Khuynh Cái đường, Túc vương và nhiều thân tín đêm khuya mật đàm.
“Ăn thiệt lớn như vậy, bọn họ sẽ giảng hoà sao?”
“Ta thật ra lại cảm thấy, lúc này đối với chúng ta là cơ hội tốt, không bằng trực tiếp công khai dụng tâm hiểm ác của Đặng đảng, sau đó chỉ huy Trường An!”
“Không thích hợp không thích hợp, Đặng đảng kinh doanh lâu ngày, binh cường mã tráng, chúng ta liều mạng với bọn họ, khẳng định lành ít dữ nhiều.”
(kinh doanh này là quy hoạch quản lí sắp xếp)
“Ta cảm thấy, việc cấp bách vẫn là phải xoay xở quân lương…”
Trong lúc mọi người ngươi một lời ta một lời, Hiên Viên Hối chỉ ngồi ngay ngắn phía trên nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm Mịch ngồi ở dưới phía bên trái, kế tiếp chính là Tây thống lĩnh Bạch Nhật xã Vu Hà và Bắc thống lĩnh Hoàng Kế.
Bên dưới bọn họ, là nhóm sĩ tử Triệu Khôi cùng quan lại to nhỏ các quận huyện Túc Châu.
“Được rồi.” Hiên Viên Hối nhìn về phía Vu Hà, Hoàng Kế: “Trong kinh gần đây tình hình thế nào, kính xin hai vị thống lĩnh kể tỉ mỉ.”
Vu Hà đứng dậy, cúi đầu cung kính nói: “Hồi bẩm Vương gia, sau khi mất Đặng Kinh Lôi, Đặng Diễn đến cùng đã có tuổi, lập tức bệnh nặng một trận, Đặng Cao phần nhiều là cười trên sự đau khổ của người khác, đặc biệt là Đặng Quan Tinh, gần như quá mức vui mừng; về phía Đặng Tường, chỉ là cư tang như thường lệ, Đặng Phúc Vũ và Đặng Thừa Phong sảo nháo muốn vì huynh báo thù… bên Đặng Phiên Vân, ngược lại không truyền tới tin tức gì.”
Chuyện bên Chỉ Cức, phu phu Túc vương vẫn chưa nói cho nhiều người Bạch Nhật xã biết, Hiên Viên Hối cũng lười nói cho bọn họ biết, bởi vì do duyên cớ Nhu Nghi, chỉ là sợ rằng chuyện bên Đặng Phiên Vân, y so với Đặng Tường còn rõ ràng hơn mấy phần.
Đặng Phiên Vân có vị trí Thế tử, giờ khắc này không hề đắc chí như người khác suy nghĩ.
Hắn đang sợ… Trước nay chưa từng có khủng hoảng nào làm cho hắn khó thở, vĩ đại nam nhi trong trời đất, nếu như nói không có dã tâm, hoặc là thánh nhân, hoặc là kẻ nhu nhược. Nhưng Đặng Kinh Lôi từ trần, thời cơ này quả thực quá không khéo, nếu như tới sớm hơn, phụ thân vẫn chưa thỉnh Đặng Kinh Lôi làm Thế tử, hoặc là chậm hơn, đợi đến khi đại cục Đặng thị xác định, hắn cũng sẽ không tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Dù sao cũng tốt hơn hiện tại, Đặng Cao và Đặng Tường như người dưng nước lã, chỉ còn kém không nể mặt mũi; Hiếu Huệ công chúa bị kinh hãi nên động thai khí, không thể không tĩnh dưỡng chờ sinh, tự nhiên không còn tâm trạng nịnh hót Đặng thái hậu và bàn bạc vì Đặng thị; mỗi một huynh đệ của hắn thì đều nuôi tâm tư riêng, mơ ước vị trí Thế tử của hắn, muốn làm chim hoàng yến cười lúc sau chót.
Vừa phải ứng phó với Bảo Hoàng đảng ngu xuẩn mất khôn, vừa phải đề phòng huynh đệ đồng tộc mong ước một lần ăn may, Đặng Phiên Vân mấy ngày này quá nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.
E rằng nơi duy nhất có thể tìm đến an ủi chính là Nhu nương, người cũng như tên nhu tình mật ý, ôn ngôn nhuyễn ngữ. Nàng khác biệt với tất cả nữ tử trên đời này, nàng không tranh sủng, không cầu danh phận, thậm chí không cầu nửa cuối cuộc đời có con cái kề bên, nàng chỉ mỗi ngày ở đó, nếu như cần thiết nàng sẽ tiếp đón, làm hồng tụ thiêm hương, hát hay múa giỏi, nếu không được tuyên triệu thì lẳng lặng ở biệt uyển sao chép kinh văn, tụng kinh lễ Phật.
Hắn từng hỏi nàng vì sao tuổi còn trẻ đã quy theo Phật môn, nàng âm trầm một lát mới nói: “Thiếp muốn tích phúc cho đứa con không có duyên kia.”
Hắn chăm chú nhìn nàng, sắc hoa xuân xinh đẹp rực rỡ giữa hai lông mày đã không còn, chỉ còn lại màu mực cô quạnh.
Vốn đã thương tiếc nàng đến cực hạn thế nhưng thời điểm này nơi này, ngay cả một danh phận hắn cũng không thể cho nàng, ngay cả ân sủng quá mức đối với nàng mà nói e sợ đều là bùa đòi mạng, khó gánh được phúc.
Mạng ta do ta không phải người, vậy thì đành phải đi tranh đi cướp thôi.
Đặng Phiên Vân nhìn Nhu nương lẳng lặng thầm nghĩ: “Đợi ta đứng nơi chí cao, ta hi vọng, bên cạnh ta là ngươi.”
Bất luận Đặng Phiên Vân bên kia anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường như thế nào, Hiên Viên Hối bên này bình tĩnh như chưa bao giờ bình tĩnh.
Ở Túc Châu trù tính năm năm, mất đi nhiều thân bằng cố hữu, rốt cuộc vẫn là chờ được đến ngày này.
“Thủ Ninh, đi mời Vương phi.” Hiên Viên Hối giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nói: “Vương phi sợ lạnh, lấy thêm hai lò than.”
Lời y vừa dứt, tiếng nghị luận trong chốc lát như dừng lại, xong có vẻ giống như giấu đầu hở đuôi, tĩnh lặng ngắn ngủi qua đi lại càng thêm huyên náo.
Triệu Khôi cúi đầu nhìn cốc nhỏ trong tay, bây giờ quan hệ giữa Túc Châu và triều đình ngày càng căng thẳng, thêm nghĩa quân lẩn trốn ở đây làm loạn, một trận đại chiến đã là chuyện không thể tránh được, Túc vương chung quy sẽ là chuyện quá khứ.
Hoặc là trở thành ác quỷ chết oan trong địa ngục, hoặc là trở thành Cửu Châu thượng chí tôn thần chỉ, đây cũng là số mệnh Hiên Viên Hối.
Như vậy vị trí nguyên bản Vương phi sẽ ở đâu?
Sẽ trở thành mưu thần, ở trong doanh trướng bày mưu nghĩ kế, tọa trấn điều hành? Hay là sẽ trở thành quan lớn một vùng, vì Túc vương công thành đoạt đất, cát cứ một phương? Hay sẽ tiếp tục làm một Vương phi xứng chức, làm một đóa giải ngữ hoa, làm thê tử kết tóc bên giường Túc vương?
Vấn đề này, thuộc hạ cốt cán như Thẩm Mịch muốn hỏi, quan lại Túc Châu cúi đầu xưng thần những năm gần đây cũng muốn hỏi, tướng sĩ sĩ tử xin vào muốn hỏi, ngay cả Âu Huyền, Chỉ Cức thờ ơ cũng muốn hỏi.
Túc vương say mê với chính vụ quân sự, những năm này nhất quán không hề an bài hậu viện; sau khi tiên đế băng hà, Túc vương phi gần một hai năm đều u cư trong phủ, chỉ điều hành từ xa, không ra mặt hỏi sự. Có người nói Túc vương đã qua cầu rút ván, giam lỏng Túc vương phi; có người nói Túc vương phi đã thay hình đổi dạng, sẵn sàng quên thân phận hậu viện, làm quý nhân chuyển thời; có người nói Túc vương phi thân nhiễm bệnh, ăn bữa sáng lo bữa tối; lại có người nói Túc vương phi ở hậu viện nhiều năm, đã sớm bị san bằng tâm chí, cam tâm làm chùm ớt leo lên cây cao.
Nhưng mà e sợ lúc này ngay cả Túc vương Hiên Viên Hối cũng không biết, sau ngày Ngụy bộ xin vào, Triệu Hủ đã tự tay viết thư, phát thiếp mời tới Hà Đông sáu họ ngoại trừ Liễu thị, Thôi thị, mời bọn họ đồng mưu đại sự.
Mấy trăm năm qua, Sĩ tộc đã từng tự làm theo ý mình, từng công kích lẫn nhau, cũng từng đồng tâm hiệp lực, mà lần này, thấy thiên địa biến sắc, bọn họ sẽ đi theo con đường nào?
Thời điểm Triệu Hủ viết thư, Triệu Khôi đứng một bên, hắn thấy người anh họ mà mình quấn quýt từ nhỏ nghiêng người dựa vào bằng kỉ, biếng nhác mà thả đằng vân đích long, giá vụ đích xà như mây khói rơi trên mặt giấy. Chữ viết ra rõ ràng tú mỹ tản mạn, nhưng nhìn kỹ lại, chỉ thấy sơ lãng kiên cường, toát ra ba phần lãnh đạm, bảy phần ngông nghênh.
Thư không dài, nhưng tìm từ ngữ nghiêm khắc, tư thái ngạo mạn, bất nhất bất tại tuyên chiêu thế nhân —— bàn điều kiện cùng bọn họ không phải Túc vương phi, mà là Dĩnh Xuyên Triệu Thập Cửu.
Dòng dõi trâm anh thế gia truyền thừa năm trăm năm từng xuất hiện hơn mười vị tể tướng.
Kinh tài phong dật, kinh thiên vĩ địa, xứng là lân tử phượng sồ hiếm có.
Triệu Hủ làm Túc vương phi năm năm, nhưng hắn vĩnh viễn là Dĩnh Xuyên Triệu Thập Cửu.