Đường Kiều lên tầng ba, gõ cửa phòng bệnh. Nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra, Đường Kiều liền đẩy cửa bước vào.
Thần sắc của Thẩm Thanh hôm nay đã tốt hơn nhiều. Ông nhìn cháu gái nhỏ đang bước vào, hỏi: "Sáng nay ăn cái gì vậy?"
Giọng nói mang theo ý cười.
Đường Kiều nhẹ giọng đáp: "Là mì vằn thắn ạ. Cháu nghe mẹ kể bác thích ăn nên đã dặn dì Vương nấu một ít."
Thẩm Thanh nằm viện đã sáu bảy ngày. Bởi vì bọn họ thuê một hộ công nên mọi chuyện thuận tiện hơn rất nhiều.
Hộ công là người thật thà. Sau khi chào Đường Kiều liền mang khăn lông ra ngoài để giặt.
Đường Kiều ngồi bên giường, mở cặp lồng ra: "Khi ra cửa mẹ cháu có chút không thoải mái nên cháu đến trước. Buổi chiều mẹ cháu mới đến."
Kỳ thật là lúc chuẩn bị ra ngoài thì "bà dì" đến thăm. Mỗi lần như vậy, Thẩm Liên Y đau đến chết đi sống lại, căn bản là không thể ra ngoài được. Nhưng những chuyện này nói ra thì không hay, cho dù là bác của nàng cũng vậy.
Thẩm Thanh không biết những điều này, chỉ nói: "Có mệt lắm không? Mấy ngày nay chạy đi chạy lại chắc cũng mệt mỏi. Cháu phải gọi bác sĩ đến khám đấy."
Đường Kiều chỉ gật đầu, cũng không nói gì thêm, ngược lại hỏi: "Bác cảm thấy thế nào rồi?"
Lần này Thẩm Thanh bị thương không nhẹ. Nếu không phải gặp được người tốt kịp thời đưa đến bệnh viện, thì không biết sẽ ra sao. Chỉ tiếc người ta làm việc tốt không lưu danh, sau khi đưa đến bệnh viện liền rời đi. Nàng muốn nói lời cảm ơn cũng không được.
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Bác ăn đi."
Thẩm Thanh cẩm bát, nói: "Cháu ăn chưa?"
Đường Kiều: "Cháu ăn rồi."
Nhìn sắc mặt vẫn hơi tái nhợt của Thẩm Thanh, Đường Kiều hỏi nhỏ: "Bác biết ai là người đâm bác đúng không?"
Giọng nói của nàng rất nhẹ, mang theo ý thăm dò. Lúc Thẩm Thanh tỉnh lại, Đường Kiều đã muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị Thẩm Thanh ngăn lại. Trong lòng nàng nghĩ, chắc bác biết là ai làm.
Động tác trên tay của Thẩm Thanh dừng lại một chút, lập tức thấp giọng nói: "Quên đi."
Đường Kiều nhìn Thẩm Thanh. Nàng nghiền ngẫm hai chữ này, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Quên đi sao?"
Thẩm Thanh ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Quên đi."
Đường Kiều nhếch miệng, không hỏi vì sao. Nàng chỉ đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Ngoài của sổ chim hót hoa thơm, có không ít người đang tản bộ trong công viên.
Đường Kiều nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cười: "Bác, bác nói xem, nếu mẹ cháu nghe được lời này, sẽ nghĩ như thế nào?"
Thẩm Thanh đặt bát xuống, nói: "Y Y cảm thấy bác làm không đúng sao?"
Đường Kiều lắc đầu: "Cháu chưa bao giờ làm chủ thay người khác. Đúng hay không đúng, tự bác cân nhắc."
Thẩm Thanh: "Y Y tức giận."
Đường Kiều quay đầu nhìn ông, cười: "Cháu không được tức giận sao? Thiếu chút nữa bác bị người hại chết, bây giờ bác lại bảo quên đi. Nếu đổi lại, tình huống giống nhau, cháu nói như vậy, bác có tức giận hay không?"
Bởi vì đó là người thân của nàng, nên nàng mới tức giận.
Đường Kiều nói: "Người này có thể hại bác một lần, cũng có thể hại bác lần thứ hai. Nếu như bác chết thì sao? Bác có nghĩ đến chúng ta sẽ đau khổ cỡ nào không?"
Đường Kiều nhớ đến kiếp trước. Nàng không nói được đây là cảm giác gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, chuyện thuyền gặp nạn và chuyện đâm xe lần này là giống nhau. Kiếp trước ở trên thuyền, bác không có cách nào chạy trốn, cuối cũng bị người ta hại chết.
Đường Kiều nhẹ giọng: "Bác, người hại bác có phải là người của Giang gia không?"
Thẩm Thanh sửng sốt, lập tức nhìn thẳng Đường Kiều. Tay ông chậm rãi nắm chặt lại. Ông ngẩng đầu nhìn Đường Kiều, nói: "Cháu đã biết hết rồi."
Đường Kiều gật đầu. Nàng không biết hết chuyện của bác, nhưng có thể làm cho bác không truy cứu, tất nhiên phải có nguyên nhân sâu xa.
"Bây giờ bản thân Lô Vũ Lâm đã khó giữ, hắn không có thời gian đi gây chuyện với bác." Đường Kiều biết, Cố Thất gia luôn nhằm vào Lô gia. Lô gia bây giờ còn chưa tan nát là vì Cố Thất gia muốn từ từ giày vò. Nói đi nói lại, mấy cái thói quen của Đường Kiều đều là học Cố Thất gia.
Thói quen của Cố Đình Quân là như thế, không nhanh không chậm, chỉ dùng cái nào càng làm cho người ta đau khổ hơn.
Cho nên, bây giờ không thể là Lô Vũ Lâm, hắn nào có nhiều thời gian như vậy.
Đường Kiều nhẹ giọng: "Cùng ngày bác xảy ra tai nạn, cháu đã đánh Giang Uyển Hinh của Giang gia. Là cháu liên lụy đến bác. Chắc bọn họ là bởi vì cháu mới làm hại bác."
Trong lòng Đường Kiều biết rõ, kỳ thật không phải như vậy. Buổi sáng nàng đánh Giang Uyển Hinh, cho dù động tác của bọn họ nhanh thế nào cũng không có khả năng buổi chiều liền động thủ. Nhưng Đường Kiều vẫn kéo hai chuyện này lại với nhau.
Nàng có ý định riêng.
Nàng muốn làm cho bác phải xử lý chuyện lần này. Quên đi? Không thể nào!
Nếu nàng đã sống lại, mẹ nàng vẫn còn sống, vậy vì sao bác phải chết?
Nàng không tin những người này động thủ một lần sẽ không làm lần thứ hai. Cho nên, chỉ có đem bản thân nàng kéo vào, bác lo lắng an nguy của nàng, mới có thể cẩn thân suy xét chuyện lần này.
"Là do cháu làm hại bác. Bọn họ nên giết cháu a, sao lại muốn nhằm vào bác." Giọng nói của Đường Kiều mang theo tiếng nức nở: "Cháu là đồ sao chổi."
Thẩm Thanh ngây ra một lúc, lập tức nói: "Chuyện này không liên quan đến cháu, là vì gần đây bác muốn chấm dứt chuyện làm ăn.."
Dừng một chút, cuối cũng ông cũng không gạt Đường Kiều: "Bác nghĩ mẹ cháu đã nói chuyện của Giang gia cho cháu đi?"
Đường Kiều: "Có liên quan đến chuyện thuyền biển sao ạ?"
Thẩm Thanh gật đầu: "Đúng vậy! Cho nên bọn họ mới cần liên hôn với Lô gia và Thẩm gia chúng ra. Tuy rằng cuối cùng không thành công, nhưng quan hệ của bọn họ và Lô gia không tệ. Bác cũng duy trì quan hệ làm ăn với bọn họ. Gần đây chuyện làm ăn của Lô gia không tốt lắm, tạm thời dừng thuyền, nên hàng hóa của Giang gia muốn đi theo thuyền nhà chúng ta. Trước đó bác có nói qua với bọn họ, muốn chấm dứt chuyện thuyền vận. Nếu như bác không làm nữ, bác nghĩ nhà bọn họ rất khó có thể tìm được mối khác có giá như vậy. Lúc đó chúng ta tan rã trong không vui. Cho nên bọn họ.. Chắc là muốn trả thù đi."
Thẩm Thanh sợ Đường Kiều đem chuyện này ôm vào người, sau đó một mình khổ sở nên mới nói với nàng: "Sao có thể vì mấy cô gái nhỏ đánh nhau mà giết người chứ? Bây giờ đều do tiền bác quyết định, không có một chút quan hệ nào đến cháu. Cháu tuyệt đố không được nghĩ như vậy."
Ông tựa vào giường, hỏi: "Cháu còn chưa nói, vì sao cháu đánh Giang Uyển Hinh?"
Thẩm Thanh nghĩ đến tính cách dịu ngoan của Y Y, tất nhiên là những người này bắt nạt nàng trước.
Ánh mắt Thẩm Thanh dần dần tối lại. Y Y của ông đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục. Nhiều năm như vậy, ông không ở Thượng Hải, mẹ con các nàng sống không tốt đi?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh càng thêm khó chịu. Ông nghiêm túc nói: "Rốt cuộc là như thế nào? Y Y nói cho bác biết, bác làm chỗ dựa cho cháu. Bọn họ đối xử với ta thế nào cũng được, nhưng nếu làm hại đến người thân của ta.. Bác tuyệt đối sẽ không để yên!"
Ông kiên trì muốn hỏi.
Đường Kiều cúi đầu: "Giang Uyển Hình là bạn của Đường Trân Trân nên mới cố ý gây khó khăn. Cháu thấy Giang Uyển Hinh không thân quen gì với Thẩm gia nên cũng không khách khí.."
Đường Kiều ngẩng đầu, lại nói: "Cho dù không phải người của Giang gia, cháu cũng sẽ không khách khí."
Thẩm Thanh gật đầu, mặt mày nhu hòa vài phần: "Bác biết."
Ông nghiêm túc nói: "Bác biết cháu khó chịu. Cháu cũng không thích bác bỏ qua như vậy. Nhưng mà bác đã đồng ý với bác dâu của cháu, sẽ không làm khó nhà bọn họ. Trước kia, bác không thể làm gì cho bà ấy, đây là chuyện duy nhất bác có thể làm."
Tuy nói thế, nhưng Thẩm Thanh tính sẽ tìm vệ sĩ bảo vệ em gái và Y Y. Nói cho những người đó biết, đừng có làm ra chuyện quá đáng.
Ông tuyệt đối sẽ không để chuyện của bản thân liên lụy đến hai mẹ con Đường Kiều.
"Nhưng làm sao bác biết, di thư không phải là giả tạo?"
Đường Kiều nghiêm túc hỏi: "Bác xác định đó là chính tay bác dâu viết sao?"
Lời này của Đường Kiều bỗng chốc làm Thẩm Thanh ngây ngẩn cả người.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện. Không lâu sau, Nhạc Gia Văn đến kiểm tra phòng, nhìn thấy Đường Kiều đứng một bên, biểu cảm kỳ lạ, liền nói: "Người nhà đi ra ngoài đi."
Đường Kiều ngoan ngoãn ra ngoài, tựa người vào tường, yên lặng suy nghĩ.
Con người của nàng khác với Thẩm Thanh.
Bác trọng tình trọng nghĩa, nhưng nàng không phải. Người khác làm hại vào nàng, nàng sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.
Mặc kệ là ai.
Giang gia sao?
Bọn họ đối xử với bác nàng như vậy, bác có thể nhịn, nhưng nàng không thể.
Loại tai họa ngầm này, không nên giữ lại.
"Nếu cô gặp chuyện như vậy kỳ thật rất tốt, có thể điều dưỡng thân thể." Nhạc Gia Văn ra ngoài nói chuyện với nàng.
Đường Kiều nở nụ cười: "Vậy sao, lúc nào rảnh tôi sẽ tìm cơ hội."
Dừng một chút, nàng lại hỏi tình huống của Thẩm Thanh, biết ông không sao thì thở ra một hơi, cuối cũng cũng yên tâm.
Nhạc Gia Văn thấy nàng dù đang cười, nhưng tâm trạng vẫn không vui. Hắn nghĩ nghĩ, cười nhạo nói: "Nhà cô dạo này liên tục có người nằm viện, có phải trúng tà hay không?"
Đường Kiều lập tức tiếp lời: "Ta phải lên chùa thắp hương."
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Nhạc Gia Văn nhíu mày, hắn nói: "Cô tin mấy cái kia làm chi."
Tuy rằng là hắn bày trò vui đùa, nhưng bây giờ tâm trạng lại không vui.
Không biết làm sao, hắn nghĩ đến chuỗi phật châu của Đường Kiều. Tầm mắt hắn dừng trên tay nàng, im lặng nửa ngày, cũng không hỏi lại.
Hắn không hỏi, bản thân Đường Kiều tất nhiên không nói.
Đợi nàng trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Thanh đã ăn xong bát mì vằn thắn.
Đường Kiều không nhắc lại chuyện kia, cười nói: "Buổi trưa bác muốn ăn món gì?"
Nàng không nhắc đến, nhưng Thẩm Thanh lại nhắc đến.
"Di thư là thật hay giả, bác sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng mặc kệ là thật hay giả, chuyện lần này bác sẽ không để yên." Ông ngẩng đầu nhìn Đường Kiều, nghiêm túc nói: "Bọn họ dám lấy mạng ta, ta sẽ làm cho bọn họ táng gia bại sản."
Đường Kiều nở nụ cười: "Như vậy mới đúng a."
Nàng không thích người hiền lành nhân từ. Nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân.
Kiếp trước Thẩm Thanh mất mạng. Chẳng lẽ kiếp này vì vận khí tốt mà phải tha thứ cho những kẻ đó sao?
"Bác, nếu bác chết, chúng ta sẽ rất đau đớn, cho nên bác phải sống thật tốt."
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Đường Kiều vô cùng nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời: "Cháu muốn bác sống thật tốt!"
Thẩm Thanh mỉm cười: "Được, bác sẽ sống thật tốt."
Đường Kiều nở nụ cười, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
"Được rồi, cháu mai về đi. Không phải cháu có hẹn với bạn học học thêm sao?"
Chuyện học thêm đã được sắp xếp xong từ trước, mỗi ngày học hai tiếng buổi sáng. Thẩm Thanh biết chuyện này nên không giữ Đường Kiều lại, lên tiếng nhắc nhở nàng trở về.
Đường Kiều không đồng ý: "Nhưng ở đây không có, cháu lo lắng!"
Thấy nàng bĩu môi, Thẩm Thanh cười mắng: "Bạn học còn đang chờ cháu đó. Nghe lời! Bác ở đây không có chuyện gì. Cháu yên tâm đi. Bác cũng không phải quả hồng mềm."
Tia tàn nhẫn trong mắt Thẩm Thanh chợt lóe lên, sợ dọa đến cháu gái, ông thúc giục: "Ngoan, mau về đi."
Đường Kiều im lặng nửa ngày, cuối cùng cũng đồng ý về.
Nàng cầm theo túi nhỏ ra khỏi bệnh viện, nghe thấy tiếng còi xe.
Đường Kiều nhìn theo, lập tức chạy vọt qua.
"Thất gia!" Giọng nói vô cùng đáng thương.