Cố Niệm che lại cái trán đau đến toát mồ hôi hột, ngón tay gắt gao nắm chặt ga trải giường dưới thân, sau khi nghe anh nói xong, khóe môi giật giật, muốn giải thích rõ ràng nhưng lại phát hiện chính mình kiệt sức đến nói không ra lời.
Ngày đó sai lầm không phải do cô hiến kế, mà cô cũng bị người hại, chẳng qua sau khi xảy ra sự việc cô uy hiếp Giang Diệc Sâm khiến anh phải lấy mình, một là mẹ cô nằm trong icu đang cần tiền, hai là bởi vì.. cô thích anh.
Đây là bí mật cô giấu ở sâu trong nội tâm, bởi vì tự ti, chưa từng nói qua với bất kì ai.
Nhưng mà ở trong mắt Giang Diệc Sâm, cô chính là vì tiền mà không từ một thủ đoạn nào, anh là một người không thể nào bị người khác uy hiếp thế nhưng lại đáp ứng cô, anh muốn nhìn xem Cố Niệm làm ra những trò bịp bợm gì.
Người đàn ông trên người quyết tâm giày vò nàng, tận lực dùng hết sức, trong lời nói một câu so với một câu lại càng cay nghiệt hơn, Cố Niệm cắn răng chịu đựng không cho chính mình phát ra tiếng động.
Không biết qua bao lâu, trận giày vò cùng phát tiết mới chấm dứt. Sau khi chấm dứt, Cố Niệm đã muốn rã rời hoàn toàn không còn hơi sức nhúc nhích, nàng nghe tiếng nước mưa bên ngoài rơi tí tách, có cái gì từ khóe mắt rơi xuống.
* * *
Ánh sáng xuyên qua tấm rèm màu xanh nhạt, Cố Niệm cử động liền truyền đến một trận đau nhức như muốn nứt ra từng mảnh, đủ để chứng minh Giang Diệc Sâm tối hôm qua dùng bao nhiêu sức lực, cô cố gắng đứng lên, phần eo mỏi nhừ, sau đó đi vào phòng tắm.
Thời điểm cô làm xong tất cả bước xuống lầu, phát hiện người đàn ông đang tao nhã dùng bữa sáng tại phòng bếp.
Mặc dù không muốn đối mặt với người đàn ông này, nhưng nàng vẫn phải ăn sáng. Cho nên mặt không thay đổi đi qua anh, nhẹ nhàng đẩy chiếc ghế tựa, cầm lấy một mẩu bánh mì chậm rãi bỏ mứt hoa quả lên trên.
Hai người im lặng, bầu không khí yên tĩnh mà có chút kỳ dị.
Một tiếng "Đinh Đong", thanh âm báo tin nhắn xuất hiện có chút đột ngột trong bầu không khí.
Giang Diệc Sâm đối diện vẻ mặt không hờn giận liếc nhìn nàng, đại khái là ghét bỏ nàng làm ồn ào đến anh.
Cố Niệm vội vàng cầm lấy điện thoại ở trên bàn, "Thật xin lỗi, tôi quên tắt âm thanh".
Cô mở Wechat, là bạn thân Mật Tần gửi tới: "Niệm niệm, tối nay liên hoan đừng quên, ăn mặc xinh đẹp, dẫn theo bạn trai đến quán bar R".
Cố Niệm nhìn thoáng qua người đàn ông tao nhã đối diện, mím môi, soạn tin nhắn: "Giang Diệc Sâm đã trở lại, có thể đêm nay đi không được".
Cô vừa rời khỏi Wechat, bỗng nhiên một tin tức xuất hiện trên giao diện.
Tiêu đề cực bắt mắt.
"Diễn viên Hạ Vãn Vãn lộ bạn trai bí ẩn, nghi là người trong giới kinh doanh".
Cố Niệm nắm chặt di động, cảm thấy lòng bàn tay của mình bỗng chốc nóng bừng.
Nhưng mà cô vẫn không kiềm chế được mà nhấn vào.
Hạ Vãn Vãn chỉ vừa mới ra mắt vào một buổi tối mùa hè năm trước, ban đầu là một người không có tiếng tăm, thế nhưng năm nay đã gây được tiếng vang lớn tại liên hoan phim nước ngoài nổi tiếng.
Cái này cô thoáng chút phát hỏa, có người nói cô được kẻ có tiền bao nuôi, có người nói cô được đạo diễn lén quy tắc.
Nhưng mà cũng không thay đổi được chuyện cô là diễn viên.
Trong số những bức ảnh được chụp bởi J Zhang T, không ai trong số họ chụp được khuôn mặt trước của người đàn ông, chỉ có một tấm lưng thẳng để lại một bóng dáng mơ hồ.
Tuy nhiên, Cố Niệm vẫn nhận ra người đàn ông này là Giang Diệc Sâm trong nháy mắt, không nói đến tấm lưng kia rất quen thuộc, chính là họ đã phóng đại chiếc đồng hộ có tạo hình rất đặc biệt, toàn thế giới chỉ có một cái duy nhất, chính là cái ở trên tay của Giang Diệc Sâm.
Cố Niệm ngẩng đầu và liếc nhìn người đàn ông đối diện đang uống cà phê, cổ tay áo lộ ra chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị, hơi khẽ nhíu mắt cảm thấy chói mắt.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tin tức có chút mê hoặc.
"Cô nhìn cái gì vậy?" Thanh âm của người đàn ông vang lên bất chợt.
Cố Niệm ngẩng đầu, giả vờ điềm tĩnh hướng anh cười cười, đặt điện thoại xuống và cầm cốc sữa lên uống. Bất chợt nghe thấy anh nói: "Chụp như vậy, hiếm khi cô còn có thể nhận ra".