• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sang đến ngày thứ hai Thẩm Liên Y vẫn còn mơ hồ. Cho tới bây giờ bà chưa từng nghĩ mình còn có thể đi học. Từng tuổi này, còn có thể sao?

Đường Kiều biết suy nghĩ của Thẩm Liên Y. Theo nàng, học hay không học không quan trọng, nhưng nếu đây là chấp niệm của mẹ nàng, vậy vì sao nàng không giúp một tay nha!

Kỳ thật Đường Kiều còn có bước tiếp theo, nhưng có rất nhiều chuyện, cần phải tiến hành từ từ.

Mẹ nàng vì chuyện này mà cực kỳ tự ti, cho nên phải làm thật cẩn thận.

"Reng reng reng" tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đường Kiều quay người, nhấc máy. Đầu bên kia vang lên giọng nói hổn hển của Đường Chí Dong, hắn cả giận nói: "Đường Kiều, bảo Thẩm Liên Y nghe điện thoại!"

Ngay cả tên họ đều gọi, giống như cực kỳ tức giận.

Đường Kiều nở nụ cười, nói: "Cha, ngài và mẹ đã ly hôn, không có chuyện gì thì không cần gọi điện sang đây. Dù sao, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc tìm kiếm mùa xuân thứ hai của mẹ con nha."

Lời này vừa ra, Đường Chí Dong suýt chút nữa phun ra một ngụm máu!

Hắn không tin, hắn không tin người đàn bà Thẩm Liên Y còn có thể tìm được đàn ông!

Nghĩ đến đây, Đường Chí Dong hít một hơi thật sâu, nói: "Vì sao các ngươi lại phải báo cảnh sát bắt người?"

Đường Kiều nghe thế, nga một tiếng thật dài, cười khanh khách: "Chuyện này có gì sai sao? : Chẳng lẽ chúng ta còn phải để cho bọn họ tùy ý làm loạn?"

Đường Kiều cảm thấy người của Đường gia thật không biết xấu hổ. Thấy mẹ nàng lại gần muốn nhận điện thoại, Đường Kiều đưa tay ngăn cản.

Nàng chế nhạo: "Sau này bọn họ đến một lần, chúng ta sẽ báo cảnh sát một lần. Cho nên, cha a.. Người xem mà làm, rảnh rỗi thì khuyên nhủ bà nội, đừng nghe hai kẻ khuyết não là bác dâu và Đường Sĩ Kiệt châm ngòi mà muốn chiếm lợi từ chúng ta. Ai chịu thiệt thì trong lòng các ngươi đều hiểu. Đừng nói là bọn họ đến làm loạn, cho dù là ngài đến, chúng ta cũng sẽ báo cảnh sát."

Đường Kiều nói xong liền cúp điện thoại.

Thẩm Liên Y nói: "Tên khốn Đường Chí Dong gọi đến làm cái gì?"

Thẩm Liên Y không khách khí mắng Đường Chí Dong. Đường Chí Dong đối xử với bà thế nào, sao bà phải giữ thể diện cho hắn chứ.

Đường Kiều mỉm cười nhìn điện thoại lại vang lên, nàng nhẹ giọng: "Mẹ, người nói cha con có phải rất ngu xuẩn hay không a!"

Điện thoại vang lên một lúc, sau đó người bên kia giống như đoán được sẽ không có ai nhận, cuối cùng cũng không gọi nữa.

Đường Kiều buông tay: "Mẹ, chuyện hôm qua con nói, mẹ cẩn thận suy nghĩ một chút."

Thẩm Liên Y cắn môi, có chút chần chứ, nhẹ giọng hỏi: "Nhưng cái tuổi này của mẹ cũng không thể đi học cùng các con a? Hơn nữa mẹ cũng không thi được đại học.."

Đuuờng Kiều le lưỡi, bản thân nàng cũng chưa chắc đã thi được nha!

Nhưng nàng vẫn nói: "Mẹ có thể đến trường học tư nhân hoặc lớp học ban đêm. Nếu cảm thấy không tốt, có thế tìm gia sư dạy tại nhà. Kỳ thật con cảm thấy học ở nhà không tốt lắm, bầu không khí học tập rất quan trọng nha!"

Đường Kiều càng thiên về lớp học ban đêm hơn. Người đến lớp học ban đêm đa số đều là người trưởng thành. Mẹ nàng nếu đi học cũng sẽ không quá bị chú ý, lại còn có bạn học cùng nhau. Như vậy nhìn có vẻ hợp lý hơn rất nhiều.

Đường Kiều giới thiệu các trường học uy tín cho Thẩm Liên Y nghe, lại nói: "Mẹ xem đi, quyết định cuối cùng là do mẹ."

Thẩm Liên Y nghĩ nghĩ, nói: "Đợi bác con trở về, mẹ thương lượng với bác con một chút."

Đến cùng bà vẫn không dám tự quyết định.

Đường Kiều cũng không miễn cưỡng bà. Đời trước, mẹ nàng bị người hại chết cũng chỉ mới ba mươi tuổi, là thời điểm tốt nhất của người phụ nữ a! Đời này, chẳng lẽ còn muốn trải qua cuộc sống ảm đạm như vậy sao?

Không có Đường Chí Dong, mẹ nàng có thể sống càng tốt hơn.

Tuy rằng "mùa xuân thứ hai" là dùng để chọc tức Đường Chí Dong, nhưng Đường Kiều cũng không phải nói cho vui. Ai quy định phụ nữ nhất định phải treo cổ trên một cái cây chứ! Đường Chí Dong có thể tìm tình yêu mới, mẹ nàng cũng có thể!

Cho dù không tìm được chân ái, tìm một người tri kỷ cũng được a.

Có tiền, có gì không thể chứ?

Đương nhiên, những lời này Đường Kiều cũng không nói ra, dọa đến mẹ nàng thì không tốt.

"Sao bác còn chưa trở lại a? Con nhớ bác muốn chết."

Đường Kiều tựa vào sofa, giống như người không xương.

Thẩm Liên Y ngồi bên cạnh nàng, nói: "Chắc là ngày mai sẽ về."

Lại nghĩ nghĩ, Thẩm Liên Y dè dặt hỏi: "Người bạn kia của con.. Chủ nhân của Cố Nhị Nữu, lúc đó hắn nói với cảnh sát như thế nào? Cứ nhốt bọn họ như vậy, hình như cũng.."

Đường Kiều lập tức giữ chặt tay Thẩm Liên Y, thầm thía nói: "Mẹ quản bọn họ làm cái gì, bọn họ cũng sẽ không biết ơn người. Chúng ta không quan tâm đến bọn họ, nhưng mà nếu bọn họ bắt nạt chúng ta, chúng ta cũng không thể cứ thế cho qua được. Nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ nghĩ rằng chúng ta dễ bị bắt nạt, dây dưa không dứt. Ai có thời gian dây dưa với bọn họ chứ! Nghĩ đến liền cảm thấy buồn nôn!"

Đường Kiều nhăn cái mũi, vẻ mặt chán ghét. Thẩm Liên nghe vậy, cảm thấy có lý.

Nàng gật đầu: "Con nói đúng, lúc này cho bọn họ nếm chút đau khổ, sau này mới có thể thành thật không quấy rầy đến chúng ta."

Bà đứng dậy: "Đi, mẹ đưa con đi dạo phố. Lúc trước đã nói xe mua quần áo cho con."

Thẩm Liên Y phát hiện, con gái bà hình như không thích mặc sườn xám, điều này làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

Kỳ thật Đường Kiều không phải không thích, chỉ là phản xạ sẽ nghĩ đến những việc kiếp trước. Kiếp trước nàng thường xuyên trang điểm, mặc sườn xám. Đời này nàng rất ít động đến những thứ đó, làm như vậy giống như có thể che lấp những chuyện cũ chua xót kia..

Đường Kiều khoác tay Thẩm Liên Y ra ngoài. Gần đây có quá nhiều chuyện, rất lâu rồi hai người không cũng nhau dạo phố.

Đường Kiều nói: "Mẹ cũng đừng mặc những bộ đồ bảo thủ cũ kỹ này nữa, màu sắc cũng quá tối tăm, chúng ta chọn màu tươi sáng một chút."

Thẩm Liên Y chần chờ: "Mẹ từng tuổi này rồi, mặc đồ tươi sáng làm gì chứ? Ngược lại là con đó. Lại nói, bây giờ tám chín phần người ở bến Thượng Hải đều biết mẹ đã ly hôn, ăn mặc như vậy, không phải để cho người khác chế giễu sao?"

Thẩm Liên Y muốn chọn màu xám, nâu, cảm thấy như vậy mới thích hợp với bà.

Ánh mắt Đường Kiều lóe lóe, ôn nhu khuyên bảo: "Mới không phải đâu! Cho dù toàn bộ bến Thượng Hải biết chuyện mẹ ly hôn, mẹ càng phải mặc thật đẹp. Nếu mẹ ăn mặc đơn giản tối tăm, người ta sẽ cho rằng mẹ là người thất bại. Họ sẽ nói, các ngươi xem đi, Thẩm Liên Y không thể xa Đường Chí Dong. Thẩm Liên Y bị Đường Chí Dong vứt bỏ, ăn mặc tồi tàn, tinh thần sa sút, Đường Chí Dong đương nhiên sẽ chọn người khác. Cho nên a, càng là như thế, mẹ càng phải sống cho thật tốt. Rõ ràng là mẹ không cần Đường Chí Dong, vì sao muốn để người ta cảm thấy mẹ mới là kẻ yếu thế chứ! Mẹ có thể trang điểm xinh đẹp, mẹ có thể đến trường đọc sách. Kỳ thực trói buộc mẹ là gong xiềng của Đường gia. Bây giờ chúng ta và Đường gia đã không còn quan hệ gì nữa, mẹ ly hôn nhưng lại sống tốt hơn trước kia, đó mới là điều làm cho tất cả mọi người khâm phục."

Không thể không nói, Đường Kiều thật biết ăn nói. Thẩm Liên Y nghe xong liên cảm thấy con gái nói rất có lý a.

Tính tình của bà vốn không phải yếu đuối như vậy. Chẳng qua là bao nhiêu năm nay, bà bị cuộc hôn nhân này làm cho bà biến thành một người đáng thương.

Lúc này, Đường Kiều nói như vậy làm cho bà bỗng chốc dấy lên tinh thần.

Bà nói: "Được, chọn màu tươi sáng đi. Con nói mẹ mặc cái gì cho hợp a?"

Đường Kiều nhìn về phía tủ kính, lôi kéo Thẩm Liên Y vào một cửa hàng. Trong cửa hàng không có nhiều khách, Đường Kiều mỉm cười: "Làm phiên cô lấy cho ta bộ âu phục màu xanh lam ở trong tủ kính kia, tìm kích cỡ để mẹ ta thử một chút."

Thẩm Liên Y: "Kiểu dáng này.."

Đường Kiều nghiêm túc gật đầu: "Rất hợp với mẹ."

Dưới ánh mắt cổ vũ của Đường Kiều, Thẩm Liên Y cũng vào phòng thay quần áo.

Đường Kiều nhàm chán ngắm nghía xung quanh, chợt nghe thấy giọng nói líu ríu bên ngoài, Đường Kiều quay lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt người bên ngoài tủ kính.

A ha!

Oan gia ngõ hẹp!

Đường Trân Trân, em gái của Đường Sĩ Kiệt.

Quan hệ giữa Đường Trân Trân và Đường Kiều luôn không tốt. Lúc trước không tốt, bây giờ càng xấu hơn.

Bên cạnh Đường Trân Trân còn có hai cô gái khác, nhìn thấy Đường Kiều, bỗng chốc trợn mắt, không nói hai lời, trực tiếp vọt vào.

"Đường Kiều, tiện nhân! Ngươi còn có mặt mũi đi dạo phố sao? Mẹ ta và anh trai còn bị nhốt ở cục cảnh sát, đều là ngươi làm hại!"

Đường Trân Trân chửi ầm lên, tâm tình vô cùng khó chịu. Trong nhà xảy ra chuyện như thế, bây giờ cục cảnh sát còn tìm lý do không chịu thả người.

Bởi vì tâm trạng không tốt, Đường Trân Trân đành phải gọi hai người bạn thân ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới lại đụng phải Đường Kiều.

Đường Trân Trân oán hận nói: "Tiện nhân, bây giờ ngươi phải cùng ta đến cục cảnh sát, ngươi phải làm cho bọn họ thả người ra! Ngươi là yêu tinh hại người, chưa từng thấy ai ác độc xấu xa như ngươi!

Nói xong liền tiến lên muốn kéo Đường Kiều.

Đường Kiều lui về phía sau một bước, mỉm cười nói:" Chưa thấy qua sao? Chính ngươi soi gương mà xem, đến lúc đó cũng đừng giật mình. "

Đường Trân Trân sửng sốt, lập tức phản ứng lại. Đường Kiều đang mắng nàng ta, càng thêm tức giận:" Ngươi, tiện nhân! "

Đường Kiều cười lạnh, nói:" Cho dù ngươi không có tố chất cũng không cần suốt ngày thể hiện ra ngoài như vậy a. Lúc ngươi mở miệng mắng chửi người, sao không ngẫm lại xem ai mới chân chính là tiện nhân? "

Đường Kiều rất bình tĩnh, không tức giận, giọng nói cũng nhẹ nhàng, nhưng trào phúng trong đó lại không thèm giấu diếm.

Gần đây nàng không có hứng thú với chuyện cãi nhau. Lúc này nàng cũng không muốn quan tâm đến Đường Trân Trân.

Đường Trân Trân chỉ ít hơn Đường Kiều mấy tháng, từ nhỏ đã luôn đối đầu với nàng, cướp cái này, đoạt cái kia. Điều kiện của mẹ nàng lại tốt hơn bác dâu, chỉ có một cô con gái là nàng nên tất nhiên đồ của nàng luôn là tốt nhất. Chính vì vậy, cho nên Đường Trân Trân càng hận nàng, chỉ cần gặp mặt liền bới lông tìm vết. Chuyện này giống như trở thành thói quen. Mà Đường Trân Trân lại có Đường Sĩ Kiệt giúp đỡ nên hồi nhỏ Đường Kiều cũng không thể chiếm thượng phong.

Đường Kiều xoay người xem quần áo. Đường Trân Trân thấy nàng không quan tâm, dậm chân, cả giận nói:" Đường Kiều, ngươi.. "

Đường Kiều quay đầu, nhẹ giọng mở miệng:" Nếu ngươi không sợ cả đời này mẹ và anh của ngươi đều không được ra ngoài, thì có thể tiếp tục ở trong này khiêu khích ta a.. "

Đường Kiều cười lạnh nói:" Ngươi tiếp tục đi! "

Đường Trân Trân oán hận nhìn Đường Kiều, hừ một tiếng:" Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao? "

Nàng đi đến bên cạnh Đường Kiều, bởi vì đi giày cao gót nên cao hơn Đường Kiều một chút, đắc ý cười:" Thật là thấp a! "

Đường Kiều trợn trắng mắt, chị gái, ngươi mà cởi giày sẽ cao hơn ta sao?

Đường Kiều đứng cùng một chỗ với Đường Trân Trân, không chút do dự nghiêng về phía trước, nhẹ giọng nói:" Nếu như ngươi không biết ta là dạng người gì, đề nghị ngươi đi hỏi mẹ con Hồ Như Ngọc. Đừng để đến lúc bản thân chết như thế nào cũng không biết. "

Đường Kiều nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Đường Trân Trân, nói:" Tốt nhất ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta a, mẹ con bọn họ chính là vết xe đổ đó. "

Dáng vẻ của nàng giống như đang dỗ trẻ con vậy, nhưng ánh mắt tốt tăm lại làm cho Đường Trân Trân giật thót.

Nhưng Đường Trân Trân nghĩ đến việc bắt nạt Đường Kiều từ nhỏ, lập tức vươn tay đẩy người:" Ngươi dám nói chuyện như thế với ta.. A! "

Đường Kiều nhanh chóng tránh ra. Đường Trân Trân đi giày cao gót, trọng tâm không vững, cứ thế ngã sấp xuống.

Thẩm Liên Y nghe thấy tiếng kêu chạy nhanh ra ngoài. Bà nhìn thấy Đường Trân Trân, nhíu mày hỏi:" Đây là có chuyện gì? "

Đường Kiều cười nói:" Không có chuyện gì, hại người không thành, ngược lại tự mình nhận quả báo a.. "

Nói xong, Đường Kiều ngắm nghía Thẩm Liên Y:" Rất đẹp, mẹ lại thử mấy bộ này nữa. "Sau đó nàng đẩy Thẩm Liên Y vào phòng thử đồ.

Đường Kiều quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, dặn dò:" Bộ vừa rồi cất đi cho ta. "

Lại nói:" Các ngươi cứ tùy ý để khách hàng bị người khác quấy rầy như vậy sao? Chúng ta đến mua hàng, một số người đến làm gì thì không biết nha. "

Nhân viên phục vụ đỡ Đường Trân Trân dậy, nhẹ giọng khuyên nhủ:" Tiểu thư, nếu ngài không muốn mua đồ, kính xin ngài không cần quấy rầy khách hàng của chúng ta. Như vậy thật sự không tốt a! "

Cô gái này luôn luôn la to, nhìn qua không giống người tốt.

Không ai nguyện ý dây dưa với người như vậy a.

Đường Trân Trân bóp cổ chân, cả giận nói:" Ta sẽ bảo cha ta đóng cửa hàng của các ngươi, một lũ mắt mù. "

Đường Kiều đứng một bên, chậc chậc:" Gen của Đường gia thật không tốt nha. Một đám đều ngu xuẩn như vậy! Cũng may, ta giống người Thẩm gia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK