"Ngài phải bồi thường cho ta."
Cố Đình Quân trầm mặc một lúc, nâng tay lên vỗ xuống bàn tay nhỏ bé.
Đường Kiều bị đánh, kêu lên một tiếng, rụt tay về. Nàng than thở: "Không cho thì không cho. Sao lại đánh ta chứ?"
Cố Thất gia cười như không cười nhìn nàng. Đường Kiều cảm thấy nàng đang đỏ mặt.
Nhất định là như vậy.
Cố Thất gia nhẹ giọng nói nhỏ: "Nghịch ngợm."
Giọng nói ôn nhu sủng nịnh như vậy làm Đường Kiều cảm thấy khuôn mặt lại nóng lên.
Nàng nhanh chóng mở cửa sổ, dùng sức hít thở không khí mới mẻ bên ngoài.
Cố Đình Quân nhìn bộ dáng đáng yêu này của nàng, bật cười.
Rất nhanh xe đã chạy đến Đường gia.
Đường Kiểu mở cửa xe, đỏ mặt nói: "Cám ơn ngài đã đưa ta về."
Cố Đình Quân lắc đầu cười, cũng mở cửa bước xuống.
Đường Kiều vội vàng xua tay: "Không cần, không cần. Ngài không cần xuống đâu."
Cố Đình Quân lại nở nụ cười.
Đường Kiều thầm nghĩ, sao lúc còn trẻ người đàn ông này lại thích cười như vậy chứ! Thật ra, rất nhiều năm sau cũng thích cười, nhưng không phải nụ cười chân thành mang chút trêu đùa như bây giờ. Mà là nụ cười mang theo cảm giác khủng bố như muốn ăn thịt người.
Chỉ là Đường Kiều không biết, ở trong mắt những người khác, bây giờ Cố Đình Quân cũng là một đóa hoa ăn thịt người.
Sợ rằng cũng chỉ có Đường Kiều mới cảm thấy hắn tốt.
Cố Đình Quân đi đến cốp xe: "Không phải muốn bồi thường sao? Đến đây, chọn một cái."
Đường Kiều mơ hồ đi đến vị trí của Cố Đình Quân. Cốp xe bị mở ra, ánh mắt Đường Kiều như muốn lồi ra, trừng lớn. Nàng lắp bắp nói: "Này này này này, đây là.."
Trong cốp xe của Cố Đình Quân có vô số hộp nhỏ xinh xắn. Trên hộp có tiếng Trung, tiếng anh, còn có rất nhiều chữ viết của quốc gia khác.
Nhưng Đường Kiều có nhận ra, chúng đều là hộp bánh ngọt, a, còn có hộp kẹo?
Tình huống này lại xuất hiện trên người một người đàn ông trưởng thành, nàng nên có cảm giác gì a?
Đường Kiều nhìn chằm chằm đống hộp kia, lại ngẩng đầu nhìn Cố Đình Quân, sau đó lại cúi đầu nhìn hộp. Vòng đi vòng lại mấy lần.
Nàng cắn cắn môi: "Chỗ này.. Đều cho ta?"
Nụ cười của Cố Đình Quân cứng lại.
Thật sự! Thật sự là cứng lại!
Nếu hắn nhớ không nhầm, hắn nói là.. Chọn một cái a?
Chọn một cái tương đương với tất cả đều cho nàng sao?
Trong nháy mắt kia, Cố Đình Quân cảm thấy cô gái nhỏ này giống như tên cướp vậy!
Lại còn là một tên cướp xinh đẹp đáng yêu nữa!
Đường Kiều chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm đống đồ trong cốp. Tuy rằng nàng đã sống lại, nhưng không có người con gái nào lại không thích đồ ngọt a!
Nàng sờ sờ cái này, chạm vào cái kia.
Đường Kiều chỉ một cái trong đó, hưng phấn nói: "Đây là socola Bắc Hải!"
Cố Đình Quân mỉm cười, có cảm giác bảo bối của mình bị cướp a!
Đường Kiều lại sờ một cái, than thở nói: "Đây là Xô Viết, ta đã được ăn rồi."
Nàng quay đầu nhìn Cố Đình Quân, đôi mắt sáng ngời rực rỡ nhưng ánh sao trên trời. Đôi tay nhỏ bé nắm làn váy, vui vẻ nói: "Thật sư.. Thật sự đều cho ta sao?"
Nàng rất xinh đẹp, rất đáng yêu, làm cho người khác rất thích!
Cố Đình Quân nghĩ, nếu có một cô bé hỏi hắn như vậy, mặc kệ là cái gì, hắn đều sẽ vui vẻ chịu đựng cho nàng.
Ma xui quỷ khiến, hắn gật gật đầu: "Đều cho ngươi."
Đường Kiều hoan hô một tiếng, nhảy dựng lên. "
" Thật tốt quá. Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! "
Đường Kiều vui sướng nói:" Ngài chờ ta, ta về nhà lấy túi. Ta muốn lấy túi để đựng. Tất cả chỗ này đều là của ta! "
Nói xong lập tức xoay người chạy vào trong nhà.
Cố Đình Quân nhìn bóng lưng vội vàng vui sướng của nàng, lại cúi đầu nhìn những thứ bảo bối của bản thân, bỗng nhiên cảm thấy cũng không có gì đáng tiếc.
Cho nàng đi, cho nàng đi, cho nàng đi, cho nàng đi!
Tất cả đều cho nàng đi!
Chỉ có vài giây thôi, Cố Đình Quân thề là không đến một phút đồng hồ..
Đường Kiều liền cầm mấy cái túi to chạy vọt ra, giống như sợ hắn đổi ý vậy. Nàng chạy như bay, phía sau còn có một người chạy theo, gọi là gì ấy nhỉ?
A, đúng rồi, Tứ Diệp.
Đường Kiều lập tức nói:" Ta muốn lấy nha! "
Nàng xác nhận lại lần nữa với Cố Đình Quân. Cố Đình Quân nhìn cả người nàng đều trong trạng thái hưng phấn, không nói nên lời từ chối.
Hắn gật đầu:" Được! "
Quay đầu về phía Cố Tứ đang đứng ở đầu xe:" Lại đây giúp Y Y một tay. "
Cố Tứ:".. Vâng! "
Thế giới này thật huyền huyễn a!
Đường Kiều đem đồ bỏ đầy ba túi to, vui vẻ phấn chấn cúi chào Cố Đình Quân.
" Cảm ơn Thất gia! "
Cố Đình Quân nhìn dáng vẻ này của nàng, không nhịn được xoa xoa đầu nàng:" Ngoan! "
Đường Kiều cười híp mắt:" Ngài lái xe cẩn thận nha. "
Cố Đình Quân gật đầu, nhìn Đường Kiều và người hầu xách túi to, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người lên xe.
" Về nhà đi. "
Đường Kiều đáp một tiếng, người lại không nhúc nhích, giòn tan nói:" Ta nhìn ngài đi trước. "
Cố Đình Quân gật đầu, đồng ý.
Cố Tứ: . Trường hợp này thật quỷ dị. Ta là nên lái xe hay là không lái xe a?
Cũng may, Cố Đình Quân rất nhanh mở miệng:" Đi thôi! "
Xe chậm rãi chuyển bánh. Đường Kiều nhảy nhót một chút, nhấc chân vào nhà.
Đường phu nhân không có ở nhà. Đường Kiều chuyển hết tất cả bánh kẹo lên phòng mình, nghiêm túc nói:" Từ hôm nay trở đi, ta không ăn cơm! "
Tứ Diệp:"! "
Đường Kiều vui sướng:" Ôm đùi quả nhiên là sáng suốt. "
Nàng lại cảm khái một chút.
" Cốc cốc cốc "tiếng gõ cửa vang lên, tiếng thím Trần giúp việc nói:" Tiểu thư, phu nhân gọi điện thoại. "
Đường Kiều vừa nghe, vội vàng xuống lầu. Nàng nhận điện thoại, từ từ, sắc mặt càng ngày càng kém:" Được, con biết rồi. "
Cúp điện thoại, Đường Kiều cười lạnh một tiếng, nói:" Tứ Diệp, cùng ta đi bệnh viện một chuyến. "
Tứ Diệp a một tiếng, đuổi theo Đường Kiều ra ngoài.
Đường Kiều đã gặp nhiều kẻ ngu ngốc, nhưng chưa gặp ai giống như cha nàng, thật sự chưa từng thấy.
Báo chí hôm qua mọi người đều biết.
Tuy trong bài báo lúc viết đến Đường gia đã giấu tên, nhưng nếu là người quan biết Đường Chí Dong sẽ biết đó là hắn. Ảnh chụp chụp rất rõ a! Lúc đầu Đường Chí Dong còn không biết. Hôm nay đi làm hắn chỉ cảm thấy nhiều người đều nhìn hắn, còn cho rằng trên mặt có vết bẩn hoặc là quần áo không chỉnh tề. Nhưng hắn không thể nghĩ tới là do hắn đội nón xanh!
Nếu không phải một đồng nghiệp thân thiết với hắn cho hắn xem tờ báo đó, hắn còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đường Chí Dong đọc hết bài báo chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, thiếu chút nữa phun máu.
Sao có thể không tức chứ!
Nhìn thấy ảnh chụp Lô Vũ Lâm, lại liên tưởng đến Lô tiên sinh một ngàn đồng kia, Đường Chí Dong thật sự hận cực kỳ. Hắn trực tiếp vọt vào phòng làm việc của Lô Vũ Lâm đánh hắn.
Tuy rằng Lô Vũ Lâm luôn đóng vai người tốt, nhưng cũng không phải để mặc cho người khác đánh.
Hai người cứ thế đánh nhau.
Người của tòa thị chính nhanh chóng kéo hai người ra, khuyên Lô Vũ Lâm đi ra ngoài.
Lô Vũ Lâm lo lắng chuyện này trở lên lớn hơn. Lúc này người của Hồng môn đối phó hắn khắp nơi, Thẩm Thanh lại chen thêm một chân, việc làm ăn của Lô gia thật sự khó khăn. Cũng bở vì vậy nên hắn mới không nghĩ ngợi gì liền đi gặp Cố Thất gia.
Thể diện không tính cái gì, bảo vệ bản thân mới là quan trọng.
Mà Đường Chí Dong không chiếm được gì tốt trên người Lô Vũ Lâm, mới nhớ đến Hồ Như Ngọc còn ở bệnh viện.
Mối hận trong lòng sắp xông tới chân trời, không nói hai lời, Đường Chí Dong lập tức chạy tới bệnh viện tìm Hồ Như Ngọc tính sổ.
Đúng lúc Đường Hành đang ở đây, Đường Chí Dong lại nhớ đến Đường Hành cùng Đường Sĩ Kiệt đi khách sạn. Không cần phải nói, mấy người ở bệnh viện loạn thành một đoàn.
Đường Chí Dong hận không thể đánh chết Hồ Như Ngọc. Hồ Như Ngọc lúc đầu còn cảm thấy oan ức lắm, nhưng nghe Đường Chí Dong từng chuyện từng chuyện nói ra, bà ta cảm thấy không còn giấu giếm nổi nữa. Thế nên bắt đầu phản kháng, kêu gào Đường Chí Dong không có bất gì quan hệ gì với bà ta, hắn không có quyền đánh người.
Đường Chí Dong nghe vậy càng thêm tức giận.
Hắn vốn là người ích kỷ, chỉ lo cho chính mình. Lúc này lại bị Hồ Như Ngọc làm cho mất hết mặt mũi, tiếng chửi mắng càng thêm to.
Không ai ngờ đến, đúng lúc này Lô Vũ Lâm lại đến. Lô Vũ Lâm dẵm phải cái đinh ở chỗ Cố Thất gia, đến bệnh viện xử lý vết thường. Bởi vì đánh nhau với Đường Chí Dong nên khóe miệng và khóe mắt đều bị bầm tím.
Tình huống này đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lô Vũ Lâm e sợ quan hệ giữa Đường Kiều và Cố Thất gia nên không dám ra tay quá mạnh, nhưng hiện trường cũng đủ gà bay chó sủa rồi.
Đường phu nhân nhận được điện thoại của y tá, bà chưa rõ tình hình ra sao đã chạy đến bệnh viện, cũng không mang nhiều tiền.
Ai ngờ được mấy người này đánh nhau làm hỏng cả phòng bệnh, cửa phòng dụng cụ cũng bị đánh đổ.
Đường phu nhân thật sự muốn chửi tục.
Nhưng nhiều người như vậy, bà đành phải nhịn.
Đường phu nhân gọi điện cho Đường Kiều, bảo nàng mang tiền đến bồi thường. Sao Đường Kiều có thể không tức giận được!
Đường Chí Dong và Hồ Như Ngọc trở mặt, chuyện này rất tốt. Nhưng bọn họ làm mẹ nàng mất mặt, nàng không thể chịu được.
Khuôn mặt Đường Kiều đen lại, cảm thấy phải dạy dỗ Đường Chí Dong một chút.
Nàng không kịp đổi quần áo, cứ thế mặc đồng phục vội vàng chạy đến bệnh viện.
Trong hành lang đứng đầy người, Đường Kiều đẩy người ra, chen vào:" Mọi người nhường đường một chút, nhường một chút! "
Cuối cùng cũng xâm nhập được vào trung tâm. Quả nhiên, nơi này đã bị phá hỏng, Đường phu nhân đến muộn, lại kịp thời tránh né nên không bị làm sao.
Những người khác lại không được như vậy.
Đường Kiều đứng tại chỗ, Đường Chí Dong nhìn thấy lập tức kêu gào:" Y Y! Đưa tiền cho bọn họ! Cũng không phải chúng ta không bồi thường nổi. Có gì đặc biệt hơn người chứ! Những người này đều là mắt chó, còn cho rằng ta không trả nổi sao! "
Đúng là một chút cũng không cảm thấy mình làm sai.
Đường Kiều cảm giác được ánh mắt đồng tình của những người xung quanh, nàng quét mắt nhìn về phía những người khác.
Giờ phút này, Đường Kiều mỉm cười, thoạt nhìn thật chân thành. Nàng nghiêm túc nhìn bác sĩ Nhạc nói:" Bác sĩ Nhạc, không biết.. Có thể cho chúng ta chút thời gian được không? "
Nhạc Gia Văn nhìn thân thể gầy yếu của nàng, cô bé này lại gầy đi sao?
Hắn hơi hơi nhíu mày:" Ngươi.. Có thể chứ? "
Giọng nói có chút lo lắng.
Đường Kiều gật đầu, hơi hơi thở dài, trông rất bất đắc dĩ.
" Ta muốn nói chuyện với bọn họ một chút. "
Cuối cùng Nhạc Gia Văn cũng gật đầu, nói thêm:" Ta ở ngoài cửa, nếu có chuyện gì thì gọi ta. "
Hắn nhìn về phía những người khác, trong mắt tràn đầy chán ghét. Nhưng cũng không nói thêm gì, đi ra ngoài đóng cửa lại:" Mọi người giải tán đi. "
Giải tán?
Mọi người còn muốn hóng chuyện nha.
Căn bản là không có ai động.
Nhạc Gia Văn thở dài một hơi, đành đứng canh ngoài cửa.
Mặc kệ thế nào, cũng không để cho mọi người tiền lên làm phiền.
Trong phòng bệnh.
Tóc tay Đường Hành rối bù, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Đường Kiều:" Đường Kiều, ngươi tới làm cài gì! "
Đường Kiều dựa vào cửa, nhẹ nhàng bật cười. Nàng từ từ cúi người, lấy khẩu Browning từ trong giày của mình ra, không chút nghĩ ngợi, lên đạn nhắm ngay về phía Đường Hành.
Đường Hành kêu to:" Ngươi ngươi ngươi ngươi.. "
Bọn họ đều đã nhìn thấy Đường Kiều nổi điên.
Đường Kiều mỉm cười nhìn những người khác:" Các ngươi có thể ngoan ngoãn để ta nói chuyện không? "
" Có thể! "Tất cả đồng thanh.
Đường Kiều nghĩ rằng: Quả nhiên, bĩnh tĩnh nói chuyện bọn họ không chịu nghe, nhất định phải dùng roi mới được! Thế thì có khác gì con lừa đâu!
Đường Kiều mỉm cười:" Rất tốt! Chúng ta bắt đầu nói chuyện!"