sẽ tới ngay thôi.

Bộ đàm giắt hông Kỷ Dũng Đào réo vang, nhưng gã lại cúp máy.

Sở Giá Quân: Anh nghe đi, không sao đâu.

Sở Giá Quân: Em hiểu các anh quá mà, các anh không dám để bọn trẻ gặp nguy hiểm. Anh Dũng à, sẽ không có ai phải mất mạng, yêu cầu của em rất đơn giản - Bọn em cầm châu báu đi, không được cử người bám theo, sau khi rời khỏi thành phố sẽ thả đám trẻ trong xe ra.

Kỷ Dũng Đào: Nhiều người như vậy, chia ra mỗi tên được bao nhiêu, đã tính đến chưa?

Sở Giá Quân bật cười, chẳng đáp. Kỷ Dũng Đào hiểu ý hắn.

Kỷ Dũng Đào: Hai chiếc xe du lịch đó đều cài bom, cậu vốn dĩ không định chia chác với chúng.

Sở Giá Quân gật đầu, ánh mắt vô tội: Mẻ cuối cùng của em rồi, còn màng đến tiếng tăm giang hồ làm gì nữa.

Kỷ Dũng Đào: Cậu muốn tất cả châu báu ở đây? Một mình cậu vận chuyển?

Sở Giá Quân lắc đầu: Em không đem hết theo được. Em chỉ muốn chuỗi vòng ngọc lục bảo này, với cả anh nữa thôi.

Tay Sở Giá Quân đặt trên tủ kính.

Sở Giá Quân: Anh theo em đi, được không? Nếu anh còn coi em là em trai, thì đưa tay cho em đi.

Kỷ Dũng Đào nhìn bàn tay ấy, bất thình lình vung mạnh nắm đấm xuống. Bàn tay ấy vẫn đặt ở đó, chẳng mảy may nhúc nhích; mà tủ kính thì lại đã vỡ vụn. Tay Kỷ Dũng Đào bê bết máu, đấm vỡ tủ kính, móc chiếc vòng ngọc lục bảo máu me nhoe nhoét kia ra, quẳng vào mặt Sở Giá Quân.

Kỷ Dũng Đào: Tôi đi với cậu. Nếu cậu còn coi tôi là anh, vậy thì nói lời phải giữ lấy lời, rời khỏi thành phố rồi thì thả con tin ra.

Đôi mắt sáng ngời lấp lánh tràn đầy sự mừng rỡ. Ngay sau đó, hắn nhặt chiếc loa bị đồng bọn tiện tay quẳng dưới đất lên, đặt trước máy truyền tin.

Sau tiếng dòng điện rít, tiếng trẻ con trên xe gào khóc vang khắp hội trường.

Sở Giá Quân: Trên tầng bỏ súng xuống, ném xuống đây. Những người khác đi nhặt trang sức, thảy hết vào trong bị.

Kỷ Dũng Đào:...Tôi chẳng còn gì để nói với cậu nữa.

Sở Giá Quân: Ôi chao, đừng như vậy mà, có tiền chuyện gì chẳng dễ nói.

Kỷ Dũng Đào:...Tay tôi đau quá, tôi để ly nước dưới cái cột bên kia, qua đó với tôi để tôi giội bớt máu trên tay đi đã.

Sở Giá Quân chẳng mảy may nghi ngờ, đi theo gã tới chỗ cây cột trang trí trong hội trường. Mới được vài bước, thình lình, theo cùng tiếng kính vỡ, một viên đạn từ phía trên bay xiên tới, lướt xẹt qua đuôi mày hắn...

Hắn sửng sốt, lập tức nhận ra, có tay súng bắn tỉa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK