• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Trần

Đến bệnh viện lấy thuốc huyết áp xong, Kỷ Dũng Đào trở về khu tập thể. Bước chân lão rất chậm, bóng lưng khuất ánh chiều tà, nặng nề hằn lên những bậc thang xi măng ở hành lang.

Đầu hành lang có mấy người, hình như đều là tới thăm thân. Con cái đẩy xe lăn điều trị, trên xe là cụ già đầu tóc bạc phơ. Kỷ Dũng Đào lướt qua bọn họ, kìm lòng không đặng nhìn cụ già đó thêm mấy cái, cảm thấy rất quen.

Râu tóc cụ đã bạc trắng, ánh mắt đục ngầu đờ đẫn, trên mũi còn gắn ống thở. Nhưng khi cụ và Kỷ Dũng Đào trông thấy nhau đều thoáng sững lại.

Con gái cụ ngại ngùng chen vào: Xin lỗi, bố tôi già rồi lẩm cẩm, suốt ngày nhìn chằm chằm người khác. Nay chúng tôi đưa bố về thăm đồng nghiệp cũ, chuẩn bị đi ngay đây.

Kỷ Dũng Đào gật đầu, bước tới chỗ bậc thang, lòng chợt rầu rĩ. Bỗng dưng, lão dừng bước, quay người lại hỏi: Lão Lý?

Lý Vũ tuổi xế bóng nhìn về phía lão, run run nhoẻn cười.

Lý Vũ: Tiểu Kỷ à.

Lý Vũ: Tan làm đấy hả? Thằng em sinh viên của cậu đâu? Tan học chưa?

Kỷ Dũng Đào ngây ra, chẳng thốt nổi nên lời. Con gái Lý Vũ càng lấy làm thẹn: Bác cứ trả lời ông ấy vài câu là được.

Kỷ Dũng Đào: À, em tôi cũng sắp về rồi.

Lão lắc đồ ăn trong tay: Tôi về làm cơm trước, cơm nước xong đợi nó về.

Lý Vũ rời khỏi hành lang trong sự quây quần của người nhà. Tiếng lèm bèm của người già vẫn cứ văng vẳng giữa lối đi. Kỷ Dũng Đào bước lên bậc thang cuối cùng, đột nhiên, lão nghe thấy một tiếng động.

Là tiếng chuông xe đạp.

Kỷ Dũng Đào chẳng nhớ đã bao lâu không nghe thấy âm thanh này. Trước kia lanh lảnh đầy đường, sau này dường như tiếng chuông ấy ngày càng nhỏ, ngày càng khẽ, người đeo tai nghe nhiều lên, xe đạp có gắn chuông cũng chẳng có tác dụng gì.

Lão nghe thấy tiếng chuông giòn giã.

Lúc người kia tan học về đến dưới lầu sẽ nhấn cho chuông kêu thật to. Đó thường là lúc cả khu thổi lửa nấu cơm, mùi khói bếp, mùi nước tương, tiếng trẻ con tan học về nhà nô đùa, tiếng bỏng ngô nổ vang lò sắt, tiếng nhạc phát ra từ loa phường...

Cơ thể Kỷ Dũng Đào phút chốc nhẹ bẫng, theo tiếng chuông ấy trôi vào dòng chảy xưa cũ của sông Ái Nha, được đất bùn mềm xốp ấm áp bao bọc.

-

Gã gạt từng lớp lau sậy nặng trịch ra, đuổi theo vết máu người kia để lại dưới ánh hừng đông dần rạng.

Kỷ Dũng Đào hét gọi hắn, cái tên bật ra vẫn là Tiểu Phi. Người phía trước cũng đang chật vật trốn chạy giữa bãi bùn nông, cho đến khi Kỷ Dũng Đào hét gọi cái tên ấy.

Kỷ Dũng Đào: Sở Giá Quân.

Kỷ Dũng Đào: Đã giao hẹn rồi, chúng ta cùng nhau lần lượt nối gót lên đường, em không phải sợ gì cả.

Sở Giá Quân dừng lại phía trước, không tiếp tục đi nữa. Kỷ Dũng Đào hạ súng, cất đi.

Hắn quay đầu lại, vệt nắng bi ai chảy tràn nơi khóe mắt.

Kỷ Dũng Đào: Sao vậy?

Sở Giá Quân lại tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lần này đi rất chậm, men theo bờ sông, đầu cúi gằm, chậm rãi tiến từng bước.

Sở Giá Quân:...Em không cam lòng.

Kỷ Dũng Đào cũng thả chậm bước theo sau hắn: Còn điều gì vương vấn?

Sở Giá Quân: Em không biết nữa, em không nói rõ được. Nhưng em thấy không cam lòng.

Nhất thời, hai người cùng lặng thinh, cùng nhau bước chung một quãng đường. Sắc trời mỗi lúc một sáng trong, rải xuống chiếc bóng xanh thẫm, tựa khói nước xua tan màn đêm.

Bóng ngổn ngang phản chiếu xuống lòng sông, Sở Giá Quân cứ mãi trông về chiếc bóng ấy: Em chưa từng có cuộc sống như vậy.

Kỷ Dũng Đào: Cuộc sống như thế nào?

Sở Giá Quân: Cuộc sống chẳng cần lo sợ nay mai, cuộc sống của người bình thường thật sự như các anh.

Sở Giá Quân: Em giả mạo Hứa Phi cũng rất mệt mỏi, mỗi đêm đều chẳng thể chợp mắt, hễ nghe thấy động tĩnh là lại tỉnh, sợ các anh tra ra em không phải là Hứa Phi.

Kỷ Dũng Đào: Sau này em sẽ không cần giả mạo nữa. Sau này mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.

Sở Giá Quân:...Nếu em thật sự là Hứa Phi, mai này sẽ có cuộc sống thế nào?

Kỷ Dũng Đào vươn tay ra kéo lấy tay hắn. Tay Sở Giá Quân lạnh ngắt như thể đã chuẩn bị sẵn cho cái chết. Cơ thể này đã bải hoải, đã không còn muốn trốn chạy nữa.

Kỷ Dũng Đào: Em sẽ là sinh viên, sẽ được tiến cử cho rất nhiều đơn vị, trở thành nhà khoa học.

Sở Giá Quân: Có phải sẽ mặc áo bờ-lu trắng không?

Kỷ Dũng Đào: Chắc vậy. Một tuần cũng sẽ đi làm năm ngày, sáng sớm chen chúc trên xe buýt, chiều bốn năm giờ tan tầm, có thể xuống căn-tin gọi cơm, một chay một mặn.

Kỷ Dũng Đào: Đơn vị sẽ tổ chức ca vũ hội giao lưu, sẽ có rất nhiều cô dõi mắt theo em, thì thầm bàn tán xem em có người yêu chưa.

Sở Giá Quân: Hồi đó có ai dõi theo anh không?

Kỷ Dũng Đào: Có chứ, trợ cấp của đơn vị bọn anh cũng được coi là khá cao trong biên chế rồi đó.

Sở Giá Quân: Thế sao anh không kiếm người yêu?

Kỷ Dũng Đào: Anh không biết nhà là thế nào.

Sở Giá Quân: Sao lại không biết được chứ, hồi em đến chẳng phải anh còn nói cho em nghe thế nào là nhà đấy ư?

Kỷ Dũng Đào: Anh không biết, anh bịa ra đấy. Anh chỉ không muốn em đi, sợ nghỉ hè em về quê, sợ tốt nghiệp em về quê, anh lại chỉ còn một mình.

Sở Giá Quân ngồi xuống ven sông, tiện tay vốc một nắm đất bùn lên, vo tròn trong lòng bàn tay: Em mặc kệ, dù sao nó cũng là thế đấy.

Kỷ Dũng Đào: Phải, nó chính là như thế.

Sở Giá Quân: Vậy em đi rồi, anh sẽ có nhà mới với người khác chứ?

Gió thổi qua bụi lau, thổi cánh lau sậy rải rác, tựa tuyết trắng phủ lấp mặt sông. Kỷ Dũng Đào khẽ gạt chúng ra, để lộ một vùng nước trong vắt như gương.

Gã nhìn khuôn mặt mình, bật cười: Không đâu.

Kỷ Dũng Đào: Đã nói sẽ cùng em lên đường rồi, làm gì còn mai này nữa?

Sở Giá Quân: Vậy, cùng nhau lên đường, có phải kiếp sau sẽ đầu thai chung một nhà không?

Kỷ Dũng Đào: Chắc vậy, nối gót theo nhau, đầu thai sẽ gần hơn chút.

Sở Giá Quân: Vậy không đầu thai chung một nhà phải làm sao?

Nước mắt Sở Giá Quân từng giọt từng giọt nhỏ xuống lòng sông: Anh đã làm gì sai mà phải chết cùng với em? Không phải anh nói làm người là tốt, còn sống là tốt sao? Anh cũng đâu có làm điều ác, tại sao lại phải chết cùng em?

Kỷ Dũng Đào nhìn hắn, cố nặn ra một nụ cười, khóe miệng miễn cưỡng cười, nước mắt lại không ngừng lăn dài: Nhưng một mình em lên đường sao được, em chẳng biết phải đi đâu. Không phải em muốn anh đi cùng em sao?

Sở Giá Quân lắc đầu: Em không muốn anh đi cùng em, em nghĩ kỹ rồi, em không muốn anh chết, em muốn anh sống.

Sở Giá Quân buông thõng bàn tay đang nắm lấy nhau: Anh nói tiếp đi, ca vũ hội giao lưu, rồi sao nữa?

Kỷ Dũng Đào gạt nước mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu:...Sau đó mỗi tháng sẽ được phát lương.

Sở Giá Quân: Phát bao nhiêu?

Kỷ Dũng Đào: Chắc khoảng vài chục đến một hai trăm... Không nhiều như em nghĩ đâu, mọi người đều chỉ có từng ấy vẫn sống ổn.

Sở Giá Quân ngẩn người, gật đầu: Vậy cũng được, vậy lấy trăm chín đi.

Nơi xa xăm, từng đàn chim giật mình tung cánh. Có người sắp đến.

Sở Giá Quân quay đầu nhìn về nơi đó, nhưng lại bị Kỷ Dũng Đào ôm lấy, quyết không để hắn nhìn: Mặc kệ, em nói tiếp đi, một trăm chín, định tiêu thế nào?

Sở Giá Quân: Em...

Đàn chim chao liệng tứ tán, nhân viên điều tra đã tìm đến chỗ xe hàng và xác ở vị trí cũ.

Sở Giá Quân: Em... Em sẽ dùng mười đồng... à không, hai đồng để đi xem phim, hai đồng nữa để thuê băng cát-sét... Ăn cơm, mua bia, ăn đêm, ước chừng mỗi ngày một đồng...

Kỷ Dũng Đào: Vậy là hết hơn ba mươi đồng rồi, coi như em còn trăm sáu.

Sở Giá Quân: Dùng mười đồng để mua thuốc nữa, là còn trăm rưỡi.

Kỷ Dũng Đào: Không cần mua súng, mua đạn, tiền sẽ tiêu được rất lâu.

Sở Giá Quân gật đầu: Thêm năm mươi đồng nữa...

Kỷ Dũng Đào: Năm mươi đồng, cho ai?

Sở Giá Quân cúi đầu nhìn khuôn mặt ảm đạm lờ mờ của mình dưới mặt nước:...Cho Mộng Mộng.

Sở Giá Quân: Mua sữa bột cho Mộng Mộng.

Nhất thời Kỷ Dũng Đào chẳng biết nói gì.

Sau lưng, đàn chim hoảng loạn vỗ cánh cách bờ sông mỗi lúc một gần.

Kỷ Dũng Đào: Tiểu Sở, em còn một trăm nữa, còn một trăm nữa tiêu thế nào?

Sở Giá Quân: Em sợ lắm.

Kỷ Dũng Đào: Em cứ mặc kệ bọn họ đến, đừng quan tâm. Em chỉ cần nghĩ, em cầm được lương đơn vị phát cho rồi, em đã sống cuộc sống của chúng ta, em phải tiêu hết tiền trợ cấp tháng này, em sẽ tiêu thế nào?

Sở Giá Quân: Còn một trăm nữa...

Sở Giá Quân: Em muốn mua cho anh chiếc áo khoác mới, đôi giày da mới, dẫn anh đi cắt một kiểu tóc thật mốt, mua đĩa hát Đặng Lệ Quân cho anh...

Kỷ Dũng Đào: Đủ rồi, không cần mua gì cho anh nữa cả, anh đầy đủ lắm rồi.

Sở Giá Quân lắc đầu: Còn phải tiết kiệm tiền nữa...

Kỷ Dũng Đào: Em còn biết tiết kiệm tiền? Em tiết kiệm tiền làm gì? Còn có anh đây mà.

Sở Giá Quân thôi khóc, vệt nước mắt trên mặt hắn đã cạn khô, sắc mặt bình thản. Cặp mắt kia ửng lệ hồng, đong đầy nét cười nhìn Kỷ Dũng Đào dưới ánh sông buốt giá.

Sở Giá Quân: Tiết kiệm tiền, tích cóp từng chút từng chút một, mua xe, mua một căn nhà thật lớn cho anh.

Ánh mắt hắn vô cùng tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng, như thể xuyên thấu qua Kỷ Dũng Đào, nhìn thứ gì đó khác.

Sở Giá Quân khẽ giọng: Sau đó, anh Dũng à, em phải đi rồi.

Sở Giá Quân: Rồi sau đó, anh sẽ có một ngôi nhà mới.

Cánh chim đã cận kề, từ bốn phương tám hướng ùa tới.

Họng súng run lên khe khẽ, nhắm thẳng vào giữa trán người kia. Ngón tay Kỷ Dũng Đào lại lần lữa chẳng thể bóp cò, bởi đôi mắt bình thản trong veo ấy cứ nhìn mình mãi.

Kỷ Dũng Đào:...Tiểu Sở, em đừng nhìn anh nữa, em nhìn lên trời đi.

Đôi mắt Sở Giá Quân khẽ chớp, đột nhiên bổ nhào về phía gã - nhưng không phải như súc vật đấu đá. Hắn chỉ ôm chặt lấy Kỷ Dũng Đào, dùng cả thân mình để ôm lấy Kỷ Dũng Đào, ôm rất chặt, rất chặt, tựa như đứa trẻ sợ bị tiêm, níu chặt lấy vòng tay mẹ cha, không dám buông lơi.

Sở Giá Quân: Em vẫn sợ... Em vẫn sợ lắm...

Kỷ Dũng Đào: Được, chúng ta không chết, chúng ta cùng sống, thật đó, anh không giết em nữa, anh bỏ súng xuống rồi này, em xem đi...

Sở Giá Quân run rẩy ôm càng chặt hơn: Vâng.

Kỷ Dũng Đào: Đừng sợ, đừng sợ, nào, chúng ta không sợ, nhé...

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em không muốn chết.

Kỷ Dũng Đào: Em không chết đâu.

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em muốn sống cùng anh, muốn về nhà với anh.

Kỷ Dũng Đào: Lát nữa chúng ta sẽ về nhà, quẳng xa bọn họ, thu xếp đồ đạc, cao chạy xa bay.

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em quên đem chìa khóa rồi.

Kỷ Dũng Đào: Không sao cả, em không cần đem theo.

Kỷ Dũng Đào: Tiểu Sở, anh để cửa cho em. Cửa nhà sẽ luôn để ngỏ, em muốn về lúc nào cũng được.

Cơ thể trong lòng gã, giờ phút này thoáng thả lỏng, buông một tiếng thở dài. Hắn vùi đầu vào trong lòng gã, vào chốn chở che nhỏ bé đến đáng thương này, tựa như chỉ cần làm vậy liền có thể tránh khỏi bất cứ tổn thương nào.

Tay Kỷ Dũng Đào nhè nhẹ chạm lên những lọn tóc đen rối bời.

Mơn trớn qua đi, tay nắm chặt súng, bóp cò.

Bởi được ôm chặt vào lòng, cơ thể ấy chỉ khẽ giật lên một chút rồi cứ thế duy trì tư thế ban đầu, tiếp tục say giấc trong vòng ôm. Kỷ Dũng Đào quỳ trên đất, để cơ thể hắn từ từ gối lên đầu gối mình, vốc một vốc nước sông, giúp hắn lau sạch những giọt máu vương trên mặt.

Sau đó gã đặt hắn nằm xuống giữa những cánh lau sậy tựa tuyết trắng, rồi nằm xuống bên cạnh, gác họng súng vào giữa trán mình, bóp cò.

-

Bởi một cơn nhồi máu não đột ngột, ông cụ Kỷ Dũng Đào ở căn hộ 705 khu tập thể sông Ái Nha đã bước hụt bậc thang.

Hàng xóm đưa ông lão vào viện. Sau khi cấp cứu, ông lão mới chỉ tỉnh táo lại được một chút. Bệnh viện nói tình hình rất nguy cấp, cần tìm người thân.

Hàng xóm hơi khó xử: Ông ấy là người già neo đơn...

Y tá: Phải hỏi xem ông ấy có người nhà không, nếu thật sự không liên lạc được với ai thì phải thông báo đến tổ dân phố.

Y tá: Ông cụ, ông nghe thấy con nói không? Ông cụ? Giờ là thế này... ôi chao, tức là phải tìm người thân, người thân, phải là người nhà của cụ...

Môi ông cụ run run, dường như nhắc đến một cái tên.

Hàng xóm dí sát tai vào bên miệng lão để nghe, nghe rõ cái tên ấy rồi bèn liên tục lắc đầu: Không phải không phải, không phải người này, ông cụ lẩm cẩm rồi, không phải người này.

Y tá: Không phải ông cụ nhắc tên rồi đấy sao? Đi đăng ký đi!

Hàng xóm: Không phải, người ông ấy nhắc đến không phải người nhà, ông cụ lẩm cẩm rồi.

Kỷ Dũng Đào tỉnh dậy từ bóng tối sâu thăm thẳm, thăm thẳm. Ánh ban mai dịu nhẹ rải lên tấm ga trải giường phòng bệnh trắng tinh, tủ đầu giường đặt một giỏ trái cây, bên trong là một quả dưa gang với một quả dứa.

Kỷ Dũng Đào nhìn những thứ trái cây ấy, thầm nghĩ, vung tay quá trán như vậy, ắt hẳn người kia tới rồi.

Nhưng khi nhận thức dần rõ ràng trở lại, ở thời đại này, những thứ trái cây kia đã không còn xa xỉ như trước nữa rồi.

Người tới thăm là nhân viên công tác ở tổ dân phố, là một bà cô già với nụ cười hòa ái, tô son đỏ chót. Kỷ Dũng Đào chỉ thấy cái miệng đỏ rực ấy không ngừng mở ra đóng vào. Bà cô nói, ông Kỷ à, tôi đại diện cho tổ dân phố tới thăm ông, ông có cần gì không?

Kỷ Dũng Đào lặng yên nhìn chằm chằm bà ấy. Lão không quen biết người này, không biết tổ dân phố là gì. Vô số những hiện thực trong đầu như hoa quả đắt tiền bị ném vào máy ép trái cây, nghiền xay nát vụn.

Kỷ Dũng Đào: Em tôi...

Kỷ Dũng Đào: Em tôi sắp tốt nghiệp rồi, có thể xin sắp xếp đơn vị công tác cho nó được không?

Trí nhớ của lão bắt đầu xuất hiện triệu chứng thoái hóa, đây là căn bệnh thường gặp ở người già, bởi chức năng não dần suy giảm. Kỷ Dũng Đào cũng bắt đầu hay quên chìa khóa, nhưng bởi vì cửa không đóng nên cũng chẳng hề gì.

-

Trong súng không còn viên đạn thứ hai.

Gã ngồi dậy, ngơ ngác nhìn về phía trước. Sau đó lao vào lòng sông, để rồi phát hiện nước sông rất nông, chỉ đủ ngập đến bắp chân.

Kỷ Dũng Đào mờ mịt thất thần giữa lòng sông. Gã nhìn lên trời, trên trời chẳng còn cánh chim bay nào nữa, có vệt nắng mới, có rất nhiều cánh lau sậy trắng như tuyết, có rất nhiều ráng mai phơn phớt hồng.

Lúc mọi người lần theo tiếng động đổ dồn đến, Kỷ Dũng Đào đang gào thét ở giữa sông. Gã đứng giữa sông, ôm lấy cái xác dính đầy những máu và cánh lau sậy, gào thét đến cào gan xé ruột. Sở Giá Quân đã chết, xác hắn được đặt lại trên đất, bị bao vây giữa biển người. Có pháp y xác định thân phận, cũng có phóng viên lao khỏi vòng vây, vô vàn ánh đèn chớp nháy loang loáng xen lẫn giữa tiếng quát tháo của cảnh sát duy trì trật tự mà hoàn toàn chẳng thấm vào đâu. Xác chết bị nhấn chìm giữa những máy ảnh.

Sau khi chụp cái xác xong, ống kính đều nhắm cả về phía Kỷ Dũng Đào ở lòng sông. Bọn họ cho rằng Kỷ Dũng Đào đã vật lộn với kẻ ác trên sông, cuối cùng bắn chết hắn. Nhân viên kỹ thuật kiểm tra vết tích phủ nhận điều này, nơi nổ súng là ở trên bờ. Vậy là bọn họ lại suy đoán, có lẽ sau khi nổ súng, tên kia vẫn chưa chết mà giãy giụa lội xuống sông, Kỷ Dũng Đào mới đuổi theo xuống nước... Bằng không, thật chẳng sao giải thích nổi, cớ gì lúc được phát hiện lại ở trạng thái này, người hùng ôm lấy kẻ ác đứng giữa lòng sông tuyết trắng thét gào. Chẳng một ai hay, mỗi một dòng chảy nơi cõi thế, sẽ cuộn trào thành một sinh mệnh mới ra sao, tràn vào một thế giới mới tươi đẹp biết nhường nào.

Hết.

Trần có đôi lời lảm nhảm: Vậy là đã hoàn thành được phần chính truyện rồi, nhưng vẫn còn kha khá ngoại truyện nữa. Lần này chắc cũng phải là lần thứ năm, thứ sáu đọc lại rồi, cứ tưởng sẽ không khóc nữa, vậy mà mấy tiếng đồng hồ làm chương này vẫn khóc đến khó thở, mắt bỏng rát... Giveaway tặng sách tạm gác lại sang tuần, phần ngoại truyện trong sách xuất bản sẽ giới hạn chỉ cấp quyền đọc cho những bạn đã sở hữu sách, cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản dịch của nhà tui~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK