Một chiếc ô tô chậm rãi dừng trước của khách sạn lớn nhất ở Cáp Nhĩ Tân, ngay lập tức có nhân viên mặc trang phục hầu gái chạy đến, cung kính mở cửa xe.
Một nữ tử mặc sườn xám tinh xảo từ trong xe bước ra, nàng khoảng ba mươi tuổi, mặt mày như họa. Giày cao gót tinh tế bước đi trong tuyết, lưu lại một chút dấu vết.
Phía sau, hầu gái lập tức mở dù, bông tuyết liền rơi trên cây dù in cành hồng mai xinh đẹp.
Bên trong bên ngoài như hai cực đối lập, bên ngoài trời lạnh tuyết rơi, bên trong khách sạn Tứ Phương lại là cảnh ca múa vui mừng.
"Tiểu thư, khách đã đến, đang đợi ngài ở lầu hai Thiên tử gian."
Nữ tử thời thượng này không phải ai khác, chính là nữ chủ nhân của khách sạn Tứ Phương danh chấn Cáp Nhĩ Tân, Đường Kiều.
Đường Kiều gật gật đầu, đi thẳng lên lầu hai, gõ nhẹ vài tiếng, liền mỉm cười bước vào: "Từ tiên sinh, để ngài đợi lâu rồi."
Giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh.
Từ tiên sinh nghe tiếng liền lập tức đứng lên, mang theo vài phần câu nệ bắt với nàng.
Từ tiên sinh đánh giá Đường Kiều, nữ tử này cùng lời đồn đãi giống nhau, lông mày lá liễu, đôi môi anh đào, dáng người thướt tha quyến rũ, tuy rằng đã hơn ba mươi, nhưng vẫn xinh đẹp làm người ta không dời mắt được.
Đường Kiều mỉm cười, hỏi thăm vài câu: "Từ tiên sinh lần này đi đường có vất vả không?"
Từ tiên sinh lập tức nhớ tới mục đích đến khách sạn Tứ Phương, trong lòng hắn âm thầm mắng chửi chính mình, điều chỉnh lại tâm trạng, khéo léo trả lời: "Đều tốt đều tốt, cảm ơn Đường tiểu thư quan tâm."
Hắn cũng không quanh co lòng vòng, hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề nói: "Không dám giấu giếm, lần này mạo muội tới đây gặp Đường tiểu thư, là vì hiệu buôn đồ Tây của chúng tôi. Hiện tại xà bông thơm, kem bảo vệ da đều là mặt hàng được khách ưa chuộng. Nghe nói Đường tiêu thư có cách có thể nhập hàng từ Thượng Hải. Không biết tôi có thể có cơ hội, được chia một phần chén canh không?"
Đường Kiều ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, nếu dùng mánh lới với nàng, sợ là sẽ bị ăn xương cốt không còn. Thẳng thắn thành khẩn ngược lại có thể dành được chút hảo cảm.
Đường Kiều nâng chén trà lên, ngón tay thon dài được bảo dưỡng rất tốt, móng tay sơn màu đỏ thẩm đang thịnh hành, so sánh với cốc sứ trắng noãn, không làm cho người ta có cảm giác đột ngột, mà còn cảm thấy thật xinh đẹp.
Đồng hồ phát ra từng tiếng tích tắc tích tắc, thời gian chậm rãi trôi qua, Từ tiên sinh bắt đầu lo lắng.
Kỳ thực con đường hàng hóa của hắn cũng không nhiều, bây giờ chiến sự căng thẳng, người có thể lấy được những mặt hàng này không nhiều. Mà gần đây, hắn gặp vận xui, bên ngoài đồn đãi hắn buôn bán giả dối. Thậm chí có người còn nói hắn đen ăn đen. Không biết là kẻ nào âm mưu hãm hại.
Đường cùng nên hắn mới phải chạy đến Cáp Nhĩ Tân nhờ Đường Kiều hỗ trợ.
Hắn có chút khẩn trương xoa tay.
Đường Kiều chậm rãi uống trà, yên lặng quan sát biểu cảm của Từ tiên sinh, tựa hồ cảm thấy hiệu quả đã đạt tới, khẽ mở miệng nói: "Chia một chén canh thì có thể, vì ta thấy Từ tiên sinh rất có thành ý. Nhưng mà không biết Từ tiên sinh có bao nhiêu thành ý đây?"
Từ tiên sinh lập tức vươn ra ngón tay.
Đường Kiều ý vị thâm trường mỉm cười, lắc đầu: "Thêm ba phần."
Từ tiên sinh không thể tin nhìn Đường Kiều, Đường Kiều nghiêm túc nói: "Với hoàn cảnh hiện tại, ngài không làm, sẽ có người khác làm."
Nàng cười nhẹ nhàng, mang theo vài phần mơ hồ.
Từ tiên sinh thở dốc, nắn chặt tay: "Điều này.. Tôi cần suy nghĩ."
Đường Kiều cũng không miễn cưỡng: "Được, nhưng ta phải nhắc nhở ngài, thời gian không đợi người. Bữa cơm này ta làm chủ, thứ lỗi tôi không thể bồi được."
Nàng dứt khoát đứng dậy, nhưng chưa đến cửa, đã nghe thấy Từ tiên lên tiếng gọi lại: "Chờ một chút."
Hắn đã không còn đường lui, dù Đường Kiều đưa ra điều kiện hà khắc, thì cũng chỉ có thể đáp ứng, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
Đường Kiều nghiêng người nhìn hắn, Từ tiên sinh gian nan nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi đồng ý."
Nghe vậy, Đường Kiều lộ ra một nụ cười rực rỡ: "Xem ra Từ tiên sinh là một người thông minh."
* * *
Đường Kiều ngồi trên ghế gỗ lim, xuyên qua song cửa sổ, thất thần nhìn cảnh tượng trên đường, lúc này trên đường đã không còn một bóng người, những mái ngói xa xa phủ đầy tuyết, đèn đường chiếu lên làm cho người ta cảm giác hơi thở ẩm thấp thấm vào da thịt.
Nàng im lặng ngồi ở đó, tiếng gõ cửa vang lên, Đường Kiều ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là trợ thủ của nàng - Cổ Nhị, là người nàng cứu trên đường, cũng là một trong ít người nàng tin tưởng.
Cổ Nhị mở miệng nói: "Tiểu thư, hợp đồng với Từ tiên sinh đã ký rồi, chắc chắn hắn tuyệt đối không nghĩ đến, nguồn hàng của hắn là do chúng ta chặt đứt." Trên mặt mang theo chút ý cười vì giao dịch thành công.
Nhưng mà Đường Kiều lại không có biểu cảm gì, nàng im lặng ngồi: "Điện báo ta gửi Thất gia thì sao?"
Cổ Nhị: "Đã gửi đi, ngài yên tâm."
Đường Kiều gật đầu, nàng nói: "Ngươi làm việc ta yên tâm, đi xuống đi."
Cổ Nhị có chút lo lắng, nhưng vẫn rất nhanh lui xuống, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Ngày này hàng năm, tiểu thư xử lý xong tất cả mọi chuyện đều sẽ nhốt mình ở trong phòng, khóc một hồi.
Đường Kiều nhẹ nhàng cười một cái đầy thê lương. Mọi người đều cảm thấy nàng nắm trong tay Cáp Nhĩ Tân đủ để làm mưa làm gió một phương, nhưng lại không hề hay biết. Nàng cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác mà thôi.
Nhưng nàng cũng không để ý là quân cờ trong tay người ta, năm đó nếu như không gặp được Thất Gia, nếu như không trở thành một con cờ sống trong thời loạn lạc này. Không biết nàng có thể giữ nổi mạng sống đến hôm nay không, hoặc là nàng sẽ giống như những cô nương xui xẻo ngoài kia, phải lấy chính thân xác của mình để dành giật từng phút giây của sự sống.
Tóm lại, kết cục đều sẽ rất tồi tệ.
Cho nên nàng cam tâm tình nguyện làm quân cờ, người người đều phải kiêng kị ba phần.
Đường Kiều cảm giác bản thân thật sự không có cái gì phải tiếc nuối, cuộc sống chính là như vậy, có được tất có mất. Hôm nay nàng trở nên yếu đuối như vậy vì hôm nay chính là ngày giỗ của mẫu thân.
Nàng đứng dậy đi đến trước tủ rượu rót cho mình một chén, chất lỏng trong ly khẽ xao động một màu đỏ như máu.
Đường Kiều khẽ nhấp một ngụm, từ khi mẫu thân nàng qua đời, Đường gia bắt đầu suy tàn đến mức không thể cứu vãn.
Nếu như không phải do cha nàng nạp thiếp, dẫn cô gái kia về nhà thì gia đình họ vẫn có khả năng hòa thuận sống nhưng tháng ngày sung túc. Nhưng mẫu thân lại bị nữ nhân kia hại chết. Cha nàng cũng vì ngu muội nghe theo cô ta mà đi sai đường.
Ai có thể nghĩ tới, bà chủ ở Cáp Nhĩ Tân này hai mươi năm trước đã từng là đại tiểu thư Đường gia được chiều chuộng ở Thượng Hải.
Khiến gia đình nàng tan cửa nát nhà như vậy nhưng nữ nhân kia vẫn sống thật tốt.
Con gái của cô ta cũng sống thật tốt, lấy một người chồng rồi leo lên thành trưởng quan phu nhân.
Đường Kiều mỗi ngày đều không thể yên giấc, nghĩ đến nữ nhân ác độc kia nàng liền hận không thể giết cô ta hàng nghìn hàng vạn lần. Nàng ngửa đầu đem ly rượu đỏ uống một hơi cạn sạch.
Trong mắt hiện lên một tia hận ý, nàng chỉ có một nguyện vọng, chỉ mong đến ngày có thể trở về bến Thượng Hải giết chết người đàn bà ác độc kia.
Những năm qua mỗi ngày nàng đều cầu nguyện mình có cơ hội trở về nhưng ước muốn năm này qua năm khác vẫn chưa thực hiện được.
Đến khi nào nàng mới có cơ hội đây?
"..."
Đường Kiều bỗng cảm giác một cơn co rút đau đớn từ trái tim truyền đến, nàng cúi đầu đè lại cơn đau trước ngực, nhưng không ích gì cơn đau bén nhọn vẫn lan ra dường như muốn làm tê liệt trái tim nàng.
Nàng chậm rãi trượt xuống tựa vào cạnh bàn, mồ hôi tuôn ra rơi xuống dọc theo hai bên thái dương, nàng muốn mở miệng nói chuyện lại chỉ phun ra một búng máu.
"Cổ, Cổ Nhị.."
Nàng càng ngày càng đau, trái tim cũng đau, nàng nhìn chai rượu cách đó không xa gắt gao nhìn thẳng, cắn môi.
"Độc..".
Chưa nói hết câu nàng liền té ngã trên đất, đau đớn khiến nàng phải nắm chặt chiếc thẳm.
Hơi thở ngày càng mong manh, trong mơ hồ nàng trông thấy cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, có người nhẹ nhàng bước đến. Đường Kiều cố gắng muốn ngẩng đầu nhìn đến tột cùng là ai đã hạ độc, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực, chút khí lực để gắng gượng cũng không có, trong mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày da dừng trước mặt.
Người kia khẽ cúi xuống nắm lấy cổ tay nàng.
Đường Kiều không biết người đó muốn cứu nàng hay chỉ đến để xem nàng đã chết chưa vì lúc này nàng không đủ sức để mở mắt nữa rồi..
Không biết qua bao lâu, nàng mơ màng nghe thấy tiếng Cố Nhị khóc..
Dân quốc năm 1937, chủ nhân khách sạn Tứ Phương - Đường Kiều bị ám sát, hương tiêu ngọc vẫn, lúc đó nàng chỉ mới 35 tuổi. Các đối tác làm ăn ở Cáp Nhĩ Tân lâm vào một trận hoảng loạn.