Bước chân người đàn ông dừng lại.
Cố Niệm mím môi, hướng tay tới phía anh chỉ chỉ một chút, giọng nói mềm mại: "Đừng quên bôi thuốc cho vết thương!".
"Còn có, trên đường đi cẩn thận".
Giang Diệc Sâm tiếp tục lạnh lùng không để ý đến cô, đóng cửa lại anh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút xúc động, là bởi vì người phụ nữ này đang lo lắng cho anh sao?
Cô yêu tiền ham mê hư vinh, lòng nặng trĩu, khác hẳn lúc mới gặp, cô ấy quan tâm cùng dịu dàng chỉ muốn anh thêm tiền vào bệnh viện cho mẹ cô ấy, không có gì phải quan tâm.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Cố Niệm nằm trên gối mềm mại khẽ thở dài, nhiệm vụ của cô bây giờ chính là dỗ dành chủ nợ Giang Diệc Sâm, chăm chỉ kiếm tiền, nếu có ngày Giang Diệc Sâm chán ghét trò chơi này, như vậy cô còn phải suy nghĩ cho tương lai của chính mình.
Chỉ chốc lát điện thoại ở trên đầu giường vang lên, cô liếc mắt một cái, là Chu Tiểu Bắc gọi đến.
"Chị Cố Niệm, gần đây chị thiếu tiền sao?".
Cố Niệm hừ nhẹ: "Tôi khi nào thì thiếu tiền hả?".
"Đúng vậy, nhóm em đang tuyển diễn viên, chị có muốn hay không đến thử một chút, giá cả đều dễ bàn".
Chu Tiểu Bắc là một người bạn mà cô khá tin tưởng, nhỏ hơn cô ba tuổi, mười lăm tuổi gia đình gặp biến cố phải nghỉ học ra ngoài xã hội lăn lộn, hiện tại cô ấy làm công việc bán thời gian trong đoàn phim.
Cố Niệm tính toán một chút, c ô ước tính rằng mình đã không có việc làm trong một tháng rồi, vì vậy cô hỏi, "Được rồi, khi nào?" "Cuối tuần, chưa có thời gian cụ thể, có em sẽ báo chị liền".
"Không thành vấn đề, đến lúc đó liên lạc em".
Vào thứ Sáu, Cố Niệm đã tự mình làm thủ tục xuất viện, về nhà dọn dẹp một lúc rồi đi đến trung tâm thương mại, cô đi vào và chọn một chiếc khăn lụa mang phong cách dân tộc cho mẹ Giang.
Mẹ Giang tên là An Thiên Huệ, bình thường thì yêu thích các sản phẩm đồ thủ công mỹ nghệ, nhất là trang phục của người dân tộc.
Thời niên thiếu bà cũng là con gái của một người nổi tiếng, gia sư xuất sắc và không bao giờ chịu thiệt thòi, khó khăn nhất là giai đoạn Giang Thanh Viễn tự tử sau khi bị bắt giam, tóc bạc cả đêm gần như rối loạn tinh thần, may mắn là bà đã vượt qua.
Bây giờ tâm nguyện của mẹ Giang cơ bản đã hoàn thành, đứa con trai cũng đã có vợ, chỉ còn thiếu một đứa cháu trai mập mạp.
Buổi tối, Giang Diệc Sam quay lại đón Cố Niệm.
Vì muốn gặp bố mẹ nên Cố Niệm đã cố tình ăn mặc điềm đạm, mặc áo sơ mi thêu hoa màu xanh nhạt và váy khâu màu xanh vàng, nước da trắng mịn không tỳ vết, trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp.
Cô đúng chuẩn là một mỹ nhân, ngoài khuôn mặt xinh đẹp, cô còn có một thân hình hoàn hảo, khí chất tuyệt vời, nói cách khác, cô chắc chắn có thể phát huy ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn, thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái, cô là mẫu người được người lớn tuổi thích..
Ánh mắt của Giang Diệc Sâm lưu lại trên người cô mất mấy giây, khẽ hừ nhẹ: "Tôi lần trước có nói qua rồi còn nhớ chứ?".
Cố Niệm nghiêng đầu một lúc rồi nói rất to: "Hiểu rồi, tôi không thể nói một lời không nên nói. Nhân tiện, tôi mua một món quà cho mẹ."
Tâm tình cô hôm nay thoạt nhìn không tồi, giọng điệu nhẹ nhàng.
Giang Diệc Sâm lấy cô nguyên nhân lớn nhất chính là cho mẹ Giang vui vẻ, cho nên anh nói chuyện cũng có chừng mực, chọn cái nói có thể nói được, không được thì sẽ không nói lời nào.
Nghe vậy người đàn ông chỉ cười lạnh một tiếng: "Mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế nghĩ cách lấy lòng như vậy, có mệt hay không?".
Cố Niệm không quan tâm đến sự giễu cợt của anh và ngay thẳng nói: "Đây là chữ hiếu, anh không có thời gian để đi cùng mẹ, bà ấy ở một mình rất cô đơn, vì vậy tôi sẽ đi cùng với bà ấy nhiều hơn và mua cho bà một ít quà. Bà sẽ rất hạnh phúc.."
"Có phải hay không tôi đây phải cảm ơn cô?".
Cố Niệm đương nhiên nghĩ đến, nhưng dối trá nói ra ngoài miệng: "Không cần, đây là cái tôi nên làm."
Người đàn ông khịt mũi khinh thường, người phụ nữ này thì nhanh mồm nhanh miệng, ăn nói có đường lối, sớm muộn gì anh cũng phải cho cái miệng này buồn bã.
Tới lúc lên xe, Giang Diệc Sâm thắt dây an toàn, hỏi: "Công việc rơi xuống có sao không?".