• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Trần

Xe công vụ lao băng băng trên đường quốc lộ. Hừng đông tảng rạng, sắc trời chuyển màu trắng ngà.

Tay Kỷ Dũng Đào bị trói vào tay nắm phía trên cửa kính ghế sau xe, máu trên đầu nhuộm đỏ nửa bên áo sơ mi. Sở Giá Quân đạp ga hết tốc lực, chốc chốc lại liếc về đằng sau: Có cần đi viện không đây?

Sở Giá Quân: Chúng ta đi viện được không? Băng bó lại đã, sau đó tìm một chỗ ăn cơm. Ở Thường Thực có quán mì phủ sốt lâu năm ngon cực... Anh Dũng? Anh có nghe thấy không?

Tai trái của Kỷ Dũng Đào vẫn chưa khôi phục thính giác, có lẽ do ảnh hưởng từ vết thương trên đầu. Âm thanh phía trước dường như xa xôi lắm, nghe như lẫn cùng tiếng thở dài khe khẽ.

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, anh đừng cho rằng em bẩm sinh đã vậy, em rất đáng thương mà. Nếu như em được lựa chọn...

Hắn không ngừng lải nhải: Trên đời này có nhiều người xấu như vậy, em sẽ giới thiệu vài tên cho các anh. Nhiều lắm, đủ để các anh bắt cả năm. Vậy có phải hợp lý không, anh bắt một mình em thì được tích sự gì.

Sở Giá Quân: Trên đời này nhiều người xấu lắm, mắc gì lại cứ chỉ chăm chăm bắt em chứ? Em đảm bảo sau này sẽ hoàn lương, rửa tay gác kiếm, em viết cam kết có được không? Anh cứ coi như không biết chuyện của em, về báo với đơn vị là bắt nhầm người rồi...

Vết thương nhức nhối khủng khiếp. Kỷ Dũng Đào trầm giọng quát: Lúc cậu giết người thì sao không sợ bị xử bắn?

Sở Giá Quân: Em đâu có giết bọn họ vì muốn giết bọn họ, em có mục đích cả đấy chứ.

Sở Giá Quân lầm bầm: Vả lại, em có thể giết bọn họ, nhưng các anh đâu thể bắn chết được em.

Kỷ Dũng Đào: Vậy tại sao phải tiếp tục sống như vậy? Mua lấy một cái chứng minh thư giả, sống như những người bình thường, cũng chưa chắc cậu đã bị bắt.

Sở Giá Quân: Em chưa từng đi học, trừ việc này ra còn biết làm gì khác đâu.

Kỷ Dũng Đào nhịn hết nổi nữa: Mẹ kiếp, chẳng lẽ bốc vác công trường cũng không biết à?

Giây tiếp theo, tiếng phanh xe chói tai vang lên. Một cú phanh gấp khiến Kỷ Dũng Đào nặng nề va về phía trước.

Không khí trong xe rơi vào sự tĩnh lặng ngắn ngủi. Qua gương chiếu hậu, gã nhìn thấy đôi mắt của Sở Giá Quân. Tưởng chừng thứ bị ánh mắt đó bao phủ, chỉ một giây sau sẽ bị bắn phá tan tành.

Sở Giá Quân:...Anh tưởng rằng em sẽ không giết anh sao?

Ngay sau đó, cặp mắt ấy khép lại. Hắn gập người, hít sâu vài hơi, rồi lắc đầu, khởi động lại xe, giọng điệu lại trở về bình thường, chỉ có điều vẫn thoáng run rẩy.

Sở Giá Quân: Anh Dũng à, anh đừng tự tìm đường chết. Anh vẫn còn mẹ già ở quê kia mà. Lỡ như em giết anh rồi, bà ấy phải làm sao?

Kỷ Dũng Đào: Bà ấy có chồng có con, không có tôi cũng chẳng sao cả.

Sở Giá Quân: Sao anh có thể thế chứ? Vô lương tâm.

Sở Giá Quân: Hầy, anh Dũng này, lần này quả thực có rất nhiều đồ tốt chưa mang được theo, làm thế nào bây giờ? Hì hì hì... lát nữa xe hết xăng rồi, anh có thẻ xăng không? Có mang tiền theo không?

Sở Giá Quân: Cho em mượn ít tiền, sau này sẽ trả lại anh. Ài, về sau chắc phải mất một khoảng thời gian trông chờ vào đồng lương hai trăm chín của anh mà sống qua ngày rồi.

Sở Giá Quân: Anh Dũng? Anh Dũng ơi? Anh đừng giận em mà. Em quả thực chẳng còn cách nào khác. Này, anh muốn cái gì? Đợi em kiếm được tiền rồi, em sẽ cho anh hết...

Lời còn chưa dứt, một đôi tay bị còng đã trùm qua cổ hắn từ đằng sau rồi siết chặt vào lưng ghế tựa, định siết chết hắn. Sở Giá Quân giãy giụa, chiếc xe mất thăng bằng, đánh võng trên đường quốc lộ.

Cú phanh gấp hồi nãy đã xô đẩy khiến cho tay nắm cửa sổ bật ra, còng tay bị cài vào giữa cũng theo đó trượt ra ngoài.

Hắn giãy được ra khỏi tay Kỷ Dũng Đào, còn chưa kịp điều chỉnh lại vô lăng đã bị túm lấy tóc. Người kia kéo mái tóc dài của hắn, ra sức nện đầu hắn vào vô lăng. Mỗi một cú va đập đều phát ra tiếng còi xe hết sức nực cười. Sở Giá Quân dồn hết sức bình sinh đẩy gã ra, máu me đầy mặt.

Nhưng mục tiêu của Kỷ Dũng Đào không phải hắn. Đánh thắng đối phương bằng tay không trong tình huống này là một canh bạc liều lĩnh, mục tiêu của gã là vị trí ghế phó lái. Dưới ghế phó lái của xe công vụ có đặt một khẩu súng dự phòng, chỉ cần lấy được súng...

Cơ thể gã từ đằng sau nhoài về phía ghế trước, cánh tay bị còng vươn về phía dưới ghế.

Sở Giá Quân ôm đầu, trong lúc choáng váng lại vẫn rút được dao ra, đâm về phía vai gã đàn ông. Cả người Kỷ Dũng Đào đổ nhào về ghế phó lái, vai trái dính một nhát thật sâu. Cũng chính vào lúc này, tay gã mò thấy được khẩu súng dưới ghế.

Gã quay người cầm súng nhắm thẳng vào Sở Giá Quân. Chỉ nghe một tiếng lạch cạch, dao găm đã cắm thẳng vào họng súng, nhưng ngay giây sau bàn tay cầm dao đã bị đạp trúng. Con dao trượt xuống dưới bộ ly hợp. Sở Giá Quân đạp vào bụng gã, thân xe lảo đảo ngả nghiêng. Kỷ Dũng Đào bị đạp văng vào cửa hông ghế phó lái. Cửa xe bật mở dưới cú va đập ấy. Xe mất khống chế, theo quán tính áp sát vào vách núi, nửa người Kỷ Dũng Đào lơ lửng ngoài xe, vai thậm chí còn ma sát với mặt đất. Chiếc xe mất kiểm soát chẳng mấy đã lăn tới một bên hông vách núi, nửa người gã lơ lửng giữa không trung, gió bên dưới rít gào.

Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, gã giơ súng, chuẩn xác nhắm vào Sở Giá Quân.

Người kia tìm lại được con dao, nhào về phía Kỷ Dũng Đào. Vậy nhưng, họng súng bao giờ cũng nhanh hơn mũi dao.

Nòng súng đen ngòm gần ngay trước mắt.

Kỷ Dũng Đào bóp cò.

Giữ nguyên biểu cảm ngây dại đó, đôi mắt Sở Giá Quân thoáng mở to. Cùng lúc ấy, hai người nghe thấy âm thanh làm thay đổi quỹ đạo vận mệnh...

Tiếng kẹt nòng.

Khẩu súng cũ kỹ này, đã bị kẹt nòng.

Môi Sở Giá Quân mấp máy, hắn thoáng lùi về sau. Mống mắt bị máu nhuộm hồng tràn ngập vẻ sửng sốt không dám tin. Bờ môi run rẩy mỗi lúc một dữ dội, cuối cùng cũng phát ra tiếng...

Là tiếng thú hoang thét gào rạch tan hừng đông tĩnh mịch, là tiếng hét của kẻ điên, là tiếng khóc của một đứa trẻ.

Rất nhiều năm sau, rất rất nhiều năm về sau, tiếng hét dai dẳng chói tai, cào gan xé ruột ấy vẫn cứ quẩn quanh trong mỗi một cơn ác mộng của gã.

Đó là thứ âm thanh mà con người gần như không thể nào phát ra được, khuôn mặt nhu hòa giờ trợn trừng vặn vẹo, hơi thở nồng nặc mùi máu, tựa như phân đoạn hóa quỷ trong những câu chuyện ma thời xa xưa. Mái tóc dài rối tung nhuốm máu bết thành từng lọn từng lọn dán lên mặt, lên người hắn, cùng nỗi tuyệt vọng, thất vọng, sụp đổ, bất lực ùa về phía Kỷ Dũng Đào.

Sở Giá Quân gào thét bổ nhào về phía gã. Kỷ Dũng Đào chẳng nhìn được gì phía trước, chỉ cảm thấy vùng bụng đau đớn khủng khiếp. Một nhát, hai nhát, ba nhát... Kẻ đó ấn gã xuống ranh giới giữa trong và ngoài xe, dao găm đâm xiên ba nhát. Một nhát trong số ấy rõ ràng đã găm vào cơ quan hiểm yếu. Nhịp thở của Kỷ Dũng Đào lập tức thay đổi, không khí nhanh chóng dạt khỏi phổi gã, chẳng giữ lại được trong cơ thể.

Gã chẳng còn cách nào ngoài túm chặt tay Sở Giá Quân, để con dao kia găm vào trong cơ thể, tránh để nó bị rút ra.

Đôi mắt Sở Giá Quân phủ kín bởi huyết lệ, tựa như vòng xoáy, tựa như máy ép, đánh tan hết thảy những dịu dàng và hy vọng dĩ vãng còn đọng lại trong cơ thể... Hắn buông dao xuống, để nó găm vào người Kỷ Dũng Đào, sau đó giật lấy khẩu súng bị kẹt nòng kia. Họng súng dí vào giữa trán người đàn ông, điên cuồng bóp cò dẫu chẳng đời nào bắn được ra đạn.

Tiếp đó, kẻ ấy như thể một con rối gỗ đứt dây, bải hoải gục xuống người gã, tóc nhuốm máu tựa xích đỏ quấn thân. Sở Giá Quân nằm rạp trên người gã, mặc sức khóc rống.

Hắn khóc rất lâu, khóc đến độ sức cùng lực kiệt.

Anh biết không?

Biết tại sao em lại không giết anh, tại sao phải nán lại ở sông Ái Nha không?

Xin anh đấy, hãy nói anh biết đi.

Hắn rũ rượi nhổm người dậy, đuôi tóc còn nhỏ máu, nhỏ xuống mặt người đàn ông. Hơi thở của Kỷ Dũng Đào càng lúc càng chật vật, mỗi lần không khí ra vào phổi đều tựa như lọt qua một cái ống bễ vỡ nát. Nhát dao găm vào bụng quá sâu, mũi dao đâm thẳng về phía trước, rạch thủng lá phổi bên trái.

Nhưng sát ý cũng trỗi dậy rất nhanh.

Kỷ Dũng Đào rút con dao ra khỏi bụng mình, đâm về phía Sở Giá Quân... Sở Giá Quân tóm được mũi dao nhắm về phía mình, ngón tay bị lưỡi dao cứa qua. Người kia vốn nửa lơ lửng ngoài không trung, vào lúc này, cơ thể trượt hẳn khỏi xe rồi cứ thế lăn xuống con dốc nghiêng cạnh đường quốc lộ, biến mất giữa bìa rừng rậm rạp đen đặc bên dưới.

Kỷ Dũng Đào nghe thấy tiếng gào của hắn, trông thấy hắn vươn tay muốn níu mình lại.

Nhưng tất thảy đều đã quá muộn rồi.

-

Bởi vụ hỗn loạn tại triển lãm vàng bạc, triển lãm châu báu tại thành phố A bị hủy bỏ. Nhưng so với tin tức về Sở Giá Quân, tin triển lãm bị hủy bỏ lặng lẽ chìm nghỉm nơi phố thị.

Khu tập thể sông Ái Nha bỗng nổi tiếng. Nơi quán đồ Tây mà Sở Giá Quân dùng để giấu thịt, cả con phố đều u ám nặng nề.

Đại Phi tạm thời được hàng xóm đón về chăm sóc, có lẽ vì nhớ chủ mà gầy rộc cả đi.

Kỷ Dũng Đào về quê một chuyến.

Gã được nhân viên tuần tra của đội trị an phát hiện ở trong rừng, rồi đưa tới bệnh viện, nhặt về được một mạng. Sau khi trở về thì phải trải qua một tháng đình chỉ điều tra ròng rã, tất cả mọi thứ có liên quan đến Sở Giá Quân ở trong nhà đều bị mang đi.

Sau đó, gã trở về thăm quê.

Mẹ con nhiều năm không gặp, trong nhà cũng chẳng hay biết chuyện Hứa Phi. Chỉ đến giờ cơm mỗi ngày, mẹ và những người khác mới ngồi vào cùng bàn với gã. Cha dượng cầm bát ngồi trước ti vi, vừa ăn vừa xem. Một đứa con khác của mẹ có vẻ định nói chuyện với gã, nhưng mỗi lần mở miệng đều nhanh chóng bị cha mẹ lùa đi chỗ khác.

Kỷ Dũng Đào tạt qua nhà Hứa Phi. Gã mới chỉ tới đây một lần vào rất nhiều năm về trước, từ lâu đã chẳng còn tìm được bất cứ ấn tượng nào về người nhà trong ký ức nữa.

Gã chỉ nán lại ở quê ba ngày, sau đó đặt trước vé, ăn xong bữa trưa liền trở về thành phố A. Mẹ tiễn gã ra cổng, hỏi gã vài chuyện thường ngày, rồi hai người cứ thế từ biệt.

Lý Vũ tới tìm gã cùng đi ăn, nhắc đến chuyện sang tuần trở lại cương vị. Hiện giờ đã tra ra được, quả thực không có hiềm nghi đồng lõa, chỉ đành phán là sơ suất nghiêm trọng. Nhưng xét thấy trong quá trình truy bắt tội phạm, gã đã không màng sống chết, đơn vị thống nhất ý kiến giơ cao đánh khẽ, coi như lập công chuộc tội.

Kỷ Dũng Đào: Có phải hắn lại gây án rồi không?

Lý Vũ: Có lẽ hắn chạy về phía Chiết Giang rồi.

Kỷ Dũng Đào: Hắn muốn tới Thượng Hải. Có lẽ sẽ cướp dọc đường, vừa cướp vừa chạy.

Lý Vũ: Hắn gửi thư cho cậu đấy, đã biết chưa?

Kỷ Dũng Đào tưởng mình nghe nhầm.

Trong khoảng thời gian gã bị đình chỉ, dọc đường Sở Giá Quân gửi mấy phong thư về thành phố A. Trong mắt người khác, nội dung của chúng rất nực cười, đều khuyên Kỷ Dũng Đào "niệm tình cũ", bỏ việc đi trốn cùng hắn.

Kỷ Dũng Đào: Trong khi tiếp xúc với hắn...

Lý Vũ: Tình huống của các cậu không chỉ đơn giản là "tiếp xúc" nữa rồi.

Kỷ Dũng Đào: Trong khoảng thời gian ở cùng hắn, tôi có cảm giác... Hắn không có liên hệ với thế giới này.

Kỷ Dũng Đào: Ban đầu cứ tưởng rằng sinh viên dốc lòng học hành nên mới thoát ly xã hội, sau đó ngẫm lại, hắn hoàn toàn không cảm thấy mình là một phần của xã hội này. Hắn không có cái khái niệm ấy, hết tiền thì cướp, không vừa ý thì giết.

Lý Vũ: Nhưng hắn ở lại đây lâu như vậy kia mà?

Kỷ Dũng Đào: Chính bởi vì hắn muốn trở thành một phần trong ấy. Hắn không phải loại bị xã hội gạt ra ngoài lề, từ khi còn rất nhỏ hắn đã bị thế lực cưỡng chế bóc tách ra ngoài... Thực chất nếu như...

Gã nói đến đây chợt lặng thinh.

Trong nhà ăn, hai người ngồi đối diện nhau, trầm mặc một hồi. Lý Vũ châm điếu thuốc, khói thuốc vờn quanh. Ông ta nói: "Muộn quá rồi."

-

Trước khi trở lại cương vị, cấp trên còn cắt cử một nhiệm vụ nghiên cứu khoa học. Hình như là trên tỉnh tiến cử một nhân tài cấp cao du học trở về, nghiên cứu cái ngành gọi là "tâm lý học", yêu cầu Kỷ Dũng Đào phối hợp.

Trong đơn vị có lời đồn, nói hạng mục này là nghiên cứu bệnh tâm thần, học thành tài rồi có thể đọc được suy nghĩ... Dù gì cũng chưa nghe bảo con nhà ai học cái này bao giờ, thành ra có vẻ rất bí ẩn.

Có hai người tới, một người đàn ông trung niên dắt theo một cậu sinh viên trẻ tuổi. Kỷ Dũng Đào được gọi đến văn phòng của họ. Người đàn ông đẩy cặp mắt kính dày cộp lên, hỏi những thông tin cơ bản như họ tên, tuổi tác, ngày sinh, chức vụ, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần liền.

Kỷ Dũng Đào: Tại sao còn phải xác nhận những thứ đã có trong tài liệu thế?

Người đàn ông: Tại vì phải biết anh cảm thấy anh là ai.

Kỷ Dũng Đào: Hả?

Người đàn ông: Tức là, Kỷ Dũng Đào - đây là thân phận mà cha mẹ, mà thế giới bên ngoài đặt cho anh. Vậy ngoài những thứ này ra, anh hy vọng anh là ai?

Kỷ Dũng Đào: Kỷ Dũng Đào, chứ còn sao nữa?

Người đàn ông: Anh đừng giữ thái độ thù địch với chúng tôi...

Kỷ Dũng Đào: Này nhé, đồng chí, anh có ý gì hả? Chẳng lẽ tôi còn không thể là tôi sao?

Người đàn ông: Nếu không có thân phận này, anh muốn trở thành ai?

Kỷ Dũng Đào bật cười: Người có tiền.

Người đàn ông gật đầu, ghi chép vào cuốn sổ.

Kỷ Dũng Đào: Đợi đã, có được sửa không?

Người đàn ông: Được.

Kỷ Dũng Đào:...Anh trai của Hứa Phi.

Người đàn ông: Hứa Phi nào?

Kỷ Dũng Đào: Sinh viên đại học Hứa Phi.

Người đàn ông: Không phải Sở Giá Quân sao?

Kỷ Dũng Đào: Mộ tổ nhà nào bốc hỏa mới nuôi nổi cái giống đó?

Người đàn ông: Vậy em trai Hứa Phi của anh, cậu ấy là sinh viên đại học, cậu ấy trông thế nào?

Kỷ Dũng Đào: Nó...

Kỷ Dũng Đào phát hiện, Hứa Phi trong đầu gã mang khuôn mặt của Sở Giá Quân.

Gã nằm vật ra ghế, ngơ ngác nhìn trần nhà. Người đàn ông hỏi: Nếu như cậu ta không phải Sở Giá Quân, chỉ là Hứa Phi thôi, liệu anh có bằng lòng vứt bỏ thân phận "Kỷ Dũng Đào" này để trở thành "anh trai của Hứa Phi" không?

Kỷ Dũng Đào gật đầu.

Người đàn ông: Thân phận này có thể cho anh những gì? Là nhân sinh quan giá trị quan? Lợi ích? Hay là...

Kỷ Dũng Đào: Chẳng gì cả, chỉ có nhà được thêm một người mà thôi.

Người đàn ông: Nhà anh vốn dĩ có mấy người?

Kỷ Dũng Đào: Một mình tôi.

Người đàn ông: Vậy thứ mà thân phận này cho anh, không phải "nhà được thêm một người", mà chính là "nhà".

Kỷ Dũng Đào lấy tay che mặt, cười khan.

Người đàn ông: Cậu ta muốn thân phận nào? Sở Giá Quân, hay là Hứa Phi?

Kỷ Dũng Đào: Hắn ở lỳ mãi chẳng đi, chắc chắn là thích thân phận Hứa Phi rồi.

Người đàn ông: Vậy thứ mà cậu ta muốn cũng giống với anh.

Kỷ Dũng Đào chẳng nói chẳng rằng, chỉ buông tiếng thở dài. Lúc gã thở dài, trong hơi thở lẫn tạp âm khe khẽ. Sở Giá Quân đâm gã ba nhát, nhát cuối cùng găm vào lá phổi bên trái, có lẽ sẽ kéo theo rất nhiều di chứng sau này.

Gã trở lại văn phòng. Trên bàn phủ một lớp bụi mỏng, chiếc khung ảnh trên đó cũng xám xịt theo. Kỷ Dũng Đào cầm nó lên, thổi bụi trên đó đi, rồi cứ dán mắt nhìn rất lâu. Có đồng nghiệp đi ngang qua, vỗ vai gã: Đừng nghĩ nhiều, ai mà ngờ được sự việc lại thành ra thế này. Chẳng ai nhìn ra cả, không phải lỗi một mình ông đâu.

Kỷ Dũng Đào bỏ khung ảnh vào trong túi: Tôi phải đi đây.

Đồng nghiệp: Hả? Ông nghỉ việc à?

Kỷ Dũng Đào: Tôi dẫn mấy người tới Thượng Hải, chắc chắn hắn sẽ tới đó.

Gã vốn định đón chó về nhà, nhưng bởi vì phải đi công tác, lại đành gửi nhờ hàng xóm nuôi hộ. Đại Phi có vẻ không muốn bị gửi nuôi, ra sức bám theo Kỷ Dũng Đào, không chịu vào nhà người khác, có kéo xích cổ thế nào cũng không chịu vào, vừa bế vào lại vọt ra.

Kỷ Dũng Đào ngồi xổm ở đó phát sầu lên được, cuối cùng vì nhiệm vụ đành phải đặc cách cho gã dẫn chó theo cùng.

Trần có đôi lời lảm nhảm:  Nhát cuối cùng găm vào lá phổi bên trái, là nơi rất gần với trái tim. Tui nhớ từng đọc được một lời bình thế này: "Di chứng để lại là mỗi lần hít thở, phổi trái đều đau nhói. Mỗi một hơi thở trong quãng đời còn lại của anh Dũng đều gợi nhắc về Sở Giá Quân."

Với cả, không biết mọi người còn nhớ chi tiết tấm hình chụp chung ở vũ trường này không. Hai người được đẩy vào giữa, hệt như chụp hình đám cưới cùng với họ hàng hai bên. "Kỷ Dũng Đào kéo hắn tới bên mình, tay ngoắc móc chìa khóa xe máy. Móc khóa cũng ngoắc vào ngón tay Sở Giá Quân, tựa như chiếc còng tay nho nhỏ, lại cũng tựa chiếc nhẫn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK