Cố Niệm tim đập nhanh, miệng khô lưỡi khô, khuôn mặt đỏ như trái cà chua, cũng may là đêm khuya, nhìn không thấy.
"Ngủ không được làm chuyện khác đi!". Giang Diệc Sâm cúi người xuống, khẽ thở nhè nhẹ bên tai cô.
Hơi thở mờ ám quây quanh cổ của cô, Cố Niệm nhất thời cảm giác hai bên má nổi lên một lớp mụn, cô giữ bình tĩnh: "Tôi.. tôi mệt, muốn đi ngủ".
Trên thân người đàn ông nhiệt độ rất cao, Cố Niệm cảm thấy không khí xung quanh dường như loãng ra, cô có chút thở không nổi.
Ký ức tồi tệ chợt hiện về trong tâm trí cô, cô đã trải nghiệm qua Giang Diệc Sâm ở trên giường khủng khiếp như thế nào, cả người lập tức cứng nhắc, thái dương chảy xuống mồ hôi lạnh, giữa hốc mắt liền đầy sương mù: "Không.. không cần!".
Như thế này, dường như rất giống bị cường bạo.
Tâm trạng cao hứng lúc đầu của Giang Diệc Sâm bị chèn ép bởi bộ dạng của cô, anh buông tay Cố Niệm ra, có chút bất mãn: "Khóc cái gì?".
Giọng nói của cô trong bóng tối hết sức nhỏ: "Tôi sợ..".
Giang Diệc Sâm sợ tiếng khóc của cô đánh thức An Thiên Huệ, hơi có chút không kiên nhẫn: "Giả vờ giống như người phụ nữ còn trinh tiết, không chạm vào cô là được".
Người phụ nữ này, thật sự là dối trá giả dối đến cực điểm.
Cố Niệm vẫn khóc, Giang Diệc Sâm nhấn mi tâm, nhức đầu, anh ngồi dậy, ngữ khí hung ác: "Cô khóc thêm một tiếng nữa thử xem?".
"Không phải, tôi.. Chân đã bị tê!". Thanh âm mang theo chút nghẹn ngào nhỏ nhẹ, cẩn thận mà lại ủy khuất.
Bỏ mặc bộ dạng muốn khóc thành tiếng của cô, Giang Diệc Sâm mở ngọn đèn ở đầu giường ra, giọng nói thiếu kiên nhẫn lại như băng: "Chân nào?".
"Đùi phải, không động đậy..". Vừa rồi sợ Giang Diệc Sâm đến mức không cử động được, lại thêm thần kinh khẩn trương cao độ, cho nên đùi phải của Cố Niệm bắt đầu bị chuột rút.
Giang Diệc Sam cẩn thận cầm mắt cá chân của Cố Niệm, dùng tay kia xoa bóp và vuốt ve bắp đùi của cô, giúp cô giảm bớt cái tê và đau buốt.
Anh cảm thấy mình cưới về một con người phiền toái, người phụ nữ này có tác dụng duy nhất là làm cho mẹ của anh vui vẻ, trừ lần đó ra, không còn tác dụng, ngay cả giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh cũng không như ý.
Cố NIệm vốn lấy tay đỡ ánh sáng, cô buông tay, hai mắt đẫm lệ có chút mơ hồ nhìn qua người đàn ông đang cúi đầu, tư thế trầm ổn chuyên tâm, khuôn mắt hoàn mỹ, mũi cao thẳng, độ cong của cằm tinh xảo đẹp mắt, anh là một người đàn ông cực kỳ đẹp, nhất là thời điểm chuyên tâm.
Giang Diệc Sâm khỏa thân nửa trên cơ thể, bờ vai rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ thon dài, cơ bụng rõ ràng, dường như các đường cơ kéo dài gần xuống lưng quần.
Làn sóng nóng trên khuôn mặt Cố Niệm vốn đã dập tắt bây giờ lại nổi lên lại, lần này không chỉ là ở trên mặt, thậm chí toàn thân cũng đã bắt đầu nóng lên.
Đúng lúc này, Giang Diệc Sâm quay sang hỏi: "Được chưa?".
"Được, không đau".
Cố Niệm ngồi dậy, hoạt động cái chân một chút, trong mắt không còn mang theo sương mù hướng tới người đàn ông cảm kích cười: "Cảm ơn anh".
"Ngủ". Thanh âm của Giang Diệc Sâm lãnh đạm, không có nhiều cảm xúc, anh đưa tay tắt đèn, bên trong khôi phục lại một màn đen tối.
Nhắm mắt lại, mùi hương thoang thoảng như có như không của người bên cạnh xông vào khoang mũi anh, khiến cho người ta tự dưng cảm thấy phiền.
Cố Niệm đang ngủ là thật, tiếng hít thở nhợt nhạt, thế nhưng Giang Diệc Sâm nhắm mặt lại đến mấy cũng không ngủ được, trên người giống như là lửa đốt, chỗ nào đó buộc chặt đau đớn.
Cuối cùng, anh xoay người đứng dậy đi vào phòng tắm.
Anh cần phải tắm nước lạnh cho chính mình hạ hỏa.