Triệu Hủ yên lặng liếc nhìn, ôm người y cùng nhau nằm trên giường: “Vương gia cảm thấy ta tính toán chi li giống phụ nhân tầm thường rồi sao?”
Hiên Viên Hối phiền muộn than thở: “Vấn đề chính là —— ngươi và mẫu phi đều không tầm thường, cho nên ta mới…”
Triệu Hủ lắc đầu: “Vương gia, cửu châu muôn phương, hà tất nhìn chằm chằm nội trạch? Nhịn mấy ngày nữa cũng được.”
“Nói đến việc này.” Hiên Viên Hối nhíu mày: “Trước mặt quân chia thành tứ lộ, một là kỵ binh trú đóng ở Nhã Lỗ Khắc, đa số tinh nhuệ, còn là người Hồ, tự nhiên theo ta; hai là bộ hạ cũ của Hiên Viên Hoàn xin vào, ta như trước chuẩn cho Đậu Lập thống lĩnh; ba là tráng đinh sau này chiêu mộ tại Túc Châu…”
“Tự nhiên cũng phải theo Vương gia.” Triệu Hủ xen mồm: “Vương gia thân thể vạn kim, mang nhiều những người này tổng là ổn. Còn nghĩa quân, không biết Vương gia có thể bán cho ta một thể diện được không.”
Hiên Viên Hối cười nhẹ: “Là cho Trương Nhân Bảo, hay là ‘Trương Nhân Bảo’?”
“Rất lâu trước đây, lúc vừa tới Túc Châu, ta từng nêu ý kiến với Vương gia, không biết Vương gia bây giờ còn nhớ?”
Hiên Viên Hối mím mím môi, gằn từng chữ: “Trong mắt lê dân thứ thủ gần như không có tông miếu xã tắc gì cả, ai cho bọn họ ăn cơm no, ai cho bọn họ rời xa chiến hỏa cùng lao dịch, bọn họ sẽ nguyện ý thần phục người đó. Cả đám đệ tử hàn tộc, ai trọng dụng bọn họ, ai cho bọn họ dương danh lập vạn, cho bọn họ xuất tương nhập tương, bọn họ sẽ trung tâm với người đấy… Ngươi nói đúng, lúc trước ta là có chút hồ đồ, cảm giác nhân tài thiên hạ có nhiều trong tay, không đi chiêu vời, trái lại vội vàng bài trừ dị kỷ.”
Triệu Hủ cười: “Ta xem Trương Nhân Bảo này, cũng không phải kẻ gian ác, Vương gia nếu như có thể dùng gã, bất kể là đối bách tính, hay là đối với hàn môn, cũng đều có câu trả lời. Có tài thì dùng, không tài thì bỏ cũng được.”
Hắn nói đến phân thượng này, Hiên Viên Hối cũng chỉ có thể cười khổ: “Ngươi coi trọng gã như vậy, ta có thể nào nghịch ý của ngươi? Chỉ là ta đang nghĩ, Túc Châu để Thẩm Mịch tọa trấn cũng được, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?”
Triệu Hủ sững sờ, hắn trước kia nghĩ mình tất nhiên sẽ lưu thủ Túc Châu, bây giờ xem ra Hiên Viên Hối tựa hồ đã có sắp xếp khác.
“Ta vốn nghĩ giao bộ hạ cũ của Hiên Viên Hoàn cho ngươi, bây giờ việc nghĩa quân ngươi đã có tính toán, e còn phải thay đổi.” Hiên Viên Hối nhíu mày: “Ta nghĩ binh tướng mã chia làm tiền trung hậu tam quân, nếu như ta đi tiền quân, chỉ sợ cũng cần ngươi vì ta tọa trấn trung quân. Đương nhiên hành quân khổ cực, nếu ngươi không muốn, ta cũng không tiện ép buộc ngươi.”
Nói cách khác, chính là muốn dẫn hắn cùng xuất chinh, Triệu Hủ cân nhắc hơn thua trong lòng —— không đi, có thể nắm quyền sở hữu tài sản Túc Châu, quản lý lương thảo phía sau, cũng là nắm giữ mấy chục vạn đại quân; đi, có thể dương danh lập vạn, tiến một bước củng cố địa vị của chính mình tại trận doanh Túc Châu…
Thời điểm thiên nhân giao chiến trong đầu, bỗng hoảng hốt hắn thấy Hiên Viên Hối lom lom nhìn mình, bướng bỉnh mà đợi một đáp án.
Không đi, có thể tạm thời tránh né Hiên Viên Hối, thậm chí nhất lao vĩnh dật rũ sạch quan hệ; đi, không chỉ giúp đỡ được cho Hiên Viên Hối, nếu như y bị thương, cũng có thể trong thời gian ngắn nhất chủ trì đại cục, càng có thể chăm nom y…
“Chúng ta nếu một thể, tự nhiên Vương gia ở nơi nào, ta sẽ ở nơi đó.”
Hiên Viên Hối lập tức không kềm được, ôm hắn bật cười: “Biết ngay Vương phi không nỡ.”
Không nhịn được hôn lên trán y, Triệu Hủ bất đắc dĩ nói: “Vương gia thực sự là càng sống càng đi lùi.”
Hiên Viên Hối ngửa đầu hôn lên khóe miệng hắn, vẫn cười.
Không biết Triệu Hủ nghĩ tới điều gì, đột nhiên lui ra phía sau một chút, tránh khỏi y: “Đúng rồi, tự của Vương gia?”
Theo lý thuyết tự của Hiên Viên Hối do phụ hoàng y ban thưởng, nhưng tiên đế đi quá vội vàng, cũng không lưu lại được vài chữ, dẫn đến Hiên Viên Hối bây giờ không có tên tự.
Hiên Viên Hối không để ý lắm: “Có tên gọi là được, có hay không có tự cũng không khẩn yếu, tóm lại người gọi cũng không nhiều.”
“Này cũng đúng.” Triệu Hủ suy tư: “Ngẫm lại mấy vị quân chủ có tiếng, có bao nhiêu người biết được tên tự của bọn họ?”
Hiên Viên Hối than thở: “Phụ hoàng đã mất, ai còn tư cách đặt tự cho ta, cũng không thể thỉnh cữu cữu ở tận Hồi Hột đi? Dứt khoát bỏ qua, đổi nhỡ mất hỏa đức.”
“Vương gia không dự định đổi?” Triệu Hủ đột nhiên nói.
Hiên Viên Hối nhíu mày nhìn hắn: “Có ý gì?”
“Giả như đứa cháu nhỏ của chúng ta nhường ngôi thật, như vậy Khải triều coi như vong…”
Hiên Viên Hối cũng không định phản đối, lại nghe Triệu Hủ nói: “Không phá thì không xây được, từ xưa tới nay có thể đặt quy củ chỉ có khai quốc chi quân.”
Lời đều nghẹn trong cổ họng, đồng tử Hiên Viên Hối đột nhiên co rụt: “Hoang đường!”
Lại thấy lân cận cũng không có người khác, y mới cố làm ra vẻ nói: “Khải triều ta kéo dài đến nay, làm sao có thể phá? Gia pháp Tổ tông, làm sao có thể phế? Lời ấy không cần nhắc lại.”
Triệu Hủ tự tiếu phi tiếu nhìn y: “Là thần đi quá giới hạn.”
Hiên Viên Hối im lặng không lên tiếng, nhìn gian phòng mờ nhạt ánh nến, không quản Triệu Hủ tự có tính toán gì không, lời hắn nói xác thực có đạo lý. Đông tây nhị triều, trong lịch sử sớm có tiền lệ, Tiền Khải, Hậu Khải, Đông Khải, Tây Khải, Nam khải, Bắc khải… Nếu như trăm ngàn năm sau, trên sử sách lưu triều đại chính mình mở ra, so thành tựu của mình cùng tổ tiên sánh ngang…
Triệu Hủ nhẹ nhàng vuốt tóc y: “Cuộc sống này, cũng không biết có thể dài thêm mấy ngày, Vương gia chuẩn bị khi nào xuất phát? Thời điểm đó Thái phi làm sao bây giờ?”
“Trong quân doanh không tiện, ta chuẩn bị chuyển Thủ Ninh cho mẫu phi, bên cạnh ta dùng Toan Nghê và Tôn Hống là được.”
Triệu Hủ nhíu mày: “Bọn họ đều là thô nhân, hầu hạ làm sao đủ chu đáo? Ta thấy, để bọn họ hầu hạ Vương gia cũng khá là không dễ dàng, vẫn nên cho bọn họ đi chiến trường giết địch, sớm lập quân công. Còn thiếp thân hầu hạ Vương gia, vẫn nên là Thủ Ninh. Bên Thái phi, tự có người quen dùng.”
Tùy tiện đưa người cho bà, trái lại chọc người ngờ vực.
Hiên Viên Hối cười hì hì: “Ngược lại trước khi chia quân, chúng ta ở cùng một chỗ, hầu hạ chúng ta còn không là như nhau? Còn như phải chia quân, tất nhiên nếu không phải là đuổi theo người khác đánh, thì chính là bị người khác đuổi theo đánh, nếu không muốn mạng của người khác, thì chính là vội vàng thoát thân, nơi nào còn cần người hầu hạ?”
Y nói thoải mái, Triệu Hủ hết vui mừng lại mơ hồ có chút sầu lo, việc của Hiên Viên Hoàn làm cho hắn phát giác —— Hiên Viên Hối bên ngoài nhìn như phóng khoáng bất kham, bên trong lại hơi có chút gian giảo quỷ quyệt, cho nên thường binh hành hiểm chiêu, dễ đi nhầm đường.
Sa trường hung hiểm, đao kiếm không có mắt, với tính tình của y, làm sao không khiến người lo lắng?
Chỉ là lúc này nếu khuyên bảo, không chỉ làm mất hứng, sợ là y cũng nghe không lọt, đợi đến sa trường lại nói sau.
Vì vậy Triệu Hủ thẳng thắn thả xuống việc này, để y dựa trên người mình, hai người mỗi người đều trầm mặc ở trong lòng cân nhắc tính toán.
Không biết có xem như là đồng sàng dị mộng hay không.
“Ngày mai, ta đi gặp Trương Nhân Bảo, sau nhanh cho gã đi về.” Hiên Viên Hối cuối cùng buồn ngủ mông lung nói.
Triệu Hủ thấp giọng cười, kéo áo gấm lên che hai người, rơi vào giấc ngủ ngon gần đây chưa thấy.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: nói đổi hỏa đức, đổi địa đức, thủy đức kỳ thực chính là thay đổi tâm ý triều đại