Cố Niệm vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, sẽ không chú ý tới Giang Diệc Sâm đã đến.
Tin tức đưa tin thị trưởng Lục đang phát biểu bài diễn văn, hăng hái, Giang Diệc Sâm thờ ơ nhìn, mặc không lên tiếng.
Truyền hình đưa tin tức người dẫn chương trình vẫn còn đang lải nhải khen thị trưởng Lục, giữa hàng lông mày của người đàn ông bỗng nhiên nhíu chặt, trực tiếp đưa tay cầm lấy điều khiển bấm tắt, nói: "Không thấy ầm ĩ sao?".
Cố Niệm đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đi đến, có chuuts quái lạ, cô mở to hai mắt rất thành thực mà hỏi: "Ầm ĩ hả?".
"Tôi ghét ầm ĩ".
Lúc này, Cố Niệm có ngốc cũng biết Giang Diệc Sâm đang tức giận, tuy rằng cô không biết vì sao, thế nhưng lựa chọn vẫn là im lặng.
Giang Diệc Sâm có tính khí âm tình bất định, phương thức an toàn nhất là không nói lời nào.
Lúc này là buổi tối khoảng chừng sáu giờ, bụng Cố Niệm một trận kêu ùng ục, buổi trưa cô ăn một chén cháo, bây giờ đã sớm đói bụng.
Không biết Giang Diệc Sâm lúc nào thì mang theo bình giữ nhiệt, để ở trên bàn, thanh âm lạnh lùng, không có một chút cảm xúc: "Ăn cơm".
Cố Niệm giương mắt nhìn anh: "Anh đã ăn rồi sao?".
"Ừ".
Nói xong anh cũng không có dự định cùng cô nhiều lời, trong nháy mắt Cố Niệm nhìn thấy vết thương màu đỏ trên mu bàn tay của anh, vội vàng hỏi: "Tay anh làm sao vậy?".
Giang Diệc Sâm nâng mắt nhìn tay, không chút để ý nói: "Vết thương nhỏ, không có chi".
Tối hôm qua thời điểm anh đưa Cố Niệm vào bệnh viện, lúc ở bãi đỗ xe không cẩn thân đụng phải một vật thể sắc bén nào đó, nhưng mà trong lúc đó trong ngực đang ôm người, cho nên cũng không quản, đến bệnh viện mới phát hiện vết thương rất sâu, chảy không ít máu.
"Đã xử lý vết thương chưa? Không sẽ để lại sẹo".
Tay Giang Diệc Sâm thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, vết sẹo chắc chắn sẽ phá hủy tổng thể.
"Cô nói quá nhiều". Giọng điệu của Giang Diệc Sâm vẫn cứng đờ như trước, nhưng mà cẩn thận nghe trong lời nói, có thể cảm nhận được sự mềm mại nhỏ xíu. Anh ngồi xuống ghế sôfa, bắt đầu trả lời tin nhắn.
Cố Niệm mở bình giữ nhiệt ra nhìn thoáng qua, thốt ra: "Như này dễ tiêu?".
Nói ra khỏi miệng cô liền hối hận, Giang Diệc Sâm đưa cơm cho cô, vẫy là đã nể mặt lắm rồi, cô như thế nào còn dám chọn ba chọn bốn, cái miệng này nên quản lí lại thật cẩn thận.
"Bị ốm thì nên chịu chút ăn đồ dễ tiêu, cô muốn ăn cái gì?". Cuối cùng một câu nói phát ra, Giang Diệc Sâm nhướng mày, hỏi ngược lại.
"Không có không có, cái này rất tốt". Cố Niệm chột dạ cười.
Chốt lát sau điện thoại của Giang Diệc Sâm vang lên, trên màn hình hiện rõ ba chữ Hạ Vãn Vãn, anh trả lời điện thoại không chút lảng tránh.
Cố Niệm dùng ánh sáng dư thừa nhìn thoáng qua Giang Diệc Sâm, ánh mắt anh bình thản, khóe miệng mang theo chút ý cười, bộ dạng thoạt nhìn rất điềm đạm.
Cô phỏng đoán hẳn là Hạ Vãn Vãn gọi đến, bằng không biểu cảm của anh sẽ không điềm đạm như vậy.
Chờ anh cúp điện thoại, Cố Niệm ngẩng mặt, xé ra một nụ cười, thoạt nhìn dịu dàng vô hại: "Anh có chuyện gì thì đi đi, thủ tục xuất viện mình tôi làm được rồi".
Cô như vậy thành thục đôi lúc còn rất hiểu chuyện, Giang Diệc Sâm đổi lại cũng không có nhiều vui vẻ, ngón tay thon dài của anh vuốt ve chiếc điện thoại trơn nhẵn, giọng điệu nhỏ nhẹ lạnh lùng: "Gửi tin nhắn không chỉ nhắc tôi đến, mới mấy phút đã tôi đi, chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?".
Cố Niệm nghe thấy hiểu lầm khá lớn, vội vàng nói: "Không đúng không đúng, tôi là nhìn thấy anh có công việc, tôi sợ làm chậm trễ công việc của anh". Những lời này hiển nhiên không làm cho Giang Diệc Sâm hài lòng, nhưng anh cũng không nhiều lời, đứng lên nói: "Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Được!"
Giang Diệc Sâm đi ra ngoài cửa, Cố Niệm bỗng nhiên thốt lên lại kêu anh: "Chờ một chút".