Vì sao lại nói là vô cùng phù hợp?
Bời vì vệ sĩ này là một cô gái a.
Bản thân Đường Kiều rất thờ ơ, nhưng trong lòng nàng lại cảm khái. Tuy rằng Thẩm Thanh lâu không về, ở đây cũng không quen thuộc, nhưng chỉ cần có tiền, luôn có thể tìm được người thích hợp a.
Đúng là tiền tài có thể mua cả thần tiên.
Đường Kiều nghĩ, bản thân nàng luôn xin tiền của người lớn, hình như không phải điều tốt.
Nếu không, nàng cũng làm chút việc đi?
Nhưng sợ rằng mẹ nàng không đồng ý.
Đường Kiều đeo cặp ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Chu San San đang chờ ở cổng trường.
Đường Kiều mỉm cười hỏi: "Chờ lâu không?"
Chu San San lắc đầu: "Không có a."
Vừa dứt lời, cô gái mặt không biểu cảm ở bên kia đường đi tới, đến gần hai người.
Chu San San: "..."
Đường Kiều giải thích với Chu San San: "Bác lo lắng cho ta nên để A Tú đi theo ta. Có chuyện gì sẽ có thêm người giúp đỡ."
Thời đại này, một cô gái nhỏ lại có vệ sĩ, nói ra luôn làm người ta có cảm giác kỳ quái.
Nhưng Đường Kiều giải thích như thế, Chu San San cũng chuyển sang chủ đề khác, líu lưỡi nói: "Bác của cô nhìn qua rất đáng sợ."
Nói xong lại phát hiện hình như không tốt, cười cười xin lỗi.
Đường Kiều lắc đầu: "Bác ta chỉ là vẻ ngoài nhìn đáng sợ thôi. Kỳ thật con người bác rất tốt, rất hiền lành."
Lời này, ngay cả cái dấu chấm câu Chu San San cũng không tin.
Quả nhiên, cô nói không sai mà. Đường Kiều chính là ngốc đến đáng yêu, cũng là người dễ bị bắt nạt, dễ bị lừa nhất.
Chu San San không muốn tiếp tục đề tài làm tổn thương tâm hồn nhỏ của Đường Kiều, cười nói: "Nhưng hôm nay cô thật sự có thể dạo phố với ta sao?"
Đường Kiều gật đầu.
Ba người ra khỏi cổng trường, đi về bến tàu điện. Bến tàu điện nằm ngay gần cổng trưởng, đi đâu cũng rất tiện.
Bình thường Chu San San đều có xe nhà đưa đón, rất ít khi ngồi tàu điện nên cảm khái nói: "Ta rất ít đi, không nghĩ lại tốt như vậy."
Đường Kiều cười tủm tỉm, giọng nói thanh thúy: "Thế nào cũng có cái tốt. Nhưng ta lại rất thích cảm giác ngồi tàu điện."
Nàng đã rời khỏi Thượng Hải rất lâu, khi được sống lại, tất cả ở đây đều làm cho nàng cảm thấy thoải mái. Tiếng động cơ của tàu điện, tiếng bán hàng rong, những tờ rơi quảng cáo, tuyển dụng, hay ngõ nhỏ sâu hun hút kia.. Tất cả đều làm nàng thấy vui mừng.
Những thứ đó chứng minh nàng còn sống.
Bến Thượng Hải phồn hoa này cũng chứng minh nàng đã sống lại một lần nữa.
Tàu điện đi ngang qua Thiên Nhạc Môn, Đường Kiều nhìn thấy trên tấm biển quảng cáo lớn là Ngọc nữ mới nổi – Viên Mỹ Mỹ (Phỉ Phỉ).
Đường Kiều hơi híp mắt lại.
Chu San San nhìn theo tầm mắt của Đường Kiều, hỏi: "Sao vậy? Cô thích Viên Mỹ Mỹ kia sao? Gần đây cô ta là đại diện của Thiên Nhạc Môn."
Dừng một chút, giống như sợ người khác nghe thấy, Chu San San ghé lại gần tai Đường Kiều nói nhỏ: "Ta nghe nói, cô ta đi theo Lưu Tứ gia. Cho nên Thiên Nhạc Môn mới nâng đỡ như vậy, sau này còn muốn đóng phim nha!"
Đường Kiều kinh ngạc nhìn về phía Chu San San.
Chu San San có chút kiêu ngạo vì thông tin của mình rất rộng rãi: "Những người phụ nữ này đều sống dựa vào đàn ông, ta không thích."
Đường Kiều nhìn chằm chằm Chu San San, Chu San San nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Đột nhiên Đường Kiều đưa tay ra, nắm lấy hai má Chu San San, xoa nhẹ, cười nói: "San San tỷ tỷ của chúng ta là đáng yêu nhất."
Chu San San bất ngờ bị nàng trêu đùa như vậy, đỏ mặt, lập tức nâng tay nhéo lại hai má Đường Kiều, cảm khái nói: "Tiểu nha đầu ngươi, biết cái gì a."
Hai người đùa giỡn một lúc, nắm tay xuống tàu điện. A Tú đi sau lưng hai người, im lặng không nói gì.
"Đường Kiều, ta rất thích đi dạo phố với cô. Ta cảm thấy mắt nhìn của cô rất tốt a. Ta không thích đi cùng mẹ ta, tuy rằng bà mua rất nhiều, nhưng đều chọn những bộ đồ già dặn nha. Cái sườn xám lần trước cô nhìn thấy chính là mẹ ta chọn, mắt thẩm mỹ.. Rất kỳ diệu phải không?"
Đường Kiều mới không tin đâu!
"Đó là mẹ cô không muốn để cô quá xinh đẹp trước mặt Đoan Mộc Cảnh Dục thôi."
Chu San San lắc đầu: "Không không không, thẩm mỹ của mẹ ta chính là như vậy, lúc trước ta.. Ừm, hơi béo, mặc cái kia rất hợp. Chỉ là bây giờ đã gầy đi rồi! Nhưng mà cô nói xem, có ai lại chọn màu sắc đó cho một tiểu cô nương không a?"
Hai người cùng nhau đi vào cửa hàng bách hóa.
Phu nhân tiểu thư ở bến Thượng Hải thích nhất chính là cửa hàng này, cửa hàng bách hóa Vĩnh An.
Đủ loại hàng ngoại, rực rỡ muôn màu.
"Lại nói đến a, Đường Kiều, cho tới bây giờ ta còn chưa nhìn thấy cô mặc sườn xám nha." Chu San San tò mò: "Cô không thích sao?"
Đường Kiều lắc đầu, nhìn thấy phía trước có một cửa hàng nhỏ, cười nói: "Cũng không phải, đằng trước có một cửa hàng, đi xem đi."
Kỳ thật Đường Kiều cũng không nói rõ được vì sao bản thân nàng lại không mặc sườn xám. Có lẽ là vì cảm giác phong tình xinh đẹp mà nó mang lại làm nàng nhớ đến kiếp trước chăng?
Kiếp trước Đường Kiều thường xuyên mặc sườn xám, dù là trời lạnh như thế nào đều mặc. Cho nên sau này, cứ đến khi trời lạnh là chân nàng lại đau.
Thời tiết ở Cáp Nhĩ Tân không thể so được với Thượng Hải. Ở đó lạnh thấu xương. Nhưng trước giờ Đường Kiều đều xinh đẹp rực rỡ, nàng luôn phải xuất hiện trong trạng thái tốt nhất, xinh đẹp lóa mắt lại mang theo nét mềm mại đáng yêu.
Nàng cũng không phải ngươi coi trọng bề ngoài, nhưng không thể làm cho người ta khinh thường.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng kiện vải tơ tằm, Đường Kiều nhớ đến kiếp trước, mỉm cười ngẩng đầu: "Ta thích kiện vải này, bà chủ, lấy số đo giúp ta đi."
Là kiện vải tơ tằm màu đỏ tươi có thêu hoa đen.
Màu sắc quá rực rỡ làm cho người ta.. Không có cách nào khống chế được.
Bà chủ là người thành thật, nghiêm cẩn nói: "Tiểu thư nên mặc màu sắc tươi sáng, như thế sẽ tôn lên khí chất của người. Màu sắc này.. Hình như có chút không thích hợp, không phải tốt nhất."
Đường Kiều cười nhẹ, kiên định nói: "Cứ chọn cái này đi."
Nàng vô cùng tự tin: "Không có màu sắc mà ta không khống chế được."
Bà chủ sửng sốt, lại nhìn kỹ tiểu cô nương. Tuy nàng rất tự tin, nhưng dù sao vẫn là một cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu.
Trầm ngâm một chút, bà cũng không khuyên nữa, gật đầu đồng ý.
Khách hàng cần, bọn họ cũng không thể không đồng ý a?
Chu San San nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: "Cô thật sự muốn chọn màu này sao?"
Đường Kiều ừ một tiếng, đi theo nhân viên vào phòng lấy số đo.
Chu San San cũng cảm thấy màu sắc này không hợp với Đường Kiều nha. Nhưng thấy Đường Kiều thích như vậy, cũng không nói gì thêm.
Chu San San là tín đồ của màu hồng phấn, thỏa mãn trái tim thiếu nữ.
Đường Kiều chọn màu đỏ, cô cũng quyết đoán: "Vậy ta chọn.."
"Kiện vải này.." Một giọng nữ vang lên.
Chu San San ngẩng đầu, lập tức nhận ra người trước mắt: "Viên Mỹ Mỹ."
Viên Mỹ Mỹ mặc một chiếc váy đơn giản, cũng không xinh đẹp rực rỡ như trên biển quảng cáo. Nhưng như thế này cũng có một vẻ đẹp riêng.
Tay cô ta đặt trên vải dệt, không có ý muốn nhường, quay đầu nói với bà chủ.
"Kiện vải này ta mua hết."
Tất nhiên cô ta không thể mặc cùng màu sắc với những người khác, nên từ trước đến nay đều mua hết.
Chu San San lập tức phản ứng lại, cười lạnh nói: "Mua đồ cũng nên nhìn thứ tự trước sau a? Bà chủ, ta mua hết."
Lúc Đường Kiều đi ra ngoài liền nhìn thấy hai người đang giằng co.
Nói chính xác là, Chu San San lạnh mặt giống như chú gà chọi nhỏ, mà Viên Mỹ Mỹ lại cười như không cười, tuy không nói thêm gì, nhưng cũng không có ý định nhượng bộ.
Đường Kiều hơi hơi cúi đầu, thầm nghĩ, có đôi khi, một số việc chính là trời định.
Vừa rồi sở dĩ nàng nhìn chăm chú biển quảng cáo của Viên Mỹ Mỹ ở Thiên Nhạc Môn, hoàn toàn là vì nàng đã gặp qua Viên Mỹ Mỹ.
Chỉ là vài năm sau, Viên Mỹ Mỹ đi theo Kỳ Bát gia, hai người như hình với bóng. Kỳ Bát gia đến Cáp Nhĩ Tân bàn hợp đồng, Viên Mỹ Mỹ đều đi cùng.
Lúc ấy có người nói, ban đầu Viên Mỹ Mỹ muốn theo Thất gia, nhưng Thất gia không gần nữ sắc, Viên Mỹ Mỹ lập tức liền bám lấy Kỳ Bát gia.
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là lời đồn mà thôi.
Hôm nay nghe thấy Viên Mỹ Mỹ là đi theo Lưu Tứ gia, Đường Kiều lại nhớ đến những chuyện sau này, thầm cảm khái một câu: "Nhà giàu thật loạn a."
Chu San San thích Kỳ Bát gia. Kiếp trước bọn họ không có tiếp xúc nên nàng không biết kiếp trước có như vậy hay không. Nhưng đời này, Đường Kiều nhìn rất rõ ràng.
Nàng đi đến bên cạnh Chu San San, nụ cười ngây thơ, nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"
Chu San San cười lạnh: "Một con hát lại cho rằng bản thân là ông trời sao, dám tranh với ta."
Chu San San là đại tiểu thư Chu gia, thân phận địa vị đều cao. Cô vốn luôn xem thường loại phụ nữ dựa vào đàn ông. Bây giờ thấy Viên Mỹ Mỹ ăn mặc trong trắng thuần khiết nhưng khuôn mặt lại trang điểm quá tinh tế. Tâm tư cẩn thận như vậy, có thể đàn ông không biết, nhưng phụ nữ lại rất rõ ràng.
Viên Mỹ Mỹ nhìn lướt qua Đường Kiều, cũng chỉ là liếc mắt một cái liền không nhìn nữa. Chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.
Viên Mỹ Mỹ cười ôn nhu, giống như khuyên bảo: "Các ngươi đều là học sinh, ngày thường cũng không hay dùng đến. Không bằng nhường lại cho ta đi?"
"Không nhường."
Chu San San nằm lấy vải dệt, nói: "Bà chủ, tất cả ta lấy hết."
Nguyên bản Chu San San cũng không quá thích đặt may sườn xám, bây giờ bị Viên Mỹ Mỹ chen ngang, tức giận vô cùng, nên trực tiếp mua hết.
Nhưng khi sờ đến ví tiền, mặt cô hơi hơi đỏ lên. Chỉ là đi học, sao có thể mang nhiều tiền như vậy?
Viên Mỹ Mỹ liếc mắt một cái liền biết Chu San San không mang đủ tiền, có chút đắc ý lại châm chọc, cười nói: "Ngươi vẫn nên nhường cho ta đi. Đồ vật này, không phải một học sinh như ngươi có thể mua được."
Chu San San cực kỳ tức giận, cô quay đầu trừng mắt nhìn Viên Mỹ Mỹ, hốc mắt hồng hồng, hận không thể mắng chết cô ta.
Nhưng dù sao giáo dưỡng của tiểu thư khuê các cũng không cho phép cô làm như vậy.
"Ai nói ta không có tiền."
Viên Mỹ Mỹ bật cười thành tiếng, lại nói: "Nếu ngươi có tiền để trả, ta sẽ nhường cho ngươi."
Viên Mỹ Mỹ chắc chắn rằng Chu San San không có đủ tiền, cố ý đợi Chu San San xấu mặt.
Chu San San cắn môi: "Ta gọi về nhà.."
"San San, tính cùng nhau là được." Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên, Đường Kiều lấy ví tiền ra, nhìn bà chủ, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Tính cùng với ta đi, bà chủ cũng lấy số đo giúp cô ấy nha."
Bà chủ: "Vậy số vải còn thừa?"
Đường Kiều cười nói: "Còn thừa chúng ta cũng lấy, vừa đủ để may một cái váy ngủ nha!"
Giọng nói của Đường Kiều rất ngọt ngào, nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là Viên Mỹ Mỹ.
Viên Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm tiểu cô nương mặc đồng phục.
Trường nữ sinh thứ nhất Thượng Hải.
Là trường học mà chỉ có tiểu thư nhà giàu mới theo học, không biết người này..
Viên Mỹ Mỹ cắn môi, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn từ ngoài cửa: "Cô còn chưa mua xong sao?"
Nghe thấy âm thanh này, Đường Kiều quay đầu lại, ngoài cửa không phải ai khác, đúng là Kỳ Bát gia.
Viên Mỹ Mỹ nhìn thấy Kỳ Bát gia, lập tức đi đến bên cạnh hắn. Ý cười trên mặt lại rực rỡ không ít, cả người mềm mại mê người.
"Bát gia, ta định mua một kiện vải để ngày mai cùng ngày đi tham gia yến hội. Nhưng lúc tính tiền lại bị người hoành đao đoạt ái, thật là.." Cô ta đáng thương kể tội, vô cùng ủy khuất làm cho đàn ông mềm lòng.
Không cần nói nhiều, đàn ông hiểu hết.
Kỳ Bát gia cũng như vậy, lập tức lớn tiếng: "Người nào dám tranh với cô. Ta.."
Kỳ Bát gia nhìn thấy tiểu cô nương đang đứng một bên cười tủm tỉm nhìn hắn, bổng nhiên dừng lại. Hắn hơi hơi nhíu mày, lập tức nói: "Ngươi.. Nhìn ngươi thật quen.. A, ngươi là người đó! Người là Đường tiểu thư kia."
Cuối cùng hắn cũng nhận ra Đường Kiều.
Đường Kiều khẽ gật đầu, cười khẽ: "Kỳ Bát gia."
Viên Mỹ Mỹ vừa thấy hai người quen biết, cảm thấy có nguy cơ, cô ta nhẹ giọng: "Thì ra là bằng hữu của Bát gia. Nếu đã như vậy, chúng ta coi như không có chuyện gì. Chúng ta.."
Câu "bằng hữu" này của cô ta chẳng qua là để thử thôi. Chỉ là còn chưa nói hết, đã bị tiểu cô nương từ trong phòng lao ra ngăn lại.
Chu San San nghe thấy giọng nói của Kỳ Bát gia, không nghĩ ngợi liền chạy ra: "Biểu ca!"
Kỳ Bát gia: "San San?"
Hắn lập tức nở nụ cười: "Sao muội lại ở chỗ này?"
Chu San San chạy đến trước mặt Kỳ Bát gia, một tay kéo hắn đến bên cạnh, nhìn chằm chằm Viên Mỹ Mỹ: "Hồ ly tinh không biết xấu hổ như ngươi, cách xa biểu ca của ta một chút!"
Viên Mỹ Mỹ thầm nghĩ không tốt, người này lại là biểu muội của Kỳ Bát gia?
Nhưng cô ta luôn gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lập tức phản ứng lại: "Thì ra đều là người một nhà, trách không được mắt thẩm mỹ lại giống nhau như vậy! Kiền vải tơ tằm màu hồng phấn này nếu may sườn xám, nhất định rất đẹp. Đặc biệt hợp với tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như vị tiểu thư này a."
Chu San San lạnh lùng nói: "Ai là người một nhà với cô, không biết xấu hổ. Cô với Lưu Tứ gia mới là người một nha nha? Cho rằng người ta không biết cô là loại người nào sao? Biểu ca, vừa rồi cô ta bắt nạt ta. Nếu không có Đường Kiều, ta đã bị bắt nạt rồi. Biều ca.."
"Được rồi được rồi, không tức giận."
Cuối cùng Kỳ Bát gia vẫn thương Chu San San, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Viên Mỹ Mỹ, nói: "Viên tiểu thư, ta còn có chuyện, không thể ăn tối cùng Viên tiểu thư được."
Viên Mỹ Mỹ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Chu San San nắm chặt tay Kỳ Bát gia, cười đắc ý.
Viên Mỹ Mỹ ủy khuất gật đầu, giống như bị oan.
"Vậy, ta đi trước.."
Rất nhanh liền ra khỏi cửa.
Đường Kiều nhìn diễn xuất của Viên Mỹ Mỹ, thầm nghĩ người này đúng là phái thực lực a.
Lại nói, ở bến Thượng Hải này, nếu không có chút kỹ thuật diễn thì sao có thể lăn lộn được nha?
"Biểu ca, đưa ví tiền của huynh cho ta. Vừa rồi là Đường Kiều trả tiền giúp ta, ta không thể lấy."
Chu San San đưa tiền cho Đường Kiều, Đường Kiều cũng không từ chối, trực tiếp cầm lấy, cười khanh khách: "San San, vừa rồi ta còn nghĩ chúng ta không trả nổi chỗ vải còn thừa. Bây giờ thì may rồi, cô nhơ biểu ca cô giúp đi. Ta phải đi trước đây."
Đường Kiều vui vẻ nói, những lời này cũng không làm cho Chu San San khó chịu, ngược lại cô rất vui mừng.
Cô thích nhất là ở cùng với biểu ca.
Chu San San cũng không khách sáo, khoát tay nói: "Vậy tự cô trở về nha."
Đường Kiều bật cười: "Ta còn có A Tú a!"
Sau khi chia tay Chu San San, Đường Kiều và A Tú đi xuống lầu.
Đường Kiều lắc đầu: "Ta quên không hỏi sườn xám khi nào thì lấy được."
Nhưng cũng lười quay lại, quyết định mấy ngày nữa lại đến xem.
A Tú nhẹ giọng: "Thông thường, ít nhất phải nửa tháng."
Đường Kiều gật đầu nói: "Đúng là phiền phức."
Ai, nếu nàng ở Cáp Nhĩ Tân, chỉ trong vòng ba ngày là đã làm xong.
Nhưng nếu như để nàng chọn, nàng cũng không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa.
"A Tú, chúng ta đi chùa thắp hương đi."
A Tú: "Vâng."
Những cô gái ở tuổi này, rất ít người tin tưởng Phật a.
Hai người đi trên đường cái, thấy sắp đến cổng chùa, cửa hàng bán hương nến cũng nhiều hơn. Đường Kiều nhìn thấy một cửa hàng tên là "Duyên".
Không biết vì sao, Đường Kiều đột nhiên nghĩ đến Cố Thất gia. Cố Thất gia thường xuyên đeo Phật câu trên tay, giống như người không màng thế sự.
Đường Kiều xoay người: "Ta đi cửa hàng kia nhìn một chút."
Đột nhiên có một chiếc xe phóng vọt lại đây, thẳng hướng Đường Kiều, giống như muốn đâm chết nàng. Ngay khi sắp đụng đến Đường Kiều, nàng nhanh chóng xoay người, chạy về bên đường.
"Phanh!"
Xe đâm vào cây cột điện bên đường.
Đường Kiều kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe đâm mạnh khiến cây cột điện lung lay sắp đổ.
Mắt thấy mục tiêu bỗng nhiên xoay người tránh thoát, lái xe cả kinh trong lòng.
Hắn lập tức khởi động xe, một lần nữa đuổi theo Đường Kiều.
Thân thủ A Tú nhanh nhẹn, ôm Đường Kiều chạy vào ngõ nhỏ.
Lái xe "rầm" một tiếng, đâm vào cửa hàng tên là "Duyên".
Thất bại liên tiếp!
Đường Kiều thở dốc, không nghĩ thân thể mình lại kém như vậy, khóe miệng nâng lên, giọng nói vui vẻ: "Muốn chết như vậy.."
Nàng rút khẩu Browning từ trong giày nhỏ, kéo tay A Tú ra, nhanh chóng chạy vọt ra đường.
Lúc này lái xe đã điều khiển xe thoát ra, nhìn thấy Đường Kiều lại chạy ra ngoài, chui đầu vào lưới, lập tức muốn nhấn ga.
"Đùng!"
Tiếng súng vang lên, lái xe liền ngã trên tay lái, chiếc xe dập nát không nhúc nhích.
Một tiểu cô nương mặc đồng phục cầm súng đứng ở ngã tư, khóe miệng có nụ cười thâm thúy..