Ngày thứ nhất, đo đạc đất đai, xác định đất có chủ, đất vô chủ nhưng có người trồng trọt thì thu chút ngân lượng mang tính chất tượng trưng để đăng kí, đất hoang vô chủ thì quây lại dùng sau. Triệu Hủ không nói, nhưng người xung quanh rõ ràng, hắn đây là muốn làm theo Nhã Lỗ Khắc, ra chính sách đóng quân khai hoang.
Ngày thứ hai, kiểm kê phủ kho, lúc trước Hiên Viên Hối đã sửa trị qua, tất cả nghi phạm dính líu đến tham ô đều bị dùng trọng hình trừng trị, hiện nay tất cả quan chưởng quản tiền bạc thuế phú đều đã đổi sang thân tín.
Ngày thứ ba, điều tra binh khí cụ, bây giờ không cần che giấu nữa, ước chừng hơn năm, sáu trăm dân phu đang ở chỗ Âu Huyền thức trắng đêm không ngừng đẩy nhanh tốc độ, từng đợt mạch đao rèn xong đều được đưa lên xe ngựa, chuyên trách chuyển tới trọng binh Nhã Lỗ Khắc.
Ba ngày đầu Triệu Khôi còn thấy khá là mới mẻ, đầy hứng thú, nhưng đến ngày thứ tư, lòng hắn đột nhiên trầm xuống, thậm chí vô tình cố ý rơi lại phía sau đoàn người, không như thường ngày đi bên cạnh Triệu Hủ nữa.
Ngày thứ tư, bọn họ đang trên đường đi tới ải Hồ thị, bỗng nhiên Bạch Tô đến triệu Triệu Khôi, nói là Tư Đồ gọi hắn tới.
Triệu Khôi không rõ vì sao mà lên xe ngựa, thì thấy ngoại trừ Triệu Hủ, Thẩm Mịch cũng theo hầu một bên.
Thấy cha vợ tương lai, Triệu Khôi hơi không được tự nhiên, làm lễ với từng người: “Túc vương phủ Duyện thuộc (tên chức quan) Triệu Khôi kiến quá Triệu Tư Đồ, Thẩm Trường sử.”
Thẩm Mịch vuốt vuốt chòm râu, cười lắc đầu, Triệu Hủ lại nói: “Hôm nay nơi này không có Tư Đồ và Trưởng Sử, chỉ có anh họ và nhạc phụ của ngươi.”
Triệu Khôi gật đầu tán thành, thấp thỏm ngồi xuống.
Triệu Hủ liếc nhìn hắn: “Quỳ xuống.”
Triệu Khôi không nói hai lời, sau khi đứng dậy bèn đoan đoan chính chính mà quỳ xuống.
Triệu Hủ nhàn nhạt liếc hắn: “Biết mình sai ở đâu?”
Nhìn biểu cảm trên mặt hắn, tựa hồ là đã hiểu vì sao tức giận, Thẩm Mịch điều đình nói: “Tư Đồ…”
Triệu Hủ chặn ngang lời: “Nếu hắn không rõ ràng chính mình sai ở đâu, không chỉ không xứng làm chức Duyện thuộc này, càng không xứng làm đệ tử Dĩnh Xuyên Triệu thị!”
Ngắn ngủi trầm mặc một lúc, Triệu Khôi thấp giọng nói: “Ta không nên quá mức lưu ý ánh mắt bọn tiểu nhân, không nên tự coi nhẹ bản thân, lại càng không nên bởi vậy mà sơ viễn tình huynh đệ…”
Thẩm Mịch giờ mới hiểu được, quá nửa là mấy ngày nay có chút lời nói bóng nói gió truyền vào tai Triệu Khôi, đơn giản là Triệu Hủ nịnh hạnh, bản thân hắn có thể nhận chức vị quan trọng cũng là xuất phát từ việc liên quan đến cạp váy vân vân, “Du Chi, ngươi bị hồ đồ rồi!”
Triệu Hủ thở dài nói: “Ngươi, chỉ biết một mà không biết hai, vẫn là học tập nhạc phụ ngươi nhiều một chút, ngày sau đỡ bị người hại đến thương tích đầy thân cũng không biết chính mình chết như thế nào. Thẩm đại nhân, ngươi không được chỉ điểm hắn, để tự hắn nghĩ, không nghĩ rõ ràng, cũng đừng đứng dậy.”
Thẩm Mịch có chút không đành lòng, nhưng thấy Triệu Hủ nhẹ như mây gió, biết ngay khuyên cũng là phí công, không thể làm gì khác hơn là bưng chén trà chờ một bên.
Triệu Khôi nhắm mắt, bỗng nhiên mở ra…
“Suy nghĩ minh bạch?” Triệu Hủ lành lạnh nói.
Triệu Khôi mím môi: “Ta nghe sai lệch dễ tin, cho người thừa cơ lợi dụng… làm lạnh tâm những Sĩ tộc khác, tổn hại uy vọng của huynh trưởng.”
“Vẫn không tính là ngu đến mức không thể cứu chữa, ta cũng không coi là chuyện lớn gì, nhưng là…” Triệu Hủ chậm rãi thả chén trà xuống: “Chuyện này có ý nghĩa là đảng Túc Châu, tranh chấp cũng đã bắt đầu…”
Đảng, tranh!
Người bề trên, kiêng kỵ nhất dĩ nhiên chính là đảng tranh, hắn nói thẳng ra như vậy, Thẩm Mịch cùng Triệu Khôi đều biến sắc…
“Sao, lời này ta nói không phải?” Triệu Hủ tựa như cười mà không phải cười: “Bạch Nhật xã cùng tôn thất một đảng, Sĩ tộc một đảng, tướng sĩ cùng mưu sĩ xin vào một đảng, cựu thần Túc Châu một đảng, chuyện đến nước này, các ngươi còn thấy không rõ?”
“Thuộc hạ chưa từng…” Thẩm Mịch hoảng hốt, đứng dậy muốn bái, lại bị Triệu Hủ ngăn.
“Thẩm đại nhân, ngươi địa vị cao, có xuất thân Bạch Nhật xã, ở Túc Châu lập xuống công lao hãn mã, ta cùng với Vương gia đều coi là thầy tốt bạn hiền, chỉ cần ngươi có thể bảo vệ bản tâm, không lẫn lộn, bọn họ đánh lợi hại đến đâu cũng không làm gì được ngươi.”
“Còn Nhị Thập Tứ, không quan tâm ngươi nghĩ hay không nghĩ, ngươi đã sớm bị nhận định là người Sĩ tộc, cũng là người của ta… sẽ có vô số cừu nhân, không gây thương tổn được cho ta, sẽ đi hại ngươi, tất cả những thứ này, ngươi chuẩn bị xong hết chưa?”
Triệu Khôi có chút thẫn thờ, nửa ngày mới mở miệng nói: “Ta chỉ là không hiểu, bây giờ đại nghiệp chưa thành, tại sao người trong nhà đã bắt đầu đấu nhau trước?”
Triệu Hủ cười nhạo: “Hiện nay chính là thời cơ tốt nhất, so với những năm trước đây, con đường sắp tới không thể bảo là không quang minh, nhưng đại nghiệp chưa thành, cho nên còn có chỗ trống lập công, nhóm võ tướng liều mạng giết địch, các quan văn bè lũ xu nịnh, không phải chính là vì có một ngày được phong hầu bái tướng, di trạch tử tôn?”
“Bọn họ nghĩ thật là hay.” Triệu Khôi bất bình nói: “Bây giờ chỉ nhớ tới Vương phi là gia quyến, thời điểm Túc Châu từng nghèo rớt mùng tơi, thời điểm đường huynh ở đây khổ cực trù tính, bọn họ lại ở nơi nào?”
Triệu Hủ buông tiếng thở dài: “Ngươi cũng không cần vì ta căm giận, tự ta mang chức vụ Tư Đồ, ở Túc Châu vẫn là dưới một người. Nói với ngươi lời này, chỉ là để lòng ngươi nắm chắc, ngày sau làm việc càng phải cẩn thận hơn.”
Đúng lúc này, một con bồ câu đưa thư từ chân trời bay tới, cực kỳ khéo léo đậu trên cửa sổ xe ngựa, nhẹ mổ lông chim của mình.
Triệu Hủ lấy ngón tay ngoắc ngoắc cổ chim bồ câu, từ trong ống trúc lấy ra giấy viết thư.
“Quá nửa là Vương gia.” Thẩm Mịch bình chân như vại.
Triệu Hủ nhíu mày: “Tổng không thể xảy ra chuyện gì đi?”
Hắn nắm tờ giấy mỏng manh, trong lúc nhất thời bỗng có chút cận hương tình khiếp, chậm chạp không muốn mở ra.
Từ ngày ấy sau khi ngả bài, ngay đêm đó hắn không về Nùng Lý lâu đi ngủ, ngày hôm sau đã dẫn bọn họ ra ngoài phủ.
Hắn không biết đây có phải là trốn tránh hay không, nhưng hắn bây giờ xác thực không biết đối mặt với Hiên Viên Hối thế nào —— hai người quả thật có tình ý với nhau, cũng tính được là tâm ý tương thông, nhưng cố ý những tình kia đều có hạn, không đủ để bọn họ coi trời bằng vung cùng nhau chống đỡ, bỏ qua thân bằng phụ mẫu; nếu như nói hai người đều lòng dạ độc ác, không nỡ đoạn mất tình này, tuyệt ý này…
“Các ngươi nói, nếu là muốn đòi niềm vui của một người, nên làm như thế nào?”
Hắn hỏi đột ngột, Thẩm Mịch cùng Triệu Khôi liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng đoán được tâm tư của hắn, Thẩm Mịch châm chước nói: “Tự nhiên là làm vui lòng, hắn thích gì thì cho hắn cái đó. Muốn kiếm về tay, phải cho đi trước.”
Triệu Hủ không nhịn được cười ra tiếng: “Có cho có nhận… Có đạo lý.”
“Ta thật ra không cho là đúng.” Trước mặt cha vợ tương lai đàm luận chuyện tình yêu nam nữ, Triệu Khôi khó tránh khỏi có chút ngại ngùng: “Nếu đoán đúng thì thôi, nếu đoán sai trái lại không tốt. Nếu là ta, thì nàng thiếu cái gì, sẽ cho nàng cái đó, trời lạnh thêm quần áo, nóng bức lấy băng…”
Triệu Hủ sững sờ, cười to lên: “Đệ đệ nhìn ngốc, không nghĩ tới cũng thông minh, chúc mừng Thẩm đại nhân có con rể tốt!”
Thẩm Mịch lão hoài an ủi mà cười với Triệu Khôi, vừa nhìn về phía Triệu Hủ, lại không khỏi ngẩn người —— Triệu Hủ tuy là đang cười, nhưng trong mắt tràn đầy bi thương nguội lạnh.
Thứ ngươi yêu thích, ta không cho được, thứ ngươi mong ước, ta cho không nổi…