Thẩm Liên Y đón Thẩm Thanh về nhà, kỳ thực Thẩm Thanh cảm thấy không thích hợp, dù sao em gái và cháu gái đều là phụ nữ. Nhưng lại nghĩ, nếu ông không có ở đấy, sẽ làm cho người của Đường gia càng khinh người quá đáng.
Đường Kiều rất vui vẻ, giống như chú chim khách, ríu rít nói không ngừng.
Thẩm Thanh nhìn mà buồn cười.
"Được rồi được rồi, sao con nói nhiều vậy, để bác con nghỉ ngơi một chút đi." Thẩm Liên Y đẩy đẩy con gái.
Thẩm Thanh vội vàng nói: "Thật ra bác cũng không mệt, có Y Y ở đây còn có thể giúp bác đỡ buồn."
Đường Kiều bật cười, cô nâng đầu nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ xem, bác rất cần con nha."
Thẩm Liên Y bất đắc dĩ véo cái mũi nhỏ của cô.
"Leng keng leng keng leng keng."
Tiếng chuông cửa vang lên, dì Vương chạy vội vào, thấp giọng nói: "Phu nhân, Đường lão phu nhân đến."
Thẩm Liên Y sửng sốt một chút, phải biết rằng, sau mười ngày ở đồn cảnh sát, những người này đã yên phận hơn nhiều, mấy ngày nay cũng không xuất hiện. Bà còn tưởng rằng bọn họ đã học được bài học, không nghĩ tới vẫn u mê không tỉnh.
Đường Kiều ai uy một tiếng, cảm khái nói: "Tám phần là đến kiếm chuyện. Con đi đuổi bọn họ đi."
Nói xong Đường Kiều liền muốn bước đi, kết quả lại bị Thẩm Liên Y giữ chặt, bà nói: "Mẹ ở đây, một cô bé như con đi ra ngoài làm gì? Nếu để người khác lấy lý do con bất kính với trưởng bối mà hãm hại con, con phải làm sao bây giờ? Thật sự là cô gái ngốc."
Đường Kiều nháy mắt, nhẹ giọng nói: "Mẹ dừng mềm lòng a, bọn họ là loại người nếu cho chút mặt mũi thì sẽ vênh lên tận trời đó."
Thẩm Liên Y bật cười thành tiếng, bà trừng mắt nhìn Đường Kiều một chút: "Nhiều năm nay ta vì bọn họ mà chịu biết bao nhiêu đau khổ, bọn họ có bao giờ đối xử với ta như người nhà chứ. Mặc kệ lúc nào cũng xem ta như người hầu kẻ hạ. Ngày xưa là vì muốn duy trì cái nhà này, không muốn so đo với bọn họ, nhưng bây giờ ta còn quan tâm bọn họ làm cái gì chứ? Bọn họ nghĩ bọn họ là ai a? Ta nhường nhịn nhiều năm như vậy, Đường Chí Dong đã đối xử với ta như thế nào, Đường gia bọn họ đã đối xử với ta như thế nào? Ta sẽ cho bọn cơ hội để lên mặt sao?"
Thẩm Liên Y cười lạnh, sải bước ra ngoài.
Đường Kiều ngoái đầu ra nhìn.
Thẩm Thanh nói: "Y Y lên lầu đi."
Đường Kiều: "..."
Cô không muốn đi a.
Thẩm Thanh nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, cười nhẹ, nói: "Y Y lên lầu đi, bác đi xem một chút."
Quả nhiên, Thẩm Liên Y không có để người của Đường gia vào nhà, chỉ chặn ở cổng, vô cùng lạnh lùng.
Lần trước Đường lão phu nhân đến cả vú lấp miệng em, lần này coi như đã được dạy dỗ, chỉ là thói quen nhiều năm luôn khó sửa, nói chuyện vẫn kiêu căng.
Mắt thấy bà ta muốn bước vào nhà, Thẩm Liên Y đứng chắn cửa, lãnh đạm nói: "Lão phu nhân, không phải ngài nghĩ rằng đây là nhà ngài chứ?"
Bà thật sự không muốn gọi tiếng mẹ chút nào.
Đường lão phu nhân là người ác độc khắc nghiệt cỡ nào, trong lòng bà sáng như gương.
Đường lão phu nhân hòa dịu một chút, nói: "Lúc ly hôn, Chí Dong không hỏi qua ý kiến của chúng ta, chúng ta kiên quyết không đồng ý chuyện này. Lại nói, cứ ly hôn như vậy, hai đứa không suy nghĩ đến cảm thụ của chúng ta sao?"
Bao nhiêu tài sản như vậy, dựa vào cái gì mà để cho Thẩm Liên Y, một người phụ nữ xấu xa, không thể sinh con trai, không xứng có được những thứ này.
Bà nhìn lướt qua biệt thự nhỏ phía sau, nói: "Hơn nữa, sao ngôi nhà này lại có thể là của cô? Chẳng lẽ không có phần của con ta sao?"
Lần này Đường đại phu nhân không dám nói nhiều, lần trước vô duyên vô cớ bị giam mười ngày, vừa nghĩ đến bà ta liền cảm thấy khó chịu. Dù sao có lão phu nhân đứng trước, bà ta chỉ cần đứng phía sau nhặt đồ tốt thôi. Lão phu nhân muốn những thứ này chẳng phải là đưa cho con trai bà ta sao?
Đường đại phu nhân vô cùng đắc ý, đỡ lão phu nhân, nói: "Thẩm Liên Y, sao cô có thể để mẹ đứng ở cửa nói chuyện, thật là bất kính."
Thẩm Liên Y cười lạnh, căn bản không để ý đến đại phu nhân, chỉ nhìn Đường lão phu nhân, hỏi: "Con trai của ngài sao? Tiền của con trai đều tiêu trên người tình yêu của hắn, Hồ Như Ngọc, nhà là đồ cưới của tôi, chúng tôi ly hôn, Đường Chí Dong không cần, hai người chúng tôi đã ký hiệp ước rồi. Nếu không có chuyện gì thì ngài vẫn không cần đến quấy rầy chúng tôi, nói thật, tôi một chút cũng không muốn gặp ngài."
Nghĩ tới lần trước những người này nói xấu con gái của bà, Thẩm Liên Y lại nói: "Đương nhiên, ngài có thể ở đây làm loạn, không sao cả, tôi tiếp tục báo cảnh sát là được. Dù sao tôi thấy ngài cũng không sợ vào đó."
Nói xong, ầm một tiếng, đóng cổng lại.
Một cánh cửa, không biết vì sao, Thẩm Liên Y lại đỏ cả mắt, rất nhiều chuyện không thể nói đơn giản như vậy được. Nhiều năm cung kính làm vợ người ta, kết quả bây giờ được cái gì chứ? Người ta chỉ cảm thấy bà yếu đuối nên càng bắt nạt, chứ không có ai cảm thấy bà hiền lành hiếu thuận.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Thẩm Liên Y lau nước mắt, lớn tiếng dặn dò mấy người giúp việc: "Có một số người không có quan hệ gì với nhà chúng ta, cửa sau cũng không được mở. Tôi thấy nên nuôi một con chó, có việc gì cứ thả chó ra là được. Tôi không tin bọn họ lại không sợ chết!"
Lão phu nhân đập cửa bên ngoài nghe thấy vậy, tức giận hộc máu.
Thẩm Liên Y này, sao nó dám!
Đường lão phu nhân hít một hơi thật sâu, đang muốn tiếp tục phá cửa, trong chốc lát lại nghĩ đến chuyện trong đồn cảnh sát.
Nghĩ nghĩ, bà ta đành nhịn xuống.
Nhưng lại cảm thấy vô cùng buồn bực, chầm chứ không rời đi.
"Két.." Ngay lúc này, cánh cổng được mở ra.
Lão phu nhân đang muốn chửi bậy, lại nhìn thấy Thẩm Thanh lạnh lùng đứng ở đó.
Bà ta hoảng sợ, thầm nghĩ không phải Thẩm Thanh đang nằm viện sao? Sao đã trở lại rồi?
Nhưng lại nghĩ, cho dù Thẩm Thanh ở đây cũng phải sợ, Đường lão phu nhân bày ra dáng vẻ trưởng bối, nói: "Thanh nhi, đừng chê bà già này nói nhiều. Cậu có biết dạy dỗ em gái không vậy, cậu xem em gái đã gây nên chuyện gì. Bộ dạng này của nó, đừng mơ tưởng sau này sẽ được chôn trong phần mộ tổ tiên Đường gia. Nó ly hôn như vậy không cảm thấy có lỗi với ba mẹ dưới suối vàng sao? Một người phụ nữ bị chồng bỏ.."
"Lão phu nhân." Thẩm Thanh tức giận bật cười: "Bị bỏ? Tôi thấy ngài nói sai rồi? Bọn họ là chia tay hòa bình. Nếu như nói là bị bỏ, thì cũng là em gái tôi không cần Đường Chí Dong nữa."
"Cậu!" Lão phu nhân không chịu được có người nói xấu con trai mình, lập tức nổi giận.
Nhưng Thẩm Thanh cũng không cho bà ta cơ hội nói chuyện: "Trước đây tôi cho các người nhiều lợi ích như vậy là vì muốn các người đối xử tốt với em ấy. Nhưng các người lại lòng tham không đáy. Nếu Đường gia các người đã khinh người quá đáng, tôi cũng sẽ không khách khí nữa. Còn chuyện chôn trong phần mộ tổi tiên các người? Các người đừng tự dát vàng lên mặt, cho rằng Thẩm gia chúng ta không có ai sao?"
Thẩm Thanh tiến lên một bước, dáng người to lớn vạm vỡ của ông làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Ông lạnh lùng nói: "Có tôi ở đây, sẽ không bao giờ để em gái tôi bị bắt nạt. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng tôi nói cho các người biết, nhất định là lần cuối cùng. Bằng không tôi sẽ cho các người biết sự lợi hại của Thẩm Thanh này!"
Thẩm Thanh vung tay nện quyền lên tường: "Cút!"
Đường lão phu nhân và đại phu nhân nhìn thấy bộ dáng muốn ăn thịt người của Thẩm Thanh, mồm kêu "giết người" nhưng lại vèo vèo chạy lên xe phóng đi.
Thẩm Thanh đứng ở cổng, nhìn bộ dạng của bọn họ mà cảm thấy ghê tởm.
Ông xoay người liền nhìn thấy mẹ con Thẩm Liên Y đang nhìn ông.
Thẩm Thanh mỉm cười, đè xuống khó chịu trong lòng, nói: 'Không phải hai người nói ở phía Bắc có một căn biệt thự rất tốt sao? Không biết giao thông có thuận tiện không? "
Đường Kiều a một tiếng, nhanh chóng gật đầu:" Thuận tiện, thuận tiện. Nhưng mà.. Bác không muốn ở cùng mẹ con cháu sao? "
Thẩm Liên Y cũng không đồng ý Thẩm Thanh ở một mình. Bà không hiểu chuyện này đã bàn xong sao bây giờ lại thay đổi:" Anh cảm thấy bọn họ rất phiền sao? Sau này bọn họ có đến em sẽ không cho bọn họ vào. Anh ở đây.. "
Thẩm Thanh lắc đầu, nói:" Không phải, ta muốn mua căn biệt thự kia, rồi chúng ta cùng chuyển qua đó. "
Đường Kiều:"! "
Cô nghĩ nghĩ, châm chước nói:" Kỳ thực chúng ta không cần sợ người của Đường gia, sao phải vì bọn họ mà chuyển nhà chứ? "
Thẩm Thanh nở nụ cười, ông vừa đi vào trong vừa nói:" Cũng không hẳn là như vậy. "
Thật ra chuyện này ông đã suy nghĩ lúc còn nằm viện, chứ không phải bây giờ mới nghĩ ra.
" Lúc trước nghe mẹ cháu nói chuyện lớp học ban đêm Tể Ninh, bác đã hỏi thăm, lớp học này ở phía Bắc. Nếu như Liên Y có thể đi học thì thật tốt, ở bên kia cũng rất thuận tiện. Mặt khác, bác không thể ở nhà cả ngày, ai biết bọn họ có đến quấy rối nữa không? Tuy hai người đều nói không có chuyện gì nhưng ta không yên tâm. Chuyển đến bên kia, bọn họ muốn tìm người cũng khó khăn. Hơn nữa nhà lớn hơn, ở cũng thoải mái. Lại nói, Y Y không phải rất thích chú chó nhà hàng xóm sao? Đến lúc đó chúng ta cũng có thể thường xuyên qua lại. "
Thẩm Thanh đã tính toán rồi, cho dù vị trí hơi xa nhưng dù sao họ cũng có xe riêng. Tiền mua một căn nhà với ông không gì lớn, bởi vậy nên mới càng cảm thấy chuyển đi là tốt nhất.
Thẩm Liên Y bắt đầu do dự.
Tóm lại bà không bỏ được chỗ này, dù sao cũng ở nhiều năm như vậy.
Nhưng Đường Kiều rất tình nguyện chuyển nhà, không biết vì sao, cô đối với ngôi nhà này không chút tình cảm nào, có lẽ bởi vì nơi này có dấu vết của Hồ Như Ngọc, mà cô đã từng tìm mọi cách để trốn khỏi đây.
Tình cảm của cô đối với nơi này rất phức tạp, nếu như có thể rời đi, thì thật tốt.
Đường Kiều nhanh chóng giơ tay tỏ thái độ:" Mẹ, con muốn chuyển nhà! "
Thẩm Liên Y bị hoảng sợ, cảm khái:" Giọng con to quá đó. "
Đường Kiều cười tủm tỉm lắc lắc cánh tay Thẩm Liên Y:" Chuyển nhà đi chuyển nhà đi. Chúng ta chuyển nhà sẽ không gặp phải những kẻ đáng ghét này nữa. Tuy rằng chúng ta không sợ nhưng lâu ngày sẽ rất phiền! Bọn họ giống như ruồi bọ trong nhà xí, nhìn thôi cũng thấy ghét. "
Không thể bóp chết một đám, thật phiền a!
Thẩm Liên Y nghe vậy bật cười, bà nói:" Được rồi được rồi, nếu hai người cảm thấy chuyển nhà tốt hơn thì chúng ta chuyển nhà thôi. "
Tính tình bà là như vậy, nếu như anh trai và con gái đều muốn chuyển nhà, bà cũng không muốn làm họ thất vọng không vui.
" Vậy ngày mai liên hệ với người tư vấn bất động sản, bàn hợp đồng. "
Đường Kiều lập tức nói:" Đưa con theo với, con có thể mặc cả. "
Thẩm Liên Y:" Một đứa bé như con biết cái gì mà mặc cả với không mặc cả, lại nói, người ta chào giá cũng không quá cao a? "
Đường Kiều cảm khái:" Mẹ ruột của con nha! Mẹ thật đúng là ngây thơ a! Sao lại không thể mặc cả chứ. Vị trí kia của hắn lớn như vậy, chắc chắn khó bán. Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào điểm này để mặc cả. "
Đường Kiều vén tay áo:" Chuyện này cứ giao cho con đi! "
Cô lại nghĩ:" Không không, ngày mai mẹ đừng gọi vội, con đến nhà Cố Nhị Nữu hỏi thăm một chút, xem căn nhà đó có vấn đề gì không, đến lúc đó chúng ta lại tính. "
Thẩm Liên Y véo má con gái:" Có phải con buồn chán muốn nhân cơ hội đi chơi không? Còn có hai ngày nữa là khai giảng, con kiềm chế một chút cho mẹ! "
Đường Kiều lập tức giơ tay:" Tuân mệnh! "
Thẩm Thanh nhìn hai người vui vẻ như vậy, càng cảm thấy quyết định này là chính xác.
Ông nói:" Vậy căn nhà nhà giữ lại hay là.. "
Đường Kiều quyết đoán ngẩng đầu, nghiêm túc nói:" Bán đi. "
Thẩm Liên Y:" Vậy vừa vặn giao cho người bên bất động sản đi. "
Chuyện này Thẩm Thanh không qua để tâm, ông nói:" Cũng được, ta chỉ mong hai người sống tốt. "
Đường Kiều hoảng hốt nhìn thấy ánh mắt tang thương của Thẩm Thanh, trong lòng đột nhiên khó chịu.
Nhiều năm như vậy, mọi người đều sống không dễ dàng.
" Sau này cháu sẽ hiếu kính bác! "
Thẩm Thanh mỉm cười:" Được, tương lai, bác đợi Y Y chăm sóc bác. "