Tuyên thánh chỉ xong, Nghĩa công công cẩn thận cuộn hoàng trục vào trong tay, quét mắt nhìn quanh biểu cảm của tộc nhân Triệu thị, chỉ thấy hoặc kinh sợ hoặc phẫn nộ, hoặc sững sờ hoặc bi thương, thế là vội thấp giọng nói với tộc trưởng Triệu Nhược Bằng: “Ý chỉ của Thánh thượng tuy có chút bất ngờ, mà tất có thâm ý khác.”
Triệu Nhược Bằng nhíu chặt hai hàng lông mày, đang muốn hỏi lại cho rõ hoặc trực tiếp khước từ, đã nghe Triệu Hủ nhàn nhạt nói: “Thần tiếp chỉ.”
Ước chừng nửa khắc tĩnh lặng, trong đình lập tức vang một trận ầm ầm, Triệu Nhược Bằng nhìn hắn không thể tin nổi: “Thập Cửu Lang, con đây là?”
Triệu Hủ lấy ra mảnh vàng lá trong tay áo, kín đáo đưa cho Nghĩa công công, vẫn nhàn nhạt nói: “Làm phiền công công đi một chuyến, ngày mai ta sẽ tiến cung gặp vua.”
Thấy thần sắc hắn thong dong không giống giả bộ, Nghĩa công công không khỏi lấy làm kỳ lạ. Sang năm là hắn có thể trở thành cống sinh trường thái học, xuất thân từ Dĩnh Xuyên Triệu thị nhất phẩm Sĩ tộc, tương lai hẳn sẽ bay thẳng tới mây xanh, bây giờ lại bị ban hôn cho hoàng tử mới mười năm tuổi, đối mặt với sự làm nhục như vậy mà vẫn không biến sắc, đâu có giống như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi?
Nghĩa công công khách khí nói với Triệu Nhược Bằng: “Chúng ta phải trở lại phục mệnh ngay, quận công không cần quá lo lắng, Triệu công tử có đại phúc phận, tương lai sẽ cực kì xán lạn.”
Triệu Nhược Bằng gật đầu: “Công công đi thong thả.”
Đợi đến khi nghi trượng biến mất không còn tăm hơi, Triệu Nhược Bằng mới hướng một ánh mắt sang phía Triệu Hủ, hai cha con cùng bỏ lại tộc nhân vẫn còn như ong vỡ tổ, đi về phía thư phòng.
Vừa vào cửa, Triệu Nhược Bằng ngay lập tức ném cái chặn giấy lúc trước được ngự ban xuống đất: “Khinh người quá đáng! Từ thời Ân Trạch đến nay Triệu thị ta chưa bao giờ gặp chuyện nhục nhã đến vô cùng như thế! Con là Thế tử đã được chọn của Dĩnh Xuyên quận công phủ, bây giờ lại bị ép dùng thân nam tử gả cho đứa trẻ kia làm cái gì Vương phi, quả thực là chuyện cười cho thiên hạ!”
Thấy sắc mặt Triệu Hủ âm trầm, chậm chạp không nói, ông càng giận không chỗ phát tiết: “Mới vừa rồi làm sao con lại tiếp nhận?!”
Triệu Hủ cười lạnh: “Không tiếp nhận thì có thể làm như thế nào? Phụ thân cũng đừng quên, coi như y yếu đuối lại vô năng thì y vẫn là con cháu thế tổ!”
Từng có một hoàng đế đa sầu đa cảm than thở rằng: “Từ xưa đến nay, không có quốc gia nào không vong, cũng như không có mộ nào không bị trộm.”
Vương triều hiện tại dù có lừng lẫy to lớn đến đâu, cũng sẽ có ngày bước tới đường cùng.
Triều Thiên Khải từ khi khai quốc đến nay đã hơn 280 năm, Thế tổ Hiên Viên Chiêu Mân san phẳng Đột Quyết 190 năm trước, Nhân Tông Hiên Viên Miện đẩy sĩ thứ hợp lưu đại để cũng hơn 170 năm. Thế tổ dẹp yên ngoại địch, tước phiên tập quyền, Nhân Tông cũng phổ biến giáo hóa, ân dân phụ tài, giúp sông ngòi thiên hạ gần hai trăm năm thái bình.
Ước chừng tầm hơn ba mươi năm trước, Đức Tông mất sớm, Đặng thái hậu khứ (bỏ) mẫu lưu tử, lập Mục Tông kế vị, được mười năm năm, Mục Tông bỗng nhiên đột tử trong đêm, thái hậu lại cùng các lão thần thương nghị, đưa con nhỏ của Đức Tông lên kế vị, cũng chính là hoàng thượng hiện tại.
Hoàng thượng đăng cơ vội vàng, không kịp bồi dưỡng thế lực, triều đình nghiễm nhiên đã là thiên hạ trong tay họ Đặng. Hoàng đế tính cách ôn hoà, quyết đoán không đủ, càng không được văn thao võ lược như tổ tiên, những năm gần đây chỉ có thể ở dưới mắt Đặng thái hậu mà nuốt giận vào bụng. Đặng thị quyền lực cùng khí thế hừng hực, quan lại địa phương tại mười lăm đạo từ An Tây Đô hộ phủ tới An Đông Đô hộ phủ chính là “Chỉ biết đến thái hậu, không nhìn thấy thiên tử”. Ngoại trừ tiền triều, hậu cung hiện tại do Đặng thị một tay che trời, hoàng đế tổng cộng có bảy vị hoàng tử, chết yểu hai người, ba người khác được nuôi dưỡng ở trong cung hoàng hậu vốn là cháu gái ruột của Đặng thái hậu, còn lại hai vị hoàng tử thân phận đặc thù: Nhị hoàng tử do thiên kim nhà Lũng Quốc công là Độc Cô quý phi sinh ra, không đi lại bình thường được; Tứ hoàng tử có mẫu thân là công chúa tộc Hồi Hột, công chúa Hồi Hột trước khi qua đời đã giao phó cho Độc Cô quý phi, vì thế quý phi cũng có danh nghĩa nuôi dưỡng, năm nay Tứ hoàng tử vừa tròn mười lăm tuổi.
Năm trước, hoàng đế bị Đặng hoàng hậu ép phải đưa Tam hoàng tử lên làm Thái tử, đồng thời ra lệnh tổ chức đại hôn cho Nhị hoàng tử sau đó xuất cung lập phủ, phong làm Phần vương.
Tứ hoàng tử tuổi trẻ khí thịnh, nghe nói thông tuệ hơn người, thanh cao bạt tục (cao hơn chiều cao trung bình), đã trở thành tâm bệnh của Đặng thái hậu.
Triệu Hủ phải gả chính là cho vị Tứ hoàng tử này.
“A ” Triệu Nhược Bằng cười lạnh nói: “Bây giờ nam phong thịnh hành, nam thê nam thiếp cũng không tính là hiếm thấy, triều đình rõ ràng có luật nam thê không được xuất sĩ, cưới nam thê thì không được phong tước. Hoàng thái hậu lần này, không chỉ muốn chặt hết hi vọng của Tứ hoàng tử, mà còn muốn lập uy trước mặt Sĩ tộc chúng ta, tính thật hay lắm!”
Triệu Hủ trầm ngâm nói: “Kính xin phụ thân bình tĩnh đừng nóng, ngược lại con cảm thấy việc này chưa chắc đã là tác phẩm của thái hậu. Đến tận cùng ra làm sao, ngày mai gặp vua là biết rõ ràng.”
“Hủ, thuở nhỏ con đã nhạy bén sớm tuệ, phụ thân cũng tin con đã có chủ ý.” Triệu Nhược Bằng vê vê râu mép, vẻ u sầu ngàn vạn. “Từ ngày đầu tiền triều đến nay, Triệu thị ta tuy có lên xuống chìm nổi, nhưng vẫn luôn đứng vững trong bát đại thế gia là do duyên cớ gì con có thể hiểu?”
Triệu Hủ cười mà không nói.
“Nếu con đã đáp lại việc ban hôn này, ta cũng không còn gì để nói, ngày sau tự lo liệu lấy.” Dứt lời, Triệu Nhược Bằng liền cho Triệu Hủ lui.
Triệu Hủ đi bộ nhàn nhã trở về phòng của mình, dọc trên đường đi cũng đáp lại vài lời chân tâm giả ý an ủi khuyên bảo, mà vừa vào cửa đã trầm mặt xuống: “Bạch Tô, Bạch Thược.”
Hai người hầu lập tức tiến lên hành lễ.
“Bạch Tô, ngay tối nay ngươi dọn dẹp một ít khế đất ngân phiếu từ tất cả các cửa hàng trên danh nghĩa của ta, làm tốt đừng để bị phát hiện, Bạch Thược, liệt kê tất cả văn tự bán thân của hạ nhân vào một tờ khai cho ta, ta muốn có ngay.”
Bạch Tô yên lặng không lên tiếng đi làm việc, Bạch Thược lưu lại, sốt ruột hỏi: “Công tử, lẽ nào lời bọn họ nói là thật?”
Triệu Hủ liếc một cái liếc oai lệ, Bạch Thược rùng mình, nhanh chóng lui xuống.
Đợi cho bọn họ đi xa, Triệu Hủ mới thả lỏng khẩu khí mạnh mẽ chống đỡ kia đi, không còn để ý dáng vẻ nữa mà ngã quắp trên giường nhỏ.
Thản nhiên hay trấn định gì tự nhiên đều là giả, muốn một nam nhân cao bảy thước khoác lên mình áo cưới phụ nữ làm vợ người sao có thể không rối tung lên? Thời điểm Nghĩa công công tuyên chỉ, cả người hắn chợt như bị một đường sấm rền chém thành bột mịn, nếu không phải bận tâm đến phong độ của thế gia, bận tâm đến hoàng gia thiên uy, e sợ từ lâu đã chửi bới thành tiếng.
Khổ đọc mười năm như nước chảy về biển đông, tích công hành nghiệp hóa thành bọt nước, thời gian quý báu sau này lúc nào cũng phải ở hậu viện giả tạo chung sống với một hoàng tử không được sủng ái.
Nhiều con cháu thế gia như vậy, vì sao cố tình là hắn?
Mặt Triệu Hủ ngậm sương, hơi nhếch lên nụ cười lạnh.
Việc này tuyệt đối không thể là chủ trương từ thái hậu, dù sao muốn đoạt đi quyền thừa kế của Tứ hoàng tử, tùy tiện cưới một nam thê là được, vì sao nhất định phải đắc tội Dĩnh Xuyên Triệu thị hắn, đẩy một tộc vốn trung lập đến gần với hoàng đế?
Nếu như là hoàng đế, muốn tạo kẽ hở gây xích mích giữa Sĩ tộc với thái hậu? Kế phản gián thấp kém đến mức này chỉ sợ chính hắn cũng sẽ không tin, nếu đơn thuần muốn cho Tứ hoàng tử cưới một nam thê, bảo vệ mệnh của y? Tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Hoàng đế đã từng gặp qua hắn, lúc đó còn hết sức tán thưởng, bây giờ nhớ tới…
Triệu Hủ đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn bóng đêm như mực ngoài cửa sổ.
Nếu như chỉ là làm nhục hắn, coi hắn là sân sau thì hắn tự có biện pháp thoát thân, thứ cho không phụng bồi.
Nếu như…
Thiên hạ thật sự loạn, bộ tộc Triệu thị tất sẽ bo bo giữ mình, tuy không đến mức bị liên luỵ, nhưng chỉ lo cũng không gặp được ý tốt.
Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm, lần này Triệu Hủ cũng không tin, đạp phá núi đao, lấp bằng biển lửa, lại không xông ra được một con đường máu?
________________________________
Tác giả có lời muốn nói: tiết lập hạ gửi công văn, chỉ mong lập hạ sang năm có thể viết xong… Mọi người ăn trứng vịt muối không?
Cũng coi như là hiện sơ qua bối cảnh
Đế sách thái bình đại khái sau hai trăm năm
Đa sầu đa cảm hoàng đế là Tào nhị phi bản mệnh của tui.
Sĩ thứ hợp lưu hình như là bình đẳng Sĩ tộc và dân thường, trong truyện này tức là cho quyền lợi về đất đai, quyền thi cử học hành gần như ngang nhau.
Còn khoản cấm ủng binh thì không rõ.