Giang Diệc Sâm quay trở lại đã là ban đêm.
Lúc đó Cố Niệm đang ngủ, một trận sấm sét kéo đến bên ngoài cửa sổ, cô trong nháy mắt liền tỉnh dậy, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài phòng ngủ.
Trong lòng bất chợt rùng mình, Cố Niệm không kịp phản ứng, và có một tiếng "tách", công tắc đèn đã được bật lên.
Căn phòng được bật sáng lên, Cố Niệm liền lập tức nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, liền thấy người đàn ông đi đến bên giường của cô.
Giang Diệc Sâm từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nhìn Cố Niệm, đôi mắt kia để lộ ra sự phiền não và chán ghét như thế nào cũng không thể che dấu được.
Anh như thế nào lại trở về vào lúc này, không phải anh là cùng ngôi sao Hạ Vãn Vãn ở nước ngoài nghỉ phép sao?
Cố Niệm nhận thấy đôi mắt của anh không hề có độ ấm, giọng nói có hơi chút khẩn trương: "Anh.. như thế nào đã trở lại?".
"A..". Vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh của người đàn ông, khi anh tiến lên liền trực tiếp đem Cố Niệm áp đảo, ở khoảng cách gần, trên người anh nồng nặc mùi rượu hòa cùng với khí lạnh làm cho Cố Niệm hoảng sợ, theo bản năng mà đẩy anh ra ngoài.
Rất nhanh hai tay của cô liền bị Giang Diệc Sâm cố trụ, anh vươn tay ra nắm cái cằm của cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Cố Niệm có thể khẳng định là Giang Diệc Sâm uống rượu say và ý chí rất không rõ ràng, cặp lông mày hơi nheo lại, đôi mắt đỏ bừng nóng rực, thoạt nhìn là đang nhìn nàng nhưng kỳ thực ánh mắt lại trống rỗng.
Mặt đối mặt như thế này ước chừng mười giây, Giang Diệc Sâm nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên, tựa như đang cười rồi bật thốt lên: "Hân Vi".
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh uống rượu say rồi ở trước mặt cô kêu tên của nữ nhân khác, bất quá cũng không quan trọng, một người chồng có tiền như vậy có thể giúp cô trả tiền viện phí cho mẹ đi đâu mà tìm được đây? Cho nên ở trong nháy mắt hô hấp của cô trở nên ứ đọng, sau đó khôi phục lại thần săc bình tĩnh và mở miệng nói: "Tôi là Cố Niệm".
Hai chữ Cố Niệm rơi vào tai của Giang Diệc Sâm, hắn giật mình, trong nháy mắt anh nhớ lại ngày đó nàng lõa thể đứng trước mặt anh nói: "Tôi không cần tiền, tôi muốn anh kết hôn với tôi, nếu không.. tôi sẽ kiện anh vì tội hiếp dâm".
Cười nhạt một tiếng rồi anh đưa tay nắm lấy cái cằm của cô: "Cố Niệm tôi mới mấy tháng không trở về, cô liền không chịu nỗi cô đơn một cuộc điện thoại lại nối tiếp một cuộc điện thoại nữa, lại đây không phải cô muốn tôi trở về ngủ với cô sao?"
Động tác của anh lưu loát cởi bỏ quần áo của chính mình một cách thô bạo. Nhìn thấy đôi mắt của cô không có chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lẽo như mặt hồ lạnh lẽ, Có Niệm dường như sợ hãi, cô theo bản năng liền giãy dụa: "Đừng như vậy, anh uống say, tỉnh lại lại chút đi".
Giang Diệc Sâm uống say cô biết nó đáng sợ như thế nào, trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lại đêm hôm đó, người đàn ông này đặt cô ở dưới thân, một lần lại một lần giày vò cô, khi anh dừng lại giữa chừng hỏi cô có khó chịu không, anh buộc cô phải rên ra tiếng.
Nghĩ đến đây, Cố Niệm sợ run cả người.
"Tôi rất tỉnh táo". Giọng nói của anh khàn khàn, anh lạnh lùng cùng với bên môi là nụ cười châm biếm: "Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, tôi thỏa mãn cô".
"Á.. đau quá"
Trong nháy mắt Cố Niệm trợn to đôi mắtmắt, bên trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, thanh âm nàng nghẹn ngào: "Đau.. nhẹ.. nhẹ một chút".
"Đau". Giang Diệc Sâm như là nghe được câu chuyện hài và giọng điệu mỉa mai: "Đây không phải là điều cô muốn sao, tại sao không hét đau lúc hạ thuốc và trèo lên giường của tôi?".