Tiếp đó lại nghe âm thanh bên ngoài truyền đến: "Cố Niệm! Cố Niệm?"
Lúc này cô xác định mình không nghe lầm, nội tâm dâng lên vui mừng quá đỗi, vội vàng đứng lên, hướng đến phía trước chạy đến, bởi vì bối rối kết quả là va phải cái ghế bên cạnh, cô nhất thời ngã trên mặt đất, chỗ mắt cá chân truyền đến một trận đau tê liệt.
Thế nhưng bây giờ cô bất chấp đau đớn trên chân, từ trên mặt đất đứng lên, khập khiễng đi về phía cửa, đập đập cánh cửa: "Ở đây, tôi ở bên trong".
Mở miệng, nước mắt của cô không nhịn được mà rơi xuống.
Giang Diệc Sâm cũng phát hiện ra cánh cửa bị người khóa từ bên ngoài, anh đập đập cánh cửa, an ủi nói: "Cô đừng vội, để tôi nghĩ cách mở cửa".
Anh nghĩ ra cách dùng vũ lực để phá cửa, trong bóng đêm Cố Niệm nghe được tiếng động thật lớn ở bên ngoài, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.
Cánh cửa mở ra, Cố Niệm thấy được Giang Diệc Sâm đang đứng ở bên ngoài, trên người anh đều bị nước mưa làm ướt, mái tóc đen lộn xộn bởi vì mồ hôi trên trán, có vài phần dáng vẻ hào sảng không chịu bị trói buộc, mũi thẳng tắp, đường nét quai hàm kiên nghị.
Anh nhíu mày nhìn một lượt quần áo rách nát của Cố Niệm, bộ dạng trông có vẻ hơi ác, Cố Niệm sợ anh nổi giận, vội vàng nói: "Chân của tôi chảy máu, đau quá".
Giọng nói Giang Diệc Sâm bình ổn trong lòng lại tức giận, thân thể ngồi xổm xuống, nhìn thấy mắt cá chân của cô có một vết thương rất lớn, lại còn đang chảy máu, Giang Diệc Sâm vỗ lưng của chính mình: "Leo lên".
Cố Niệm nhìn thấy người đàn ông cúi thấp lưng, vốn là không thể tin được, sau đó trong lòng ấm áp, cô khịt khịt mũi, nhịn xuống cơn đau xót nơi đầu mũi, nằm trên lưng Giang Diệc Sâm.
Xe còn đang ở bãi đỗ xe, từ đây đi qua đó mất khá lâu, thời điểm đi ra bên ngoài, Yến Tây cũng đã đến, hắn ghé vào nhìn Cố Niệm nằm trên lưng Giang Diệc Sâm, giật giật khóe môi, cuối cùng muốn nói lại thôi, hắn đem ô đưa cho Cố Niệm, nói: "Giang tổng, hai người đi về trước đi, mọi chuyện ở đây tôi sẽ xử lý tốt".
Cố Niệm bật ô ra, che khuất mưa gió từ trên đỉnh đầu, cô nép sát lưng Giang Diệc Sâm, cẩn thận cầm ô, sợ nước mưa rơi thêm vào người anh, hai người một đoạn đường, thân hình Cố Niệm vẫn trượt, cho nên anh nhịn không được giật mình.
"Đừng nhúc nhích!" Giang Diệc Sâm quát một tiếng thật lớn cô sợ tới mức không dám động.
Quần áo Cố Niệm ướt đẫm, vải vóc mỏng manh, Giang Diệc Sâm có thể dễ dàng cảm nhận mềm mại trên lưng, còn có mùi thơm của cô phảng phất như có như không, trong lòng anh có chút loạn, tăng tốc bước nhanh hơn.
"Quần áo cùng điện thoại của tôi không thấy đâu, cánh cửa cũng không biết ai khóa lại, thật xin lỗi.." Vẻ mặt của cô cực kì ủ rủ, vội vàng xin lỗi.
"Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ".
Cố Niệm nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, cũng không biết tiếp tục cuộc đối thoại thêm như thế nào, cô miễn cưỡng dựa vào lưng Giang Diệc Sâm, bỗng nhiên hy vọng có thể đi mãi như thế này.
Đi bộ khoảng hơn mười phút, rốt cuộc cũng tới bãi đỗ xe, Giang Diệc Sâm mở cửa xe ra, cẩn thận đặt Cố Niệm vào ghế phụ, sau đó đi qua ghế lái xe, trên người anh hầu như ướt đẫm, áo sơ mi trắng dãn chặt vào người nhìn không xót thứ gì.
Giang Diệc Sâm khởi động xe, nhìn qua Cố Niệm, tóc cô búi lỏng buông lơi, trên người là áo cúp ngực với quần dài màu lam, lộ ra cái cổ trắng ngần, thanh thuần mang theo quyến rũ cùng hấp dẫn.
Quả thật, Cố Niệm là mĩ nhân, nói thẳng thừng không sợ hãi, nhưng đó là loại vẻ đẹp tinh tế và đẹp đẽ.
Bên trong xe mở hệ thống sưởi, Cố Niệm cảm thấy ấm áp lên chút, cô dùng khăn tay lau nước mưa trên người, có chút tò mò hỏi: "Anh như thế nào lại biết tôi ở trong này?".
"Cô đi đâu tôi đều biết" Giang Diệc Sâm thản nhiên nói, thế nhưng giọng nói lạnh lùng vô cùng.
Cố NIệm không biết tiếp tục nói như thế nào, cô đương nhiên cũng cảm nhận được Giang Diệc Sâm âm u lạnh lẽo.
Bên trong xe đột nhiên im lặng, mặc dù mở hệ thống sưởi, thế nhưng Cố Niệm không cảm nhận được một tia ấm áp nào.
Rất rõ ràng Giang Diệc Sâm đang tức giận, có phải hay không sau khi về nhà anh sẽ chỉnh mình?