Gần như là trực giác trong tích tắc, khiến hắn cảm nhận được nguy cơ cận kề.
Tựa như thú hoang đánh hơi thấy khắc tinh, hắn nhận thức được phương hướng của mối đe dọa, bèn không chút do dự nhảy ngay ra sau cột. Bình thường hắn rất ít tiếp xúc với tay bắn tỉa, chỉ nhờ trực giác mà tìm được góc chết rồi trốn vào, hệt như một con mèo hoảng loạn, không thể bị dụ ra lần nữa.
Sở Giá Quân mở bộ đàm: Anh tưởng em không dám giết vài đứa thật sao?
Một chiếc xe đưa đón học sinh bị chặn cướp trên đường Hoài Hải, đang chạy về phía đường Hỗ Thanh Bình. Người trên xe quăng giấy ra ngoài cửa sổ đàm phán điều kiện, yêu cầu thả bọn cướp ở triển lãm trang sức ra, không được cho người bám theo.
Đám người này đều là những tay tội phạm liều lĩnh, từng gây ra án mạng, cách đàm phán thông thường khó đạt được hiệu quả. Bọn chúng hiểu rõ, bị tóm là chết, chỉ có nghe lời Sở Giá Quân đánh liều một phen mới có cửa thắng.
Viên đạn kia đã chọc giận Sở Giá Quân, mà bị Kỷ Dũng Đào lừa dối chính là nguồn cơn thịnh nộ. Nhận ra tâm trạng hắn bắt đầu mất kiểm soát, Kỷ Dũng Đào giang rộng hai tay tạo tư thế không có sự uy hiếp: Điều kiện cụ thể, chúng ta có thể bàn riêng...
Sở Giá Quân: Phải giết vài đứa trước đã thì các người mới biết điều!
Kỷ Dũng Đào: Không cần thiết phải làm vậy, những đứa trẻ đó đâu có thù oán gì với em, phải không? Em giận anh, đừng trút lên đầu kẻ khác. Em lại đây...
Sở Giá Quân: Anh mà biết nghĩ cho em? Em sẽ không qua đó đâu! Anh qua đây! Quỳ xuống nằm rạp ra đất, bò qua đây!
Kỷ Dũng Đào: Chúng ta trao đổi riêng đi.
Sở Giá Quân khản giọng rít lên the thé: Em đếm tới ba, anh lại đây! Em sẽ không qua đó đâu!
Dựa theo yêu cầu của Sở Giá Quân, gã chậm rãi khom người, dịu giọng lại: Em xem, anh không làm gì em cả, trên người cũng không có gì...
Sở Giá Quân lật lại nợ cũ: Anh dùng súng trên xe để bắn em!
Kỷ Dũng Đào: Anh không cầm theo gì cả. Em cũng không cần thả người trên xe, anh biết yêu cầu này vô lý, nhưng nếu em muốn anh đi theo em, vậy kiểu gì cuối cùng em vẫn phải thả bọn họ an toàn trở về chứ.
Sở Giá Quân: Em sẽ không tin anh nữa đâu.
Bộ đàm của Kỷ Dũng Đào vẫn réo vang nhưng gã không nhấc máy mà chầm chậm đặt nó xuống đất, đẩy ra xa.
Sở Giá Quân: Anh chỉ muốn cứu bọn họ thôi chứ chẳng phải vì muốn đi cùng em.
Kỷ Dũng Đào: Anh phải đảm bảo bọn họ đều bình an trước rồi mới có thể yên tâm đi cùng em chứ, phải không nào?
Kỷ Dũng Đào: Phải không nào?
Gã hỏi lại lần nữa, người đối diện mới ngần ngừ gật đầu.
Kỷ Dũng Đào: Vậy nghe lời anh, bảo với người ở trên xe, bảo bọn họ đừng làm bậy.
Sở Giá Quân cầm bộ đàm lên, vừa định mở miệng rồi lại lạnh lùng đặt xuống: Anh chỉ quan tâm đám người trên xe đó thôi. Anh cứu được đám người đó xong sẽ lập tức trở mặt với em.
Kỷ Dũng Đào bật cười: Tại sao anh phải trở mặt với em chứ?
Sở Giá Quân: Bởi vì anh là người tốt, phải bắt người xấu.
Kỷ Dũng Đào: Vậy em không làm người xấu nữa là được rồi mà.
Sở Giá Quân: Trước đây em làm rồi, nhưng anh vẫn cứ đòi bắt em. Vậy không công bằng. Anh tính nợ cũ với em trước.
Kỷ Dũng Đào: Đây không phải là tính nợ cũ. Đây gọi là thời hạn truy tố.
Sở Giá Quân: Chẳng ai dạy em thứ đó cả.
Trang sức trong hội trường thảy hết vào một chiếc bao tải. Sở Giá Quân đưa ra một vài điều kiện, để bọn họ lên xe du lịch, không được cho người bám theo, thả cho xe học sinh chạy ra khỏi thành phố.
Chỉ cần xe con tin này còn đó thì hắn tin rằng không kẻ nào dám manh động, có thể chạy thoát giống như những lần trước kia.
-
Hai chiếc xe khách lần lượt rời khỏi khu triển lãm, đám phóng viên theo sát bên cạnh, có mấy kẻ lúc ra còn trùm bao bố lên đầu, vậy nên chẳng thể xác định cụ thể được Sở Giá Quân và Kỷ Dũng Đào đã lên chiếc xe nào.
Nhân viên an ninh trong hội trường cũng đi từ cửa hông ra, trong đó có hai người tách khỏi đoàn, băng qua phía bên đường đối diện. Ở đó có một chiếc xe hàng màu trắng, người ngồi ghế lái trong xe nhìn chằm chằm vào hai người đang đi tới.
Gã mở cửa xe cho bọn họ vào. Hai người này đều mặc đồng phục nhân viên an ninh màu xám, nhưng một người là Sở Giá Quân, người còn lại là Kỷ Dũng Đào.
Bọn họ không lên bất cứ chiếc xe nào trong hai chiếc xe khách kia.
Sở Giá Quân: Đi về hướng ngược lại, chẳng mấy sẽ lộ tẩy thôi, mau rời khỏi thành phố.
Thành Cứu: Mày lôi một tên cớm lên xe?
Thằng cháu của Thành Cứu đứng dậy, cơ thể khổng lồ chen chúc chật ních bên trong xe hàng. Sở Giá Quân: Anh ấy đi cùng chúng ta.
Thành Cứu: Không được, tại sao chứ? Mày không được giấu tao...
Trước khi Sở Giá Quân rời khỏi triển lãm đã cùng Kỷ Dũng Đào đổi đồ với hai nhân viên an ninh. Việc này những nhân viên an ninh khác cũng biết. Ở trong triển lãm, bọn họ cũng bị dùng con tin để uy hiếp, không thể manh động; nhưng chỉ cần thoát khỏi tầm mắt của Sở Giá Quân, tiếp xúc với cảnh sát bên ngoài, thông tin quan trọng này sẽ đến tay cảnh sát chỉ trong phút chốc.
Vậy nên xe của bọn họ phải chạy thật nhanh, chạy được càng xa càng tốt.
Thành Cứu: Vậy trang sức thì sao? Mày để hết trang sức trên hai chiếc xe kia rồi cơ mà!
Sở Giá Quân liếc nhìn Kỷ Dũng Đào: Một đống thủy tinh rởm.
Thành Cứu: Hả?
Sở Giá Quân: Anh đã biết là em sẽ tới, làm gì có chuyện đồ trưng bày trong triển lãm là hàng thật? Thủy tinh rởm làm rất dễ, vài hôm là làm ra được một bộ đồ triển lãm đâu ra đấy ngay.
Sở Giá Quân hỏi Kỷ Dũng Đào: Vậy thì, hàng thật ở đâu?
Mấu chốt thật sự giờ mới bắt đầu.
Đám người trên chiếc xe du lịch kia hoàn toàn chẳng có giá trị gì. Bọn chúng chỉ hốt được hai bao tải thủy tinh, chạy về phía ngõ cụt đã được định trước sẽ bị cảnh sát tóm.
Năm phút sau, xe hàng lao đi trên con đường không một chướng ngại vật, khu triển lãm đã bị bỏ lại phía sau, khuất khỏi tầm mắt. Sở Giá Quân chăm chú nhìn Kỷ Dũng Đào: Anh biết hàng thật ở đâu, nói cho em đi.
Kỷ Dũng Đào: Tôi không chịu trách nhiệm khoản này, tôi không biết.
Sở Giá Quân ngẫm nghĩ: Có thể là ban tổ chức triển lãm trông coi nhỉ? Các anh bố trí an ninh chắc hẳn cũng phải thương lượng với bên họ. Bọn họ ở khách sạn nào, có thể nói cho em biết được chứ?
Hắn nhìn Kỷ Dũng Đào bằng ánh mắt vô tội, vô vàn điều muốn nói chẳng cần thốt thành lời.
Sở Giá Quân hít một hơi thật sâu, vò mặt: Anh Dũng, em không nỡ làm gì anh, nhưng người khác thì có.
Sở Giá Quân:...Bọn họ thật sự dám đấy. Anh biết chuyện cái tên lẻn vào làng chế thuốc phiện cuối cùng bị lột da mặt ra chứ? Không đáng đâu.
Kỷ Dũng Đào gật đầu: Nếu tôi nói địa chỉ khách sạn, cậu cũng phải báo lại tình hình xe chở học sinh. Cậu khống chế hai đầu thế này, về bản chất là bất khả thi. Đám người đó cậu vừa mới gom lại, chẳng có gì đảm bảo được cả.
Sở Giá Quân bật cười: Anh cứ yên tâm đi. Bản thân bọn chúng cũng sợ chết mà.
Nếu hai chiếc xe du lịch kia chỉ là tấm bia đánh lạc hướng, vậy thì tương tự, xe chở con tin dùng để đảm bảo an toàn cho xe du lịch cũng chỉ là một tấm bia ngụy trang. Xe chở học sinh đã được phát hiện ở trạm xăng ven đường, bên trong chỉ có thầy trò hoảng loạn bị trói vào ghế ngồi, bọn cướp từ lâu đã mất hút.
Kỷ Dũng Đào: Cậu cố ý nhắm vào tôi, moi thông tin khách sạn từ tôi rồi tóm lấy người bên ban tổ chức để hỏi ra chỗ giấu hàng thật?
Kỷ Dũng Đào: Có đầu óc như vậy tội gì phải đi làm việc này.
Dù sao Sở Giá Quân đã đạt được mục đích: Kỷ Dũng Đào bị chiếc xe chở con tin kia ép lên xe của bọn họ, giờ cho dù biết được con tin bình an cũng chẳng kịp nữa rồi, trốn sao cho thoát.
Sở Giá Quân thở phào, hưởng thụ sự yên bình ngắn ngủi trong xe: Vết thương của anh thế nào rồi? Em gọi điện thoại tìm anh mà bọn họ chẳng chịu nói cho em biết.
Kỷ Dũng Đào: Miệng bảo không nỡ mà đâm liền ba nhát.
Kỷ Dũng Đào: Rốt cuộc cậu đã giết bao nhiêu người, bản thân có còn nhớ hay không?
Sở Giá Quân: Anh còn rảnh để ý đến bọn họ nữa? Chính bởi vì lần nào anh cũng để ý đến họ, con tin với chả Mộng Mộng gì đó, vậy nên lần nào cũng không bắt được em.
Thành Cứu vừa lái xe vừa dặn dò thằng cháu: Thông tin mà sai thì cứ bẻ cổ thằng cớm này ngay đi! Giờ rốt cuộc đi đâu đây? Tên này có khai hay không thế? Chúng mày đang nói cái đếch gì vậy?
Sở Giá Quân bực bội hít một hơi thật sâu: Anh Dũng, mau nói đi. Em có đầy cách không cần đánh anh mà vẫn bắt anh phải khai đấy.
Kỷ Dũng Đào: Cứ giết quách luôn đi. Phổi tôi bị thương rồi, sau này không thể vận động mạnh, về cơ bản cũng chẳng chấp hành nhiệm vụ gì được nữa. Cậu đã hủy hoại tôi rồi.
Sở Giá Quân bất mãn: Anh ăn nói cái kiểu gì thế? Em hủy hoại anh hồi nào? Em chặt tay chặt chân anh hay là khoắng sạch nhà anh đi rồi? Anh nói chuyện có lý lẽ chút đi được không? Chẳng phải vẫn khỏe re đây sao? Em cho anh tiền, anh đủ ăn đủ uống, còn có gì bất mãn nữa?
Sở Giá Quân: Anh thích em tên là Hứa Phi, đợi vụ này lắng xuống, em đi đổi tên thành Hứa Phi cũng được mà, sao anh lại... Chúng mày nói chuyện với anh ấy đi, tao hết nói nổi nữa rồi!
Thành Cứu: Hay là tìm chỗ ăn cơm đã? Hai đứa bay trông chừng nó, để tao đi mua cơm...
Sở Giá Quân: Tao nuốt không trôi! Tức no luôn rồi!
Thành Cứu: Nó chọc mày tức thế mày còn giữ lại nó làm gì? Giết quách đi rồi tóm lấy đứa nào biết địa chỉ ấy!
Sở Giá Quân: Mẹ kiếp, đây là chuyện nhà của đại ca mày, đến lượt loại tôm tép như mày chõ mõm vào à?
Thành Cứu: Lại còn đại ca với tôm tép cơ? Giờ mày có gì? Tiền không có, súng cũng không, mày...
Chưa dứt lời, chỉ nghe một tiếng động khẽ, họng súng đã nhè thẳng vào gã. Đó là súng giật được từ chỗ nhân viên bảo vệ.
Sở Giá Quân trợn trừng mắt, giọng âm u: Mày lựa lời mà nói cho tao.
Rồi hắn lại quay sang nhìn Kỷ Dũng Đào, cũng bằng cặp mắt ấy: Anh Dũng, thế này đi. Cứ một phút anh không nói, em sẽ mở cửa sổ bắn chết một người trên đường, vui ra trò phải không nào?
-
Quanh đi quẩn lại, xe lại lái về trung tâm thành phố.
Khách trọ lại tại khách sạn này thoạt nhìn đều quần là áo lượt. Đây là nơi tiếp đón quản lý ban tổ chức, là nhân viên Hoa kiều đến từ công ty trang sức Nhật Bản, thông thường đều sẽ cẩn thận sắp xếp ở lại khách sạn cao cấp như thế này.
Đá cẩm thạch màu vàng nâu và trắng muốt được sử dụng làm tông màu chủ đạo của sảnh chính. Bố cục gọn gàng thoáng đãng khiến nơi này thuộc phạm trù đẳng cấp khác hẳn nhà khách.
Xe dừng trước cửa khách sạn, Thành Cứu định xuống xe, Sở Giá Quân cản lại: Lái lên phía trước chút nữa, ít nhất là ba con phố.
Sở Giá Quân: Đi nghe ngóng xem trong phòng có bao nhiêu người, xong thì quay trở lại xe. Nếu chỉ có một người thì lái xe tới trước cửa khách sạn, viện cớ lùa người ta ra đây; Nếu có nhiều người ở đó thì hai đứa cùng đi, dùng súng khống chế, hỏi ra rồi thì giết.
Hai tên cướp xe chở học sinh lúc trước cũng đã trở vào thành phố, chạy tới tập hợp lại với bọn họ. Xe hàng bỗng chốc chật ních. Cuối cùng, một trong hai tên kia đi thăm dò tình hình ở trong phòng. Tên đó trông rất tầm thường nhưng được cái đứng đắn, là kẻ ít gây chú ý nhất trong đám bọn họ.
Để ngăn Kỷ Dũng Đào tạo ra động tĩnh gì trong xe, tay chân của gã bị trói lại, mắt cũng bị bịt kín.
Những kẻ còn lại ngồi trong xe đợi tin, khoảng năm phút sau, tên đó quay trở lại, nói trong phòng chỉ có một người ở.
Theo kế hoạch, Thành Cứu lái xe tới trước cửa khách sạn. Bên ngoài lác đác vài người. Xe dừng lại, tên đó vừa mở cửa nhảy xuống, Sở Giá Quân bất chợt nói: Lái xe! Mau!
Thành Cứu: Cái...
Sở Giá Quân: Mau lái đi!
Cùng lúc Thành Cứu đạp chân ga, vài vị khách "lẻ tẻ" ngoài khách sạn đồng loạt rút súng nhắm thẳng xe hàng, còn có người nhảy ra từ sau bụi cây. Đường đón xe của khách sạn vốn thông thoáng thình lình bị xe chặn hai đầu trước sau. Nhưng Sở Giá Quân phản ứng cực nhanh, đường còn chưa bị chặn kín, xe hàng đã đánh lùi hất văng chiếc xe đằng sau rồi lao ra đường cái.
Qua kính chiếu hậu, có thể thấy tên vừa xuống xe còn định phản kháng nhưng lập tức đã bị xả súng bắn chết.
Sở dĩ Sở Giá Quân thấy không ổn, là bởi lượng người trước cửa khách sạn quá ít. Chẳng những ít hơn hồi nãy đi ngang qua, hơn nữa nhìn vào sảnh chính, quầy tiếp tân cũng vắng tanh. Hiển nhiên là có người dự liệu trước được tình huống này, trong khoảng thời gian ngắn đã sơ tán dân thường khắp trong ngoài khách sạn đi, thay bằng cớm chìm để chặn xe.
Đằng sau xe hàng lao đi như tên bắn không ngừng xuất hiện xe cảnh sát truy đuổi. Trong xe, Sở Giá Quân nhìn chòng chọc vào Kỷ Dũng Đào.
Sở Giá Quân: Phải rồi... phải rồi... em có thể đoán được anh sẽ tráo trang sức thành thủy tinh rởm, anh ắt cũng sẽ lường được việc em nhắm vào thứ gì mà đến...
Sở Giá Quân: Anh đã sắp sẵn rồi phải không? Đến cả địa chỉ khách sạn cũng giả bộ miễn cưỡng nói cho em biết...
Kỷ Dũng Đào không hé răng. Gã nghe thấy tiếng súng lên nòng, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần... Vậy nhưng ngay giây sau, Sở Giá Quân lại kéo kính cửa xe xuống, định nổ súng vào người đi đường; Kỷ Dũng Đào dồn hết sức bình sinh huých về phía hắn. Trong chiếc xe hàng đang lao vun vút, hai người cùng mất thăng bằng, ngã nhào xuống sàn xe. Gã còn định tiếp tục ngăn cản hành động của Sở Giá Quân, nhưng thằng cháu của Thành Cứu đã xốc gã dậy, dập đầu gã xuống sàn bằng một thứ sức mạnh kinh hồn.
Đầu óc dần mờ mịt. Còi báo động, súng vang, mùi máu, tiếng gào của Sở Giá Quân... Kỷ Dũng Đào ngã vật xuống, lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vô cùng thanh thản, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười.
Xe hàng chật vật cắt đuôi được một lượt truy kích, dồn hết tốc lực lao về phía đường quốc lộ rời khỏi thành phố.
-
Khi tỉnh lại, gã cảm nhận được Sở Giá Quân đang ngồi phía đối diện mình.
Không còn nghe tiếng còi báo động, hay tiếng phố thị ồn ào huyên náo nữa. Chiếc xe hàng này có lẽ đã chạy thoát khỏi thành phố rồi.
Ba tên cướp còn lại trong xe đang tranh chấp kịch liệt xem phải làm gì tiếp theo. Có tên bảo bắn chết Kỷ Dũng Đào đi, cũng có tên bảo giữ gã làm con tin.
Sự việc đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát, chệch hẳn khỏi kế hoạch ban đầu của Sở Giá Quân. Hiện giờ bọn họ chỉ có chiếc xe hàng này cùng với vài ba khẩu súng quèn, và một con tin.
Kỷ Dũng Đào tỉnh dậy, vẫn nghe tiếng Sở Giá Quân ở phía đối diện lẩm bẩm một mình, thì thầm lảm nhảm như kẻ khùng điên. Thấy Kỷ Dũng Đào tỉnh lại, hắn vẫn lẩm nhẩm thêm vài câu không rõ đầu đuôi, rồi mới dùng giọng điệu mềm mỏng đến quái gở, nói: Em định xong vụ này sẽ nghỉ tay thật mà.
Sở Giá Quân: Sao anh lại đối xử với em như thế?
Thành Cứu ngồi ghế lái chửi đổng: Con bà mày, cái gì mà xong vụ này? Giờ còn đi đâu được nữa?
Sở Giá Quân trở giọng gắt gỏng: Tao đang nói chuyện với anh Dũng, không nói chuyện với mày!
Trong lúc tuyệt vọng, tâm trạng hắn hoàn toàn mất kiểm soát, rút súng dí vào giữa trán Kỷ Dũng Đào: Lão ta đúng đấy, em nói thế nói nữa với anh cũng có ích gì đâu? Chia cách bao ngày, gặp mặt anh liền hỏi về đám người đã bị em giết, anh nào có hỏi em sống ra sao? Trong mắt anh, đám người chết ấy quan trọng hơn em sao?
Trán Kỷ Dũng Đào bị họng súng ịn vết bầm tím. Đồng bọn bên cạnh rốt cuộc chịu hết nổi nữa: Dù sao cũng không thoát được, bắn chết thằng cớm này luôn đi!
Bầu không khí trong xe thoáng chốc đặc quánh lại.
Giây tiếp theo, cửa xe đột ngột bị tên đó đẩy ra, Kỷ Dũng Đào bị gã đạp văng khỏi chiếc xe hàng đang chạy băng băng, lăn một quãng xa trên mặt đường. Bả vai vang lên tiếng xương nứt, đầu đập xuống đất, nhất thời trong óc chỉ toàn tiếng ong ong.
Giữa những tiếng ù ù bên tai, gã chợt nghe tiếng súng. Vài tiếng súng liên tiếp vọng ra từ trong chiếc xe hàng đang vun vút rời đi. Tiếp đó, xe hàng mất lái, tiếng xe va đập uỳnh uỳnh vang lên, cuối cùng lặng yên bất động.
Từ bóng tối trong khoang xe, một bóng người đầy máu bước ra.
Sở Giá Quân giắt khẩu súng bắn chết đồng bọn vào bao súng, chạy về phía Kỷ Dũng Đào đã gần bất tỉnh. Vải che mắt tuột ra, Kỷ Dũng Đào trông thấy xung quanh là một vùng ngoại ô hoang vắng, hai bên đường gồ ghề hiểm trở là những bãi cỏ dại cao nửa người xa đến ngút tầm mắt.
Sở Giá Quân bước về phía gã, máu trên người nhuộm thẫm cỏ dại ven đường. Người hắn bê bết máu, ôm chặt cứng lấy gã vào lòng: Em sẽ không để bọn chúng động tới anh đâu, kẻ nào đụng tới anh, kẻ đó phải chết.
Giọng điệu của hắn đã hoàn toàn bất bình thường, hệt như một cây vĩ cầm lạc điệu.
Tiếp đó, giọng Sở Giá Quân lại nức nở tội nghiệp: Anh Dũng ơi, anh đừng bắt em được không? Anh cứ coi như không biết chuyện của em, chúng ta cùng bỏ trốn, có được không?