Vào thời điểm đó Giang Diệc Sâm bên ngoài có một cô bạn thanh mai trúc mã đang học tại trường quốc tế Độc Thư, tên là Mộ Hân Vy tiểu thư tập đoàn Phục Tinh, cha của Giang Diệc Sâm có quyền cao chức trọng, hai người môn đăng hộ đối, đây cũng là nguyên nhân khiến Cố Niệm tự ti, dù sao cô cũng hai bàn tay trắng.
Thế nhưng vào năm ấy Giang Diệc Sâm mười tám tuổi, bởi vì tham ô mà cha anh bị bắt vào tù và phán tử hình, anh biến mất trong thời gian rất lâu, sau đó một lần nữa xuất hiện trở lại trước dân chúng vào thời điểm A thị đã là giới kinh doanh cao quý.
Cô cho rằng cả đời này hai người sẽ không gặp lại, chính là đêm đó cô tỉnh lại ở khách sạn liền phát hiện người đàn ông trên giường là Giang Diệc Sâm, thời điểm đó cô mới hiểu như thế nào là số phận trêu đùa.
Cố Niệm đắm chìm vào trong những suy nghĩ về quá khứ, Tần Khả Ngộ thấy cô thất thần, nhíu mày hỏi: "Giang tổng như thế nào vừa trở về lại đi ra ngoài?".
"Anh ấy bận nhiều việc".
"A, vậy chị cũng không quản thời gian, thói quen của hắn".
Cố Niệm cười cười: "Tần đại tiểu thư, em cũng thật coi trọng chị, chị có tư cách để quản sao?".
Giang Diệc Sâm có thể cho cô tiền trả viện phí đã là nhân từ rồi, cô chưa bao giờ hy vọng xa vời về những cái khác.
"Vậy chị cứ như vậy chịu đựng sao?".
"Nếu không thì chị làm gì?". Cố Niệm hỏi ngược lại.
"Cũng là". Tần Khả Ngộ lắc đầu: "Mối quan hệ của chị không công bằng, chị không dám quản anh ta, ai.. nên chị vẫn kiếm một công việc sao?".
"Vẫn còn đang phỏng vấn".
Tần Khả Ngộ lái xe tới bãi đỗ xe của khách sạn Lệ Cung, dẫn Cố Niệm tới phòng F để thay đồ, hai người đi thang máy trực tiếp lên tầng cao nhất.
Cố Niệm mặc y phục trên mặt chưa trang điểm, chỉ có lớp son đỏ nhạt trên môi, cô chỉ nghĩ là muốn làm nền cho Tần Khả Ngộ, nhưng cũng không thể che được khí chất điềm đạm của cô.
Tần Khả Ngộ vỗ vỗ tay cô dặn dò: "Như thế này vào bên trong đi sát em, đừng để bị lạc".
Cô nhìn Cố Niệm khuôn mặt tinh xảo, cười cười: "Không biết chị hấp dẫn được bao nhiêu ánh mắt của đàn ông rồi".
Cố Niệm nhìn Tần Khả Ngộ, mím môi cười: "Tần đại tiểu thư, điều này nên là chị nói với em".
Từ nhỏ đến lớn, Tần Khả Ngộ là người phát ngôn xinh đẹp động lòng người và hấp dẫn bởi vẻ đẹp, đi đến đâu cũng đều có đàn ông người trước ngã trước, người sau kế tục săn đón, nhưng mà ánh mắt của cô ấy cực cao, dù sao ở Tần gia thì A thị cũng là danh môn vọng tộc.
Nam nhân yêu thích Tần Khả Ngộ không phải là số ít, nhưng không một ai ôm được mỹ nhân về.
Ánh mắt Tần Khả Ngộ nhất thời ảm đạm xuống.
Bốn năm trước, trận ngoài ý muốn kia ở Mỹ khiến cô ấy mất hứng thú với đàn ông.
Sau khi hai người họ tiến vào sảnh, bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, phỏng chừng những nhân vật quan trọng còn chưa đến.
Tần Khả Ngộ nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu tiên R Ngôn Phi Trạch siêu nóng bỏng ở phía trước, cô vội vàng nắm tay Cố Niệm: "Hãy nhìn xem, tiểu tiên R yêu thích của chị ở phía trước kìa, mau qua xin chữ ký và chụp ảnh cùng nhau".
Bữa tiệc này là bữa tiệc cho bộ phim mới nổi tiếng của đạo diễn Lữ Đồ.
Ngôn Phi Trạch là nam diễn viên có triển vọng với nét diễn xuất tự nhiên, ở gốc độ riêng nào đó, anh rất giống với người bạn cũ của Cố Niệm. Người duy nhất nói chuyện với cô trong những năm tháng bối rối và mờ mịt thậm chí còn vượt xa cả tình bạn để đạt được tình cảm trong trái tim cô. Tồn tại, nhưng cuối cùng anh rời đi mà không nói lời từ biệt, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.
Được Tần Khả Ngộ khích lệ, Cố Niệm cố gắng lấy lại can đảm, giẫm trên đôi giày cao gót bước nhanh đến chỗ Ngôn Phi Trạch, lấy điện thoại ra và nở nụ cười rạng rỡ: "Đại minh tinh, chúng ta có thể chụp cùng một bức ảnh không, tôi tuyệt đối không lộ ra ngoài?".
Những người có thể đến đây phải được kiểm tra nghiêm ngặt và có một nền tảng nhận dạng nhất định, cho nên Ngôn Phi Trạch cũng không từ chối. Hơn nữa vị cô nương trẻ tuổi trước mặt có mái tóc dài vén lên, con ngươi đen trong suốt, tinh tế và xinh đẹp.
Thật khó để từ chối một yêu cầu đến từ mỹ nhân.
Ngôn Phi Trạch mỉm cười: "Có thể".
Ngay lúc Cố Niệm ấn nút chụp hình, cô nghe thấy tiếng thổn thức của đám người, giống như là nhân vật khủng khiếp nào đó xuất hiện.
Tầm mắt của mọi người đều nâng lên, hướng về phía cổng chính của đại sảnh.