• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng hơi mệt, Hiên Viên Hối thẳng thắn ngã ra phía sau, lôi Triệu Hủ cùng ngã vào chăn lông cừu dày đặc trong góc trướng.

“Quả nhiên là man di.” Triệu Hủ không nhịn được chế nhạo y: “Thêm chút nữa có phải là muốn ăn tươi nuốt sống?”

Hiên Viên Hối lại dính tới: “Nếu như đại nghiệp không thành, ngươi đi theo ta lên phía bắc dân tộc Hồi Hột, sau đó hàng năm oanh phi thảo trường, chúng ta cùng nhau nuôi cừu.”

“Không tiền đồ.” Triệu Hủ xì khẽ một tiếng, còn muốn nói gì, đã cảm thấy trên môi ấm áp, Hiên Viên Hối bất ngờ hôn lên, vừa hôn vừa cắn, thoáng chốc hơi nhói.

Triệu Hủ lấy tay lau qua thấy máu, không khỏi lườm một cái, thẳng thắn hôn trả lại, chuyển hết máu sang môi miệng y.

Hai người thở loạn hồ nháo một trận, thấy tiếp tục náo loạn tối nay sẽ không đi được, Triệu Hủ nhẹ nhàng đẩy Hiên Viên Hối ra: “Ta phải nhanh chóng về lều, không sẽ làm hỏng quân cơ, Vương gia tiểu bạch nhãn lang vô tình vô nghĩa như thế, sợ là đến lúc ấn quân lệnh đại nghĩa diệt thân lại chém ta.”

Hiên Viên Hối vẫn nằm, nhìn hắn chỉnh lý xiêm y: “Vương phi nói gì vậy, đối với người khác có thể vô tình vô nghĩa, đối với Vương phi ta không nỡ.”

Triệu Hủ quay lại nhìn y, nhíu mày: “Ồ? Vô luận ta làm cái gì?”

Hiên Viên Hối lẳng lặng nói: “Chỉ cần không tàn sát Hiên Viên tôn thất vô tội, không gây bất lợi mẫu phi, vô luận ngươi làm cái gì, ta đều tha thứ ngươi, cho dù là giết ta…”

Triệu Hủ rũ mắt: “Hiên Viên tôn thất cũng được, Độc Cô thái phi cũng được, ta cùng bọn họ không thù không oán, chỉ cần bọn họ không đến hại ta, ta tự nhiên cũng sẽ không gây bất lợi cho bọn họ. Còn ngươi…”

Hắn cúi người, ánh mắt khóa tại con ngươi màu lam của Hiên Viên Hối: “Ta muốn bọn họ tường an vô sự chính là phong độ quân tử, mà bây giờ ta khắp nơi trù tính cho bọn họ, ngươi nói là vì ai? Về phần ta sẽ giết ngươi, ý tưởng này người trong thiên hạ có thể có, mà Hiên Viên Hối ngươi cũng không nên có.”

Nói xong, Triệu Hủ xốc màn, phẩy tay áo bỏ đi.

Hiên Viên Hối một mình nằm tại chỗ cũ phiền muộn —— tự cho là lời tâm tình êm tai, vì sao lại trêu hắn nổi giận rồi?

Triệu Hủ vội vã đi ra chủ trướng, bị gió lạnh thổi, tinh thần cũng thanh tịnh chút, không khỏi cười tự giễu, tương giao mấy năm, hắn tự nhiên chắc chắn Hiên Viên Hối sẽ không cảm thấy mình nghĩ giết chủ, nhưng không chịu được bên cạnh y luôn có người thổi gió lung tung.

Nếu không thì Hiên Viên Hối sao lại có lời này? Mọi chuyện đều có nguyên nhân, bất tri bất giác thôi.

“Triệu Tư Đồ.”

Hắn giương mắt nhìn tới, là Chung Sơn Bạch Nhật xã, gật đầu đáp lễ nói: “Chung thống lĩnh.”

Trong tay Chung Sơn có một ống gỗ phong sáp, Triệu Hủ chỉ liếc mắt qua là biết mật thư của Độc Cô thái phi, cười nói: “Vương gia đang ở trong lều, thống lĩnh cứ vào thẳng.”

Song phương chu toàn mà hết lễ nghi, đi tiếp, trên mặt khác biệt không có ý cười.

Hiên Viên Hối đứng ở màn cửa nhìn, cau mày.

Tin của Độc Cô thái phi cũng không có bất luận cái gì đặc biệt, chỉ dặn y ăn nhiều thêm bữa cơm, bảo trọng bản thân, theo thường lệ không một chữ đề cập tới Triệu Hủ.

Hiên Viên Hối đột nhiên minh bạch địch ý của Triệu Hủ đối với Bạch Nhật xã, hờ hững với Độc Cô thái phi —— sông còn chưa qua, mà đã muốn rút cầu?

Thời điểm Triệu Hủ hồi trướng, nhóm đệ tử Sĩ tộc mặc dù không kiên nhẫn, nhưng cũng đàng hoàng chờ, trên án chỉnh tề đặt suy đoán của đám người.

Triệu Hủ tiện tay lấy xem, lấy ra trong đó vài tờ: “Mấy tờ này là ai viết? Đều coi như các ngươi thắng, mỗi người có thưởng.” Dứt lời, hắn nhìn về phía Bạch Tô: “Mang mấy vị công tử đi kho hàng của ta lựa chọn, ta tuy là kẻ thô lỗ, tuy nhiên cất không ít tranh chữ, mấy vị không chê, nhận lòng tốt, cũng không uổng những thứ đồ này bị long đong một hồi.”

Hắn lấy một tờ trong đó: “Chữ này hình như là Trịnh Uyên Chi, ngươi và Bùi Tuyển ở lại một chút.”

Mọi người đều lùi ra, chỉ còn dư lại Bùi Tuyển cùng Trịnh Uyên Chi.

Bùi Tuyển là quen từ nhỏ không đề cập tới, Triệu Hủ đây là lần đầu quan sát tỉ mỉ Trịnh Uyên Chi.

Trịnh Uyên Chi xuất từ Huỳnh Dương Trịnh thị, dung mạo không nét, cũng không như đại đa số đệ tử thế gia lộ hết ra sự sắc bén, quạnh quẽ cao ngạo, trái lại vẻ ngoài vui vẻ, thấy dễ thân cận.

Trên giấy kia đoan đoan chính chính viết —— dùng Đặng khắc Đặng.

Triệu Hủ vừa muốn nói, đã thấy Thủ Ninh mặt tươi cười cầu kiến: “Xin chào Triệu Tư Đồ, Tư Đồ vạn an. Vương gia nghe nói Tư Đồ liên tục mấy ngày đều khêu đèn nghị sự, thực sự đau lòng…”

“Ừm?” Triệu Hủ tựa như cười mà không phải cười.

Thủ Ninh nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Vương gia thương cảm chư vị đại nhân, nên thỉnh đầu bếp trong quân vì chư vị đưa tới cơm gạo đen, trong quân doanh món ăn bỉ lậu, cơm gạo đen này dễ ăn. Tư Đồ vất vả công lao càng lớn, Vương gia bảo nhà bếp nấu canh gà đen, kính xin Vương phi… Không, Tư Đồ hảo sinh điều dưỡng, đúng rồi, giấy hoa này là đố chữ, Vương gia nói mang chút thú vị cho mọi người.”

(cơm gạo đen: https://imgur.com/c9QJU5Z , hình như ko phải nếp cẩm)

Triệu Hủ nhận lấy, phát hiện đây là giấy hoa tự mình làm dịp tiệc trùng dương năm ngoái ở Túc vương phủ, không nghĩ tới Hiên Viên Hối vẫn giữ, dùng ở nơi này. Mặt trên là hàng chữ cuồng thảo Hiên Viên Hối đặc biệt viết: “Tinh lạc vân tán, gió táp mưa sa.”

(giấy hoa: https://imgur.com/j7PbfWF)

Triệu Hủ liếc mắt: “Trịnh Uyên Chi, câu đố này giao cho ngươi giải, câu đố của Vương gia không khó, lấy tài trí của ngươi, chắc không cần ta nhiều lời?”

Trịnh Uyên Chi cười mà nói: “Tại hạ tự nhiên nỗ lực.”

Hắn cười như phật Di Lặc, Triệu Hủ nhìn cũng thấy vui, nói với Bạch Tô: “Còn không phân đồ ăn cho các đại nhân?”

Những người này đều là đệ tử thế gia đời sống xa hoa, từ khi vào trong quân ăn bánh Hồ mà sống như các tướng sĩ, bây giờ hiếm thấy có chút trò coi như mới mẻ, tất nhiên là vô cùng vui, mỗi người dồn dập đi lấy cơm đen về trướng.

(bánh Hồ: https://imgur.com/YJNm12K )

Đêm tối nặng nề, trong lều chỉ có một ánh nến, ngoài trướng cách năm bước lại có một đống lửa trại, bóng sĩ tốt tuần phòng chiếu trên trướng, quỷ mị không nói ra được.

Triệu Hủ nâng hàm nhìn giấy hoa trước mặt, có lẽ là ánh nến tối tăm, có lẽ là mắt mờ chân chậm, càng mơ hồ sinh ra ảo giác —— chính mình quỳ sát trên thềm ngọc, Hiên Viên Hối đầu đội mũ miện mười hai chuỗi ngọc, thần sắc uy nghiêm đáng sợ. Hắn thấy y phế bỏ Sĩ tộc ấm phong, phế bỏ tất cả đặc quyền của Sĩ tộc trong trường thái học, nhìn y cưới nữ nhi Độc Cô thị, nhìn môi của y ngập ngừng.

“Trong lòng ta làm sao không có ngươi? Muốn cùng ngươi như hình với bóng, muốn cùng ngươi da thịt kết thân, muốn cùng ngươi bên nhau lâu dài, vậy là đủ phải không?”

“Không đủ… Thiên hạ này nói lớn thì lớn, kì thực cũng chỉ là tấm bản đồ to nhỏ, làm sao đủ phân cơ chứ?”

Trong lồng ngực từng trận đau thắt, Triệu Hủ chậm rãi đặt tay lên mạch, còn chưa đủ…

Đau thắt từ từ biến thành đau chậm, đau chậm biến thành đâm nhói, giờ khắc này Triệu Hủ quả thực không biết là cơn đau bất chợt này sâu hơn, hay là bi thương nguội lạnh trong lòng càng sâu hơn.

Hắn rốt cuộc phun ra một ngụm máu, dùng hết khí lực toàn thân, đập vỡ bát canh gà đen kia.

Sau một tiếng vang giòn, Triệu Hủ nhắm mắt lại.

Hiên Viên Hối, quản lí không tốt chó trong nhà, để nó víu cắn được trên người ta, ta nhìn ngươi sẵn sàng giao đãi ta như thế nào!

______________________________

Tác giả có lời muốn nói: Vương phi biết có độc cố ý uống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK