Một là, cự tuyệt ở ngoài cửa, ra oai phủ đầu với Túc vương.
Kết quả: Triều chính hay dân gian đều kinh hãi, mãn bàn giai thâu (cả bàn đều thua: đi sai một nước cờ liền thua một trận).
Hai là, vòng trong vòng ngoài, bảo trụ các chức quan trên dưới ở Túc Châu.
Kết quả: Đế đảng cùng Đặng đảng giằng co, tiền đồ chưa biết.
Ba là, thanh khố lý trướng, không để lại cho Túc vương nửa phần dư tài.
Kết quả: Thần không biết quỷ không hay, tiến triển thuận lợi.
Nhưng ngược lại, Túc vương đến Túc Châu, lại chỉ làm một chuyện – đạp thanh. (Đi dạo)
Mặc dù đã là ngày mùa hè, Túc vương vẫn khá cao hứng dẫn Vương phi, cùng vệ đội hộ tống ra khỏi thành đạp thanh.
“Ngươi đoán, mấy trung thần tướng tài triều đình nuôi giờ khắc này đang làm gì đây?”
Triệu Hủ mở quạt xếp ra, che chắn ánh nắng nóng rực: “Không phải vội vàng hướng trong kinh tặng lễ, thì chính là vội vàng hướng trong nhà vơ vét của cải, còn có thể làm cái gì?”
Hiên Viên Hối bĩu môi: “Trong kinh còn chưa có tin tức?”
“Lý thứ sử quá nửa là không lưu được, nhưng ta sợ chính là, người mới so với Lý thứ sử có lẽ sẽ càng khó đối phó hơn.”
“Ồ?” Hiên Viên Hối nhíu mày: “Vậy ý của ngươi là lưu hắn lại?”
Triệu Hủ cười cười: “Nếu là tên Lý thứ sử này, ta nắm chắc tám phần mười có thể thu phục, nếu là người khác, khả năng dễ dàng hơn, cũng có khả năng khó hơn. Nhưng mà, bây giờ xem ra thay một thứ sử mới là việc không thể tránh được, cho nên nhiều lời vô dụng.”
Hai người im lặng không lên tiếng một đường đi tới phía tây, mãi cho đến khi Hiên Viên Hối ghìm vội dây cương.
“Thập Cửu Lang, ngươi xem.” Hiên Viên Hối dùng roi ngựa chỉ chỉ xa xa: “Hoàng tổ mẫu thực sự là chọn cho ta chỗ tốt.”
Vùng đất bằng phẳng, đập vào mắt một mảng hoang vu.
“Trước đây đọc qua sách địa chí, nói Túc Châu xuân có cuồng phong, hạ thì nóng bức, thu có đại hạn, đông có sương hàn, xác thực vạn lý thiêu nhất (ngàn chỗ có một).” Triệu Hủ lắc quạt xếp, lại không cẩn thận quạt đầy cát lên mặt, không thể làm gì khác hơn là hậm hực học đòi văn vẻ tận thu khởi lai (thản nhiên nhìn cảnh vật trong mắt).
Hiên Viên Hối cười nhạo mà liếc hắn một cái, phi ngựa đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Hiện tại, ta không thể dựa vào nơi này, duy nhất có thể mong đợi chính là mẫu tộc của ta, ngươi cũng nên biết, dù sao ta với bọn họ cũng chỉ có thư từ qua lại, chưa từng gặp gỡ, nếu như nhận thức nhau không rõ, chính là tranh ăn với hổ…”
Triệu Hủ gật đầu, trong lòng biết hôm nay Hiên Viên Hối e là muốn nói chuyện chính sự.
Nghĩ đến cũng buồn cười, tuy là có tam mai lục sính, thập lý hồng trang, nhưng Vương phi hắn đây, nói như chính thê, còn không bằng nói là mưu sĩ.
Hiên Viên Hối tung người xuống ngựa, mệnh Thủ Ninh lấy bản đồ ra: “Long Trung đối nhất xuất, vì Hán thất bảo vệ ba phần thiên hạ. Hôm nay chúng ta cũng có thể noi theo hiền nhân ngày trước, bất đắc dĩ ở nơi này nhà tranh cũng không có, chỉ có thể bắt Vương phi chịu thiệt ngồi trên mặt đất, chỉ điểm giang sơn.”
(Long Trung đối/Long Trung đối sách là một tư tưởng chiến lược của Gia Cát Lượng.)
Tôi tớ được dạy dỗ đến vô cùng tốt, lời còn chưa dứt, đã có người trải lên thảm lông cừu dày, lại dựng lọng lên che nắng.
Hiên Viên Hối rút giày của mình ra, trải rộng bản đồ, thấy Triệu Hủ đứng sững sờ, ngoắc ngoắc nói: “Đã đến đất man hoang rồi, không cần phải giảng giải phô trương phong độ thế gia tử đi?”
Triệu Hủ bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng cởi giày, ngồi xuống bên cạnh y.
“Ngươi xem, đây là Túc Châu.” Hiên Viên Hối lại gần chỉ cho hắn xem: “Đây là trú quân của Đặng Tường ở Lương châu, đây là An Bắc đô hộ phủ, đây là sông Hỗn Nghĩa, vương đình của dân tộc Hồi Hột, chỗ này cũng chính là nơi cữu cữu ta giăng trướng.”
Triệu Hủ gật đầu.
“Dựa vào địa thế Túc Châu, tuyệt đối không thể tạo thành đại sự, từ Túc Châu tới chỗ dân tộc Hồi Hột, vẫn cách xa nhau chút, ngày sau vô luận mượn binh hay là hợp binh đều không tiện, nếu có biện pháp để nối liền thành một vùng với dân tộc Hồi Hột…” Hiên Viên Hối chậm rãi nói, hiển nhiên là ấp ủ đã lâu, thuộc nằm lòng.
Triệu Hủ nở nụ cười, nói với mọi người: “Nơi này không cần người hầu hạ, toàn bộ các ngươi lui về phía sau năm mươi bước.”
Thủ Ninh xin phép, dẫn người lui xuống trước, tức thì bên cạnh hai người trống không, chỉ còn lại tiếng gió ào ào.
Triệu Hủ khép tay trong tay áo, đánh giá Hiên Viên Hối: “Vương gia… lời nói khoác hay khách sáo đều bỏ qua, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi cặn kẽ.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Gần mười năm qua, Hiên Viên tôn thất bị đoạt tước có hơn mười người, chết mất tám người, trong đó có năm người là thân vương, ba người là quận vương. Ngoài ra, tam đại quốc công trong Bảo Hoàng đảng, Lũng quốc công Độc Cô thị có ba người bị định tội, đệ đệ của quý phi không may mắn không thoát khỏi, bị xử chuyển đến Lĩnh Nam; Ngô quốc công Chu thị con cháu héo tàn, trước khi Đặng thị hưng khởi đã biến thành tro bụi; Triệu quốc công Hách Liên thị bên trong tộc khá là bất đồng, trải qua một phen nội đấu, Đặng thị Hách Liên Đàm cưới con gái Đặng Cao, xem như có thiên hướng triệt để chối bỏ hoàng thất.”
Hiên Viên Hối khổ sở nói: “Không sai.”
Triệu Hủ nhìn thẳng y: “Trước mắt trong toàn bộ tôn thất, chỉ có Vương gia có thể tựu phiên, còn lại tất cả vẫn phụ thuộc tại kinh thành. Dám hỏi Vương gia, chỉ dựa vào lực lượng Túc Châu, đụng với Đặng đảng, phần thắng bao nhiêu?”
“Không có.”
“Lời này đại nghịch bất đạo, nếu tiếp tục như thế, Bảo Hoàng đảng hao mòn hầu như không còn, chỉ cần Hà Đông Sĩ tộc bảo trì trung lập, thay đổi triều đại, còn bao xa?”
Hiên Viên Hối sắc mặt tối sầm lại, nhưng vẫn nói: “Dễ như ăn cháo.”
Triệu Hủ mặc dù không đành lòng, vẫn phải tiếp tục nói: “Nhanh thì hai năm, chậm thì năm năm, không xa…”
“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng ta vẫn luôn nắm chắc.” Hiên Viên Hối nhìn bản đồ:”Thời gian ngắn như vậy, cưỡng bức kinh sư, trục xuất Đặng đảng, trả lại việc chính trị cho phụ hoàng, việc nào cũng giống như nói chuyện viển vông.”
“Cho nên… Chúng ta phải làm tốt dự định khó khăn nhất.”
Đơn giản chính là phục quốc.
Hiên Viên Hối hít sâu một hơi: “Chúng ta ở đây, trong thời gian ngắn tính mạng hẳn là không lo, còn người lưu lại Trường An thì sao? Phụ hoàng, mẫu phi, Nhị ca, bọn họ phải làm sao?”
Kết quả tốt nhất là cứ bị vây ở bên trong thâm cung, cẩu thả sống thọ và chết tại nhà.
Không biết làm sao đáp lời, Triệu Hủ thẳng thắn trầm mặc không nói.
Hiên Viên Hối miễn cưỡng cười cười: “Cát nhân tự có thiên tướng, bọn họ chắc chắn bình an vô sự.”
“Chúng ta không có nhiều thời gian lắm, coi như là ba năm đi. Trong ba năm này, cường binh, làm dân giàu, nội thì hợp Sĩ tộc, ngoại thì liên thủ dân tộc Hồi Hột…”
Hiên Viên Hối tuyệt vọng nói: “Cường binh và làm dân giàu, chỉ dựa vào đất Túc Châu này, nói nghe thì dễ?”
Triệu Hủ bỗng nhiên nở nụ cười: “Đây mới là điều ta muốn nói, kế trước mắt, chỉ có một biện pháp, đó chính là liên lạc với dân tộc Hồi Hột trước, tránh né tai mắt Đặng đảng, ở đây làm chút văn chương.”
Ngón tay hắn xẹt qua dư đồ, cuối cùng dừng lại ở giữa Ba Lý Khôn Hồ (tên mộthồ trên núi ở Tân Cương), Thiên Sơn bắc lộ cùng với biển cư diên (hồnước tại cao nguyên Mông Cổ phía Tây Bắc Trung Quốc).
“Nơi này cỏ nước không tươi tốt, đối với dân tộc Hồi Hột mà nói, là vùng đất vô bổ, nếu như có thể cùng dân tộc Hồi Hột bàn bạc một cái giá, có được chỗ này, như vậy luyện binh nhập cư trồng lương thực, đều được nhiều được tốt. Ngoài ra, nếu như có ngày Đặng đảng làm khó dễ, tước phiên giáng tội, ra roi thúc ngựa chạy đến đây, sẽ chỉ mất hai ngày, chúng ta luôn có chỗ để đến.”
Hiên Viên Hối sáng mắt lên: “Không sai! Quan trọng hơn là, dân tộc Hồi Hột mặc dù hướng triều đình xưng thần, nhưng An Bắc đô hộ phủ chỉ có kỳ danh, chỉ cần đánh chỗ thoả đáng, hoàn toàn có thể lừa dối.”
Càng nghĩ càng kích động, Hiên Viên Hối đứng dậy: “Chúng ta còn phải trùng kiến Lệ Cạnh môn, bồi dưỡng mật thám thám tử của mình…”
“Vạn sự đã chuẩn bị.” Triệu Hủ lành lạnh than thở: “Chỉ thiếu bạc.”
_______________________________________
Tác giả có lời muốn nói: ta phát hiện đây là một bài chủng điền văn