Cố Đình Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Sao lại đáng thương như vậy?"
Đường Kiều lắc đầu.
Ánh mắt Cố Đình Quân lóe lên. Đường Kiều ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nói: "Thất gia không cần lo lắng, nhà chúng tôi.. Kỳ thật chỉ là việc nhỏ thôi."
Cố Đình Quân im lặng nửa ngày, hỏi: "Cô.. Thật sự nghĩ như vậy sao?"
Đường Kiều nắm tay nghĩ nghĩ, làn váy bị nắm đến nhăn lại, rốt cuộc cũng có dũng khí ngẩng đầu: "Thật ra trong lòng không nghĩ như vậy."
Cố Tứ ngồi ở ghế lái khóe miệng run rẩy.
Đường Kiều nhìn Cố Đình Quân, nhẹ giọng nói: "Thật ra là tôi khách khí, khách khí thôi chứ trong lòng không nghĩ như vậy."
Đúng là thẳng thắn thành thật a.
Cố Đình Quân xoa xoa đầu cô, mỉm cười, chậm rãi nói: "Vậy bây giờ nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Ta báo thù giúp cô."
Rất khó tưởng tượng, có một ngày hắn lại nói ra những lời như vậy.
Nhưng bản thân hắn lại không hề hay biết, còn cảm thấy rất bình thường.
Nhưng lần này Đường Kiều lại kiên định lắc đầu, ngoan hiền nói: "Tôi không thể làm phiền ngài."
Nhìn thấy lông mày Cố Đình Quân nhíu lại, khóe miệng cũng mỉm chặt, Đường Kiều biết hắn đang không vui. Nhưng nàng lại không rõ vì sao hắn không vui.
Con người Cố Đình Quân chưa bao giờ thích phiền toái. Vì vậy, không làm phiền hắn.. Không phải là rất tốt sao?
Đường Kiều mơ hồ không hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Thật sự không thể làm phiền ngài. Nếu như chuyện gì cũng làm phiền ngài thì chúng tôi quá vô dụng rồi. Hơn nữa, đây vốn là chuyện ân oán cá nhân. Tôi khó chịu cũng không phải vì bản thân, mà là cảm thấy bác rất khổ. Nhưng bác đã là người trưởng thành. Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi mà còn không xử lý được những chuyện thì cũng quá vô dụng rồi. Bác tôi không phải người vô dụng như vậy."
Đường Kiều nói rất nghiêm túc, rất trịnh trọng.
Cố Đình Quân nhìn Đường Kiều một cách chăm chú, ánh mắt cô trong suốt lại kiên định.
Cố Đình Quân cuối cùng cũng mỉm cười, gật đầu: "Cô nói rất đúng."
Đường Kiều nâng cằm, có chút kiêu ngạo nói: "Hơn nữa, tôi sẽ giúp bác nha."
Cố Đình Quân nghe vậy cảm thấy rất buồn cười. Hắn đưa tay xoa xoa đầu Đường Kiều, nhẹ giọng nói: "Nếu có chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm ta."
Đường Kiều gật đầu. Có được lời này của Cố Thất gia, là một chuyện đáng vinh hạnh. Nhưng Đường Kiều hiểu, chuyện này không phả lúc nào cũng có thể dùng được. Cô đột nhiên nói: "Sao Thất gia lại xuất hiện ở đây?"
Lập tức lại hỏi: "Bệnh của ngài đã khỏi chưa?"
Hôm trước hắn còn sốt đó.
Nghĩ vậy, Đường Kiều lập tức đưa tay sờ trán Cố Đình Quân. Cố Đình Quân cũng tùy ý cô. Đường Kiều sờ trán Cố Đình Quân, lại sờ trán mình, vui vẻ nói: "Hết sốt rồi."
Cố Đình Quân gật đầu: "Ta không sao rồi."
Đường Kiều liếc hắn một cái, đột nhiên vỗ vai Cố Tứ ngồi đằng trước. Cố Tứ hoảng sợ, quay đầu nhìn cô.
Đường Kiều nghiêm túc dặn dò: "Lúc bị bệnh không được uống rượu. Anh phải chăm sóc Cố Thất gia thật tốt, không thể chiều theo ngài ấy."
Cố Tứ luôn luôn trầm mặc ít nói, nhưng vẫn có thể nhìn ra Thất gia rất yêu thích Đường tiểu thư.
Cô gái nhỏ tâm địa đơn thuần, tính cách cũng hiền lành ngoan ngoãn.
Cố Tức đáp: "Tôi nhớ rồi, Đường tiểu thư."
Đường Kiều nhìn Cố Đình Quân: "Con người ngài nhiều lúc thật bốc đồng. Đúng là làm cho người ta lo lắng."
Cố Đình Quân nhướn mày, ánh mắt từ từ híp lại. Hắn chưa bao giờ nghe thấy người khác nói mình là người bốc đồng a. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều nói hắn là người hiểu chuyện thế nào, thông minh ra sao. Bốc đồng.. Hắn bốc đồng sao?
Có lẽ.. Có chút đi?
Cố Đình Quân tựa vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phật châu trong tay, nói nhỏ: "Có muốn đi chùa với ta không?"
Đường Kiều không biết tại sao người này lại đột nhiên thay đổi đề tài, lập tức đáp: "Được!"
Một chút chần chờ do dự cũng không có, lập tức đồng ý.
Cố Đình Quân cười rộ lên. Hắn không biết bản thân bị làm sao, chỉ là vô cùng muốn xoa xoa đầu cô, muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, còn muốn.. Ách, khụ khụ, a di đà phật!
Cố Đình Quân cười nói: "Đã đi chùa lần nào chưa?"
Câu hỏi này có chút ngu ngốc. Là một người lớn lên ở bến Thượng Hải, sao nàng có thể chưa đi chứ!
Mặc kệ có tin hay không, đều đã đến.
Đường Kiều gật đầu: "Đã đi."
Nàng cười khanh khách, lại nghĩ: "Nhưng mà chưa đi cùng Thất gia."
Cố Đình Quân không biết vì sao lại bị những lời này của Đường Kiều lấy lòng. Hắn mỉm cười: "Vậy bây giờ đã có cơ hội rồi."
Đường Kiều a một tiếng, ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy ý cười, lúm đồng tiền cũng trở nên rõ ràng. Cả người lộ ra hơi thở vui vẻ.
Cố Đình Quân cũng mìm cười, tâm tình lại tốt hơn mấy phần.
Đường Kiều quay cửa xe xuống. Thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, không nóng bức như mấy ngày trước, gió nhẹ man mát, tóc dài cũng nhẹ nhàng bay lên. Đường Kiều thầm nghĩ: Tuyệt quá! Quả nhiên ôm đùi của Thất gia là một quyết định sáng suốt. Cuộc sống cũng thuận lợi rất nhiều. Hơn nữa.. Càng làm cho Đường Kiều vui vẻ là, đời này, cô sẽ không đứng đằng sau hắn.
Bây giờ, bây giờ cô cũng được coi như bạn của Thất gia đi?
Hoặc là một cô em gái nhỏ đáng yêu xinh đẹp?
Đường Kiều cảm thấy mỹ mãn.
Đường Kiều đột nhiên nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: "Tôi là bạn của ngài đúng không?"
Cố Đình Quân nhìn cô, có sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi. Ánh mắt Cố Đình Quân lóe lóe: "Hửm?" Giống như không nghe rõ cô đang nói gì.
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Kiều hơi chu lên, giọng nói lại mềm mại vài phần. Cố Đình Quân nghĩ, giọng nói của cô chắc là có đường có mật.
Đường Kiều: "Tôi là bạn của ngài đúng không?"
Cố Đình Quân bật cười, tay hắn lại ngứa rồi, mà hắn lại là một người rất nghe theo trái tim nên liền nâng tay xoa bóp mặt Đường Kiều. Thật mềm mại, còn mang theo hương thơm thiếu nữ.
Cố Đình Quân mỉm cười: "Không phải."
Đường Kiều: "!"
Có cần phải cầm dao đâm cô như vậy không!
Cô còn tưởng hai người là bạn bè!
Đường Kiều mếu máo.
Cố Đình Quân thấy cô biến sắc mặt nhanh hơn lật sách, không nhịn được mà bật cười, lại véo hai má cô.
Thật là sung sướng!
Cố Đình Quân phát hiện Đường Kiều rất trẻ con. Chỉ mới có chút không như ý liền giận dỗi, cái miệng nhỏ chu ra thật dài.
Hắn nhìn đôi môi cô, đầy đặn hồng hồng, giống như người cô vậy, xinh đẹp đáng yêu.
"Không phải là bạn, mà là một cô em gái nhỏ đáng yêu."
Đường Kiều nghe vậy liền cười, thoải mái nói: "Thế mới đúng chứ."
Cố Đình Quân nghĩ, cái gì là đúng, cái gì là không đúng a?
Lại cúi đầu nhìn Đường Kiều, cô đang vui vẻ hát một bài dân ca kỳ quái, ngũ âm không đủ, một chút cũng không đủ. Cố Đình Quân nghĩ, quả nhiên không có ai là hoàn hảo.
Rất nhanh xe đã lái đến cổng chùa.
Xuống xe, Đường Kiều nhìn lướt qua của hàng "Duyên" cách đó không xa, giả vờ như cái gì cũng không biết.
Nhưng Cố Đình Quân lại dừng bước, nói: "Có biết chỗ này không? Ta nhớ là.. Lần trước thiếu chút nữa cô bị xe đâm ở đây?"
Bởi vậy mà liên lụy đến "Duyên", nhưng Cố Đình Quân cũng chưa nói đến chuyện này.
Đường Kiều cười: "Cho nên hắn sẽ gặp báo ứng a! Ở gần Phật tổ mà còn làm chuyện xấu sẽ không có được kết cục tốt!"
Cố Đình Quân bật cười, gật đầu: "Đúng vậy."
Hai người cùng đi vào chùa. Ông từ có vẻ quen biết Cố Đình Quân, cung kính gọi một tiếng "Thất gia", lập tức đưa hương.
Cố Đình Quân nhận lấy, quay đầu đưa cho Đường Kiều, chính hắn lại lấy cái khác.
Hai người cùng tiến vào đại điện. Trong điện vang lên tiếng mõ, khói nhẹ lượn lờ, Đường Kiều cảm thấy thật an bình. Cố Đình Quân không quỳ xuống, hai tay tạo thanh hình chữ thập, cúi đầu bái nhẹ. Đường Kiều học theo động tác của hắn.
Một lúc sau, hai người đi ra đại điện.
Đường Kiều ngẩng đầu nhìn Cố Đình Quân. Khuôn mặt hắn yên tĩnh, vô cùng lạnh nhạt.
"Nhìn cái gì?" Cố Đình Quân cúi đầu hỏi.
Đường Kiều nghĩ nghĩ, hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tôi đang nghĩ, Thất gia đang nghĩ gì."
Cố Đình Quân cũng cười: "Cái gì cũng không nghĩ."
Một tiếng sấm vang lên, Cố Đình Quân ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Hình như sắp mưa, còn định đưa cô đi uống trà, nhưng.. Lần sau lại đi."
Đường Kiều lập tức nói: "Mưa thì có sao."
Nói xong mới phát hiện bản thân hơi vội vàng, Đường Kiều kéo kéo góc áo, nở nụ cười: "Vậy, vậy để lần sau cũng được."
Cố Đình Quân gật đầu: "Ta đưa cô về."
Vừa dứt lời, mưa ào ào đổ xuống.
Nói đến là đến!
Đường Kiều nở nụ cười, đứng ở dưới mái hiên duỗi tay hứng nước mưa, nói: "Sáng sớm thời tiết còn rất đẹp, đảo mắt đã mưa rồi. Có đôi khi thời tiết cũng giống như con người, thay đổi thất thường."
Cố Đình Quân mỉm cười: "Một cô bé như cô, biết cũng không ít a."
Đường Kiều nghiêng người nhìn hắn, dáng người cao ngất như gốc tùng.
Cô nhẹ giọng nói: "Tôi không phải những cô gái bình thường."
Cố Đình Quân nga một tiếng, nhướn mày.
Đường Kiều kiêu ngạo nói: "Tôi là một cô gái rất thông minh nha."
Cố Đình Quân bật cười. Hắn kéo tay Đường Kiều để cô lại gần mình hơn, nói: "Cô bé thông minh, phải về nhà rồi."
Lúc này, ông từ mang ô đến.
Cố Đình Quân ôm Đường Kiều vào trong ngực, hai người chen chúc dưới tán ô, xuyên qua làn mưa, rất nhanh liền đi đến xe. Cố Đình Quân mở cửa để Đường Kiều ngổi vào, rồi mới đi sang bên kia xe.
Đường Kiều nhìn bả vai hắn ướt đẫm, chắc vừa rồi vì che cho cô mà bị ướt.
Cô có chút áy náy, dặn dò nói: "Quay về phải uống một ly trà gừng, như vậy mới không bị cảm lạnh."
Tầm mắt dừng lại trên bả vai Cố Đình Quân, lại nghĩ nghĩ, nói: "Còn phải tắm nước ấm nữa."
Cố Đình Quân gật đầu, thân thiết nhìn cô: "Cô cũng vậy."
Đường Kiều cười tủm tỉm: "Mẹ thương tôi nhất, chắc chắn sẽ chăm sóc tôi thật tốt."
Xe sắp đến Đường gia, Đường Kiều liếc mắt quan sát, bảo Cố Tứ dừng xe.
Cố Tứ không hiểu tại sao, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cố Đình Quân đưa ô cho Đường Kiều, nói: "Cẩn thận chút."
Đường Kiều xuống xe, nhưng đứng yên ở ngoài cổng, kiên trì nói: "Tôi phải nhìn ngài rời đi."
Cố Đình Quân mỉm cười lắc đầu: "Ngoan ngoãn vào nhà đi, nếu không ta sẽ tức giận."
Lời nói này, làm sao giống sẽ tức giận chứ.
Nhưng cuối cùng Đường Kiều cũng không bướng bỉnh. Cô dặn dò vài lần mới xoay người chạy vào trong nhà.
Cố Đình Quân nhìn bóng lưng của Đường Kiều, nói: "Chẳng qua vẫn là một đứa nhỏ."
Cố Tứ không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ có thể im lặng không nói.
Đường Kiều chạy tới mái hiện, xoay người vẫy tay với hắn. Cố Đình Quân cười với cô, ý bào cô đi vào.
Cửa mở ra, vị phu nhân kia không biết nói gì với cô, sau đó kéo người vào trong. Cô gái nhỏ trước khi vào nhà còn không ngừng vẫy tay, xinh đẹp đáng yêu.
Thẩm Liên Y quay đầu nhìn theo, nhưng Cố Đình Quân đã kéo kính xe lên, nói: "Đi thôi!"
Nhìn thấy chiếc xe rời đi, Thẩm Liên Y hỏi: "Ai vậy?"
Đường Kiều mỉm cười: "Người tốt a."
Nào có trả lời như vậy, Thẩm Liên Y chọc chọc Đường Kiều, nói: "Trả lời hẳn hoi, người tốt là loại người nào? Hơn nữa, không phải đã nói với con phải đi học sao? Mẹ thấy con càng ngày càng bướng bỉnh."
Bà không biết Đường Kiều đã rời bệnh viện từ sớm, còn đến chùa. Bà chỉ cho rằng do bệnh viện có việc nên mới chậm trễ: "Có phải con lại nói linh tinh với bác con không? Muộn như vậy mới về, bác con là bệnh nhân, cần phải nghỉ ngơi."
Đường Kiều che lỗ tai, chạy trốn.
"Con phải tắm rửa.."